Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 110

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong khoảnh khắc mọi người lo lắng ấy, đột nhiên một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện, một tay người ấy kéo người phụ nữ trung niên về phía sau, đồng thời nhảy lên đá một cái về phía cẳng chân người đàn ông trung niên kia.

Bịch!

Người đàn ông trung niên kia bị đá trúng cẳng chân, đột nhiên chân mềm xuống, ngã bịch một cái nằm trên mặt đất, bàn tay vốn dĩ sẽ dừng trên mặt Hạ Mạt cũng thất bại theo.

Mọi người giật mình nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc cảm thán với tốc độ chân và lực đạo của anh. Nhìn thế nào cũng không giống chuyện một người đàn ông gầy gò có thể làm được.

“A…” Người đàn ông trung niên kia bị Hoàng Tử Hiên đá trúng huyệt gây tê trên đùi, sau khi cả người ngã xuống đất thì  ôm chân khó chịu cất tiếng rêи ɾỉ.

Hạ Mạt lạnh lùng hừ một tiếng: “Đáng đời.”

Nói xong cô nhấc một chân lên muốn dạy dỗ người đàn ông bạo lực vợ mình thay người phụ nữ trung niên.

“Đừng!” Người phụ nữ trung niên vừa thấy Hạ Mạt nhấc chân, đã kinh hô một tiếng rồi xông da ngoài, chắn trước người chồng mình không do dự chút nào: “Cô gái đừng mà, đừng đánh anh ấy.”

“Vừa rồi thiếu chút nữa anh ta đã bóp chết cô, sao cô vẫn còn che chở cho anh ta?” Hạ Mạt lắc đầu không có cách nào hiểu nổi: “Chính vì những người phụ nữ chuyên nhẫn nhịn như cô, mới khiến cho xu hướng bạo lực gia đình càng ngày càng phổ biến. Nếu các cô dám đứng dậy phản phán, đám đàn ông chắc chắn sẽ không dễ dàng động tay động chân với các cô.”

Hạ Mạt nói rất có lý, rất nhiều người phụ nữ từng bị bạo lực gia đình trong hôn nhân, vì con mình đều lựa chọn nén giận, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có. Nhưng mà cho dù bọn họ lựa chọn nhẫn nhịn cũng chưa chắc đã đổi lại được cuộc hôn nhân an ổn, con cái hành phúc, thậm chí vì bọn họ dung túng, đám đàn ông sẽ càng khốn nạn hơn.

Mọi người không nhịn được bắt đầu nghị luận sôi nổi, khinh bỉ người đàn ông trung niên bạo lực kia, đồng tình với người phụ nữ trung niên bất hạnh.

“Không phải, mọi người hiểu lầm rồi. Trước đây chồng tôi chưa bao giờ đánh tôi, mắng tôi, vì anh ấy không khống chế được cảm xúc của bản thân nên mới như vậy thôi. Chỉ cần giáo sư Hồ chữa bệnh cho anh ấy, anh ấy sẽ lại đối xử với tôi giống như trước đây.” Người phụ nữ trung niên khóc lóc biện giải thay chồng mình.

“Tôi muốn xem bệnh cho anh ta nhưng anh ta phải phối hợp với tôi mới được, anh ta hoàn toàn kháng cự không cho tôi chẩn bệnh như vậy, tôi cũng bó tay không giúp gì được. Tôi thấy cô vẫn nên tìm bác sĩ tâm lý cho anh ta đi, thần kinh giác quan của anh ta có vấn đề sinh ra bệnh rối loạn tự trị, bệnh rối loạn tự trị này không phải dựa vào thuốc là có thể chữa trị tận gốc.” Lúc này Hồ Gia Hoa mới xen vào nói ra kiến nghị của mình.

“Tôi không cần bác sĩ tâm lý, tôi không bị tâm thần, tôi cũng không mắc bệnh tâm lý. Tôi có bệnh, đầu óc tôi có bệnh.” Người đàn ông trung niên kia ôm chân kêu to.

Phụt…

Không biết ai không nhịn được bật cười khi nghe người đàn ông trung niên kia nói câu “Đầu óc tôi có bệnh”, sai đó những người khác cũng ồn ào cười theo.

“Tôi thấy đầu óc anh đúng là có bệnh thật.” Trợ lý của Hồ Gia Hoa nói thầm một tiếng.

“Anh Trần, đừng nói bậy. Đầu óc anh không có vấn đề gì, những nơi khác cũng không sao cả. Nào để em đỡ anh đứng dậy, chúng ta nghe lời giáo sư Hồ.” Trên cổ người phụ nữ trung niên vẫn còn dấu tay đỏ hồng do chồng mình bóp, nhưng chị ta không oán hận câu nào, vẫn che chở cho chồng mình.

Nhưng khi chị ta vừa vươn tay ra chạm vào người chồng mình, người đàn ông trung niên kia đã nhảy dựng lên, cả người nhanh thoăn thoắt giống một con mèo, nhảy cao một mét lên trên chốc bàn khám bệnh. Sau đó ngồi xổm trên bàn, mông chạm vào hai đùi, hai tay đặt trước người, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt trợn trừng vừa to vừa tròn.

“Anh Trần!” Người phụ nữ trung niên kia vừa trông thấy tình trạng ấy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Những người khác càng chấn động hơn, vì sao càng nhìn bọn họ càng cảm thấy dáng ngồi của người đàn ông trung niên kia cực kỳ giống loại động vật nào đó, có chút giống chó, nhưng sắc mặt thể hiện ra ngoài lại có điểm rất giống mèo.

Đang yên đang lành lại đi bắt chước động vật làm gì? Đặc điểm này còn không phải triệu chứng của bệnh tâm thần sao?

Hạ Mạt cũng có chút giật mình, đi đến trước mặt Hoàng Tử Hiên thấp giọng hỏi: “Anh ta như vậy là thế nào? Anh có thể nhìn ra được không?”

Trên mặt Hoàng Tử Hiên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau khi nghe thấy câu hỏi của Hạ Mạt, anh đáp: “Trước đó thật sự không nhìn ra được điều gì, bây giờ xem kỹ lại, hình như không đơn giản. Giống như lời anh ta nói, chưa chắc đã là bệnh rối loạn tự trị như lời bác sĩ nói.”

Hạ Mạt gật đầu tán đồng, kề tai Hoàng Tử Hiên nói nhỏ: “Sao nhìn thế nào cũng giống bệnh tâm thần thế nhỉ? Trước đó đột nhiên nổi giận không không chế được, bây giờ lại cho rằng mình là động vật.”

“Thần kinh của anh ta rất bình thường, tuyệt đối không phải bệnh tâm thần.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu không tán đồng.

Hạ Mạt ồ một tiếng: “Vậy đó là bệnh gì? Trước đây anh từng gặp chưa?”

“Bây giờ vẫn chưa chắc chắn, để xem lại xem.” Hoàng Tử Hiên không dám trực tiếp kết luận, khi nói chuyện còn nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.

“Anh Trần! Sao anh lại thế nữa rồi. Mau xuống đây, nhiều người nhìn như thế anh không thấy mất mặt sao? Giáo sư Hồ, ông mau xem giúp chúng tôi, anh ấy thường xuyên đột nhiên bị như vậy.” Người phụ nữ trung niên sốt ruột gọi Hồ Gia Khoa khám cho chồng mình.

Trước đó Hồ Gia Hoa đã nghe đôi vợ chồng nhắc đến biểu hiện cổ quái này rồi, ông ta còn đang nghi ngờ tính thật giả, không ngờ bây giờ lại được chứng kiến tận mắt. Vừa nghe thấy người phụ nữ trung niên nói thế, tất nhiên là ông ta nhanh chóng chạy qua.”

“Anh Trần?” Hồ Gia Hoa bước đến thử gọi một tiếng thăm dò anh ta.

Người đàn ông trung niên kia hoàn toàn không có phản ứng gì, đôi mắt đều đứng yên bất động, giống như không nghe thấy vậy.

“Mỗi lần anh ấy bị thế này đều không để ý đến người khác, có nói chuyện với anh ấy cũng vô dụng.” Người phụ nữ trung niên giải thích.

Hồ Gia Hoa gật đầu, đi đến trước mặt người đàn ông trung niên kia, cẩn thận quan sát dáng vẻ của anh ta.

Những người khác cũng tò mò nhìn người đàn ông trung niên kia, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, anh ta đã duy trì tư thế này hơn ba phút. Ngồi xổm hai chân sống lưng thẳng tắp như thế, người bình thường chắc đã mệt mỏi không kiên trì nổi từ lâu rồi, nhưng mà người đàn ông trung niên kia lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, dáng vẻ còn giống như rất hưởng thụ.

Giờ phút này không chỉ những người khác cảm thấy kỳ quái, ngay cả Hồ Gia Hoa cũng không thể tưởng tượng nổi, cũng suy nghĩ giống với những người khác, người bình thường không thể duy trì được tư thế kỳ quái này lâu lắm, xương sống trong cơ thể con người cũng không cho phép người đó duy trì tư thế ngồi yên bất động cứng đờ như vậy, đương nhiên là ngoại trì những người từng luyện tập đặc biệt.

Nhưng mà theo ông ta biết, người đàn ông trung niên kia chưa từng luyện tập động tác này. Cho nên việc anh ta đột nhiên có thể duy trì thư thế quái dị này một lúc lâu là chuyện vô cùng không bình thường. Chỉ là Hồ Gia Hoa xem xét một lúc lâu vẫn không tìm ra đầu mối nào, ông ta không nhịn đượ muốn duỗi tay kiểm tra cơ thể anh ta.

“Meo!”

Ai ngờ Hồ Gia Hoa vừa đưa tay chạm vào cơ thể người đàn ông trung niên kia, anh ta đã nhảy dựng lên kêu meo một tiếng rồi cào cho Hồ Gia Hoa một cái, giống như bị dẫm phải đuôi vậy.

“A…” Hồ Gia Hoa đau đớn hít hà một hơi, lập tức thu tay lại, đáng tiếc vẫn chậm một bước, trên mu bàn tay đã bị cào ba đường.

Người phụ nữ trung niên lo lắng, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi giáo sư Hồ, tôi đã quên nói cho ông biết, khi anh ta như vậy đều không cho ai chạm vào, người nào chạm vào sẽ cào người đó.”

“Sao cô không nói sớm? Đúng là, giáo sư Hồ, ngài không sao chứ?” Trợ lý vội vàng chạy tới kiểm tra, vừa trông thấy trên mu bàn tay có ba vết móng tay lập tức nổi giận: “Chồng cô là mèo à? Sao có thể cào ra được dấu vết sâu như vậy? Giáo sư Hồ, chúng ta mau đi sát khuẩn thôi, đừng để bị cảm nhiễm vi khuẩn gì đó.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt. Vừa rồi nếu bọn họ không nghe lầm, thì trước khi cào Hồ Gia Hoa, hình như người đàn ông trung niên kia kêu “Meo” một tiếng, tiếng kêu ấy chính là tiếng mèo kêu.

“Tôi biết rồi, anh ta đang bắt chước mèo.” Một người đột nhiên nghĩ ra, tư thế này, dáng vẻ này, tiếng kêu này chính là của loài mèo.

“Tôi đã nói rồi mà, so nhìn qua lại quen mắt như thế, con mèo nhà tôi không có việc gì đều thích ngồi xổm trên bàn như vậy.” Có người nhắc nhở, những người khác cũng nghĩ tới.

Sau khi xác định người đàn ông trung niên kia đang bắt chước động vật, mọi người lại bắt đầu mồm năm miệng mười nghị luận. Giờ phút này cả hành lang đều chật kín người, người bệnh, người nhà, bác sĩ, y tá, tất cả đều tò mò nhìn người đàn ông trung niên kia.

“Giáo sư, tôi thấy người này tám phần là bị bệnh tâm thần, chúng ta không nên dính vào người bệnh phiền toái này thì tốt hơn, để tôi đi gọi bảo vệ đuổi anh ta ra ngoài.” Trợ lý thấy người vây xem càng ngày càng đông, không nhịn được nhỏ giọng nói thầm với Hồ Gia Hoa.

Lúc này Hồ Gia Hoa cũng đã định ngĩa người đàn ông trung niên kia tám phàn là bệnh nhân tâm thần rồi. Nghe thấy thế, lập tức nói: “Gọi bảo vệ đến đây trước đã, mặc kệ có thế nào, cứ đứng chặn ở chỗ này mãi cũng ảnh hưởng đến người khác khám bệnh.”

Trợ lý được Hồ Gia Hoa cho phép, mới xoay người quay về văn phòng, dùng điện thoại di động của mình, gọi điện thoại cho bảo vệ dưới lầu.

Người phụ nữ trung niên rất sốt ruột, chị ta còn chưa biết Hồ Gia Hoa đã quyết định không xem bệnh cho chồng mình nữa, vẫn ngây thơ hỏi: “Giáo sư Hồ, ông có thể nhìn ra được chồng tôi thế này là bị bệnh gì không?”
Bình Luận (0)
Comment