Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 222

“Hoàng đại sư, qua bên kia nghỉ ngơi chút đi.” Lý Kinh Lăng không dám lơ là thầy phong thủy do Đoàn Văn Quang tự mình mời tới, ân cần tiếp đón.

Hoàng Tử Hiên gật đầu, hai người rời khỏi khu vực quay phim, đi tới một chỗ không ảnh hưởng gì mà đứng đợi.

Ở bên kia, đạo diễn nhận được thông báo có thể tiếp tục quay phim, lập tức sắp xếp nhân viên công tác vào vị trí. Đầu tiên là nhân viên bảo hộ tới đeo dây cáp lên cho nam nữ chính, sau đó thợ quay phim cũng điều chỉnh ống kính, thợ trang điểm cũng tới dặm thêm chút phấn, tô chút son. Cuối cùng, đạo diễn hô một tiếng bắt đầu, việc quay phim tiếp tục được tiến hành.

Hoàng Tử Hiên chỉ thấy một đôi nam nữ được dây cáp kéo lên, từ đằng xa bay tới, hai người đều mặc đồ cổ trang, cầm trường kiếm trong tay, dáng vẻ như một đôi nam nữ hiệp khách. Sau đó hai người điểm nhẹ mũi chân, cùng nhau hạ xuống đình Phong Ba.

“Ngừng!” Đúng lúc này, đạo diễn đột nhiên hô ngừng: “Được rồi, rất tốt, diễn một lần đã xong. Bây giờ thế thân xuống đi, để nữ chính lên quay tiếp.”

Đạo diễn nói xong, cô gái đeo mạng che mặt cũng được nhân viên bảo hộ đón xuống khỏi dây cáp. Một diễn viên có dáng người và mặc quần áo giống y hệt như cô ấy được khiêng tới.

“Thì ra là dùng thế thân.” Nhìn đến đoạn này, Hoàng Tử Hiên chợt hiểu ra. Làm gì có chuyện đang quay rất tốt lại đột nhiên bảo dừng, thì ra nữ chính còn đang ở dưới.

“Đúng vậy, là một thế thân chuyên dùng để thay thế cho nữ minh tinh này. Bây giờ có rất nhiều nữ minh tinh không dám treo mình lên dây cáp, mỗi lần làm hành động nguy hiểm này, bọn họ đều có thế thân làm thay.” Lý Kinh Lăng nghe Hoàng Tử Hiên nói bèn giải thích.

Mấy ngôi sao khi đóng phim hành động đánh nhau linh tinh đều không dám treo mình lên dây cáp là chuyện bình thường, nhất là nữ minh tinh, có rất nhiều cô đều sợ độ cao. Điều này cũng có thể hiểu được, Hoàng Tử Hiên gật đầu tiếp tục xem.

Lúc này trong đình Phong Ba đang diễn một cảnh ân oán tình thù, nữ nhân vật chính đang lên án nam chính lừa dối tình cảm của nàng ta, còn đi sát hại người nhà của nàng ta. Mà vai nam chính cũng đang cố gắng giải thích mình có nỗi khổ riêng, rất bất đắc dĩ. Hai người có vẻ như đều là diễn viên gạo cội, diễn rất đầy đủ cảm xúc, biểu cảm đúng lúc đúng chỗ, khiến Hoàng Tử Hiên đứng xem cũng cảm thấy nam chính tội ác tày trời, sao có thể lừa dối tình cảm con gái nhà người ta như thế chứ.

“Đừng nói nữa, nếu hôm nay không gϊếŧ ngươi để báo thù cho cha ta, ta sẽ tự vẫn tại đây.” Nữ chính cợt hét lên một tiếng, trường kiếm nhoáng lên, đâm thẳng về phía nam chính.

“Cắt!” Đúng thời khắc quan trọng thì đạo diễn hô ngừng, bảo nhân viên bảo hộ đưa thế thân lên.

Hoàng Tử Hiên đang xem hay thì bị cắt ngang, thoáng cái đã không còn hứng thú. Đang xem diễn hay thì tự dưng lại đổi một người khác vào, như vậy thật sự chẳng còn chút thú vị nào nữa, khó mà xem tiếp được.

“Sao chỉ có nữ chính có thế thân thôi?” Hoàng Tử Hiên nhân lúc bên kia đổi người, hỏi.

Lý Kinh Lăng nghe thế thì kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, hỏi: “Hoàng đại sư không biết nam minh tinh này sao?”

“Tôi không biết.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Rất nổi tiếng sao?”

“Cũng không phải là nổi tiếng, mà là vô cùng nổi tiếng. Anh ta là nam diễn viên võ thuật đình đám nhất trong giới giải trí bây giờ, tên Giang Nam. Muốn võ công có võ công, muốn có nhan sắc có nhan sắc. Chúng tôi phải tốn rất nhiều công sức mới có thể mời an ta tới đấy.” Lý Kinh Lăng giới thiệu.

Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì à một tiếng, nói như thế, anh sẽ xem kĩ một chút xem tên Giang Nam này có thật sự có võ công như lời đồn không.

Lúc này diễn viên đóng thế cũng đã vào vị trí, đạo diễn hô bắt đầu. Diễn viên thế thân cầm kiếm lên đâm thẳng về phía Giang Nam, động tác lưu loát, vừa nhìn đã biết ngay là người có bản lĩnh, nếu không cũng không có khả năng hành động như thường ở trên độ cao như vậy.

Hoàng Tử Hiên kinh ngạc, cảm thấy cô gái này nhìn rất quen mắt, anh bèn nghĩ lại thật kĩ, đột nhiên nhớ ra là ai. Đó không phải là người che mặt phá vỡ thập diện mai phục hôm khai trương quán ăn lần trước sao?

Nhớ lại chuyện kia, Hoàng Tử Hiên liền hiểu. Hôm đó anh thấy cô gái ấy có bản lĩnh, hôm nay lại thấy cô có thể hành động bình thường trên độ cao như thế, cũng không cảm thấy lạ. Đối với những người có võ công mà nói, mấy chuyện này cũng chỉ bình thường thôi.

Lúc Hoàng Tử Hiên còn đang nghĩ chuyện này thì hai người trong đình đã bắt đầu đánh nhau. Căn cứ theo kịch bản bộ phim, võ công của nữ chính không bằng được nam chính, nên nam chính sẽ không rút kiếm của mình ra. Vì thế, diễn viên thế thân dù luôn thay đổi đủ kiểu để công kích Giang Nam, nhưng Giang Nam dù đang trong thế bị động phòng ngự, vẫn phải lộ ra vẻ yêu thương sâu đậm và chân thành.

Xem đến đoạn này, Hoàng Tử Hiên không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, cứ như vậy thi Giang Nam sẽ không ra tay, thế thì còn xem cái gì nữa. Hơn nữa cô gái kia cũng rất chuyên nghiệp, không cần võ sư chỉ đạo động tác võ thuật. Thấy bọn họ không thật sự đánh, Hoàng Tử Hiên cảm thấy vô vị nhạt nhẽo, định ra ngoài đi mua sắm cho đỡ buồn.

Rầm!

“A…”

Hoàng Tử Hiên vừa mới nhấc chân lên, chợt nghe thấy một tiếng hét cói tai. Anh nhanh chóng nhìn về phía đình Phong Ba, chỉ thấy cô gái che mặt kia đạp hụt một bước chân, cả người rơi xuống giữa không trung.

Lúc này, trên người cô gái cũng không có dây cáp, nếu ngã từ độ cao như vậy xuống, không chết cũng bị thương nặng. Tất cả mọi người đều lo lắng thay cô ấy, có người nhát gan đã hét lên.

Ánh mắt Hoàng Tử Hiên tối sầm xuống, dự định tiến lên, với tốc độ của anh, chắc chắn có thể tiếp được cô gái trước khi cô ấy rơi xuống đất.

Chỉ là Hoàng Tử Hiên còn chưa động đậy, thì Giang Nam đứng trên mái đình đã ra tay trước. Ngay lúc cô gái kia đạp hụt, anh ấy đã hành động rồi, phản ứng vô cùng nhanh nhạy, xông tới túm lấy tay cô gái kia. Sau đó anh ấy dùng sức kéo cô ấy lên, cô gái kia theo bản năng mà giữ chặt lấy mép mái đình.

Rắc rắc!

Vốn tưởng rằng cô gái đã được cứu, nhưng không ai ngờ mái ngói trên đình Phong Ba không chịu được sức nặng của cô ấy, trong lúc nhất thời đột nhiên gãy rời ra, khiến cả Giang Nam cũng bị kéo xuống.

“Giang Nam!”

Thấy Giang Nam cũng rơi xuống, mọi người đều sợ hãi ùa tới như ong vỡ tổ.

Giang Nam tuy rằng cũng hơi kinh ngạc, nhưng lại bình tĩnh hơn nhiều, anh ấy ôm lấy eo cô gái, một tay khác kéo màn che được bố trí trong đình, định mượn đó để giảm lực va đập của hai người.

Xẹt xẹt…

Mọi người nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách không ngừng vang lên bên tai, Giang Nam ôm cô gái nhỏ từ từ trượt xuống trong tầm mắt mọi người, cuối cùng hai người chạm xuống đất, lăn một vòng, giống như quả bóng cao su, lúc rơi xuống đất bụi đất bay lên mù mịt, còn hai người thì lăn vào trong hồ.

“Mau, mau xuống cứu người đi.” Thấy Giang Nam và cô gái kia đều rơi xuống nước, đạo diễn phản ứng lại trước tiên, cuống quít chỉ huy nhân viên công tác xuống cứu người.

Nhân viên công tác ba chân bốn cẳng lao tới, cứu Giang Nam và cô gái kia lên. Cô gái kia bị sặc nước, lúc lên bờ không ngừng ho khan, khăn che mặt đã bị rơi mất từ lâu, lộ ra một gương mặt xinh đẹp đáng yêu.

Lúc trước cô ấy đeo mạng che mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn được là một cô gái xinh đẹp, bây giờ toàn bộ khuôn mặt đã lộ ra, không khỏi khiến Giang Nam hơi sững sờ. Anh ấy đã đóng phim nhiều năm rồi, làm gì có kiểu mỹ nữ nào mà chưa nhìn thấy, nhưng đẹp tinh khiết như cô gái này thì lại hiếm có.

“Khụ khụ…” Cô gái nhỏ bị sặc rất khó chịu, ho khan đến mức cả khuôn mặt đều hồng lên.

“Không sao chứ? Có bị đau chỗ nào không?” Giang Nam hoàn hồn, vuốt lưng giúp cô ấy, quan tâm hỏi.

Cô gái nhỏ được Giang Nam quan tâm, giật mình kinh sợ, lắc đầu liên tục: “Không, không có việc gì. Cảm ơn tiền bối Giang đã ra tay cứu giúp, nếu anh không cứu tôi thì chắc tôi đã xong đời rồi.”

“Không cần cảm ơn, đây là điều tôi nên làm mà.” Giang Nam cười với cô ấy, gương mặt đẹp trai cùng với nụ cười mê người khiến các cô gái xung quanh cũng phải điên đảo.

“Các người còn ngẩn người ở đây làm gì thế, mau đỡ Giang Nam đứng dậy đi, đưa anh ấy đi rửa mặt một cái. Lỡ như anh ấy bị lạnh mà sinh bệnh thì ai chịu trách nhiệm hả.” Lúc này nữ chính vọt tới, vô cùng quan tâm mà răn dạy nhân viên công tác đang vây quanh.

Những người khác không dám đắc tội nữ chính, vội vã đỡ Giang Nam dậy.

Giang Nam xua xua tay, tự mình đứng lên, sau đó đưa tay đỡ cô gái kia lên.

Cô gái lần thứ hai bị giật mình, trong đôi mắt to tròn lại tràn đầy vui mừng.

“Để tôi kéo cô lên, chắc lúc nãy cô cũng bị dọa sợ rồi.” Giang Nam cổ vũ cô ấy đưa tay cho mình.

Cô gái kia đúng là bị dọa sợ, hơn nữa trời còn lạnh, cả người đang run rẩy, chậm rãi bắt lấy bàn tay kia.

Giang Nam cầm tay cô ấy, hơi dùng sức kéo cô ấy lên.

Chân cô gái kia mềm nhũn, lúc đứng dậy suýt nữa đã ngã quỵ xuống, may mà Giang Nam đã nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô ấy.

“Bị trẹo chân sao? Có cần tôi cõng cô lên không?” Giang Nam nẹ nhàng hỏi.

Má!

Giang Nam vừa dứt lời, ánh mắt của mọi cô gái mang theo ước ao ghen ghét đều bắn về phía cô gái kia, nhất là nhân vật nữ chính, ánh mắt nhìn cô ấy gần như có thể phun ra lửa.

Cô gái ý thức được mình khiến cho mọi người tức giận, vội vàng lắc đầu tránh ra: “Không cần không cần, vừa nãy tôi chỉ khó đứng vững được thôi, cảm ơn tiền bối Giang Nam.”

“Giang Nam, anh đừng có để ý đến cô ta nữa, mau đi tắm nước nóng đi. Lỡ như bị lạnh quá mà cảm thì sao.” Nữ nhân vật chính rất sợ Giang Nam để ý đến một diễn viên thế thân, lập tức ngắt lời.
Bình Luận (0)
Comment