Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 234

Phù phù!

Rắc rắc!

Hai tiếng động đồng thời vang lên, ai cũng thấy người đàn ông kia đã quỳ rạp xuống đất với tư thế vô cùng khó coi, một chân gập xuống một chân vắt đằng sau mông. Khi hắn ta rơi xuống, sàn nhà nứt ra một cái hố to, có thể thấy được lực rơi từ không trung xuống mạnh đến thế nào.

“A!” Ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết của người đàn ông, hắn ôm đũng quần lăn qua lộn lại trên mặt đất, bụi bay mù mịt.

Hít…

Mấy người đàn ông nhìn thấy thế đều hít khí lạnh, tuy rằng người bị đau trứng không phải mình, nhưng cũng bị đồng cảm lây, nghĩ bị đá từ trên cao như thế xuống, lại còn dùng tư thế hai chân dạng ra, chắc chắn là trứng kia đã vỡ nát rồi.

Bộp!

Cùng lúc đó, Giang Y Y cũng từ trên không hạ xuống, đối lập hoàn toàn với người đàn ông đang chật vật. Tư thế khi rơi xuống của cô ấy có vẻ xinh đẹp hơn rất nhiều, nếu như lúc này cô ấy đang mặc váy, như vậy sẽ có vẻ phiêu diêu tự tại vô cùng.

“Lần trước ngã thì ông nói là mặt đất trơn, lần này sẽ không bảo là không khí cũng trơn chứ.” Nhìn người đàn ông ôm trứng đau trên mặt đất, Giang Y Y buồn cười hỏi.

Hì hì.

Bạch Phi Nhi che miệng phì cười, vừa nãy cô ấy còn lo lắng cho Giang Y Y, đã từng chứng kiến Giang Y Y bị thương mấy lần rồi, lần nào cũng khiến cô ấy rất sợ hãi. Chỉ là bây giờ xem ra người đàn ông này có lẽ cũng không phải đối thủ của Giang Y Y.

Có Bạch Phi Nhi mở đầu, những người khác cũng phá lên cười theo. Rơi một lần thì có thể là trùng hợp, nhưng nhiều lần như vậy, hơn nữa thời gian cũng khớp, nói thế thì ai tin. Nào có nhiều trùng hợp như vậy, lần nào cũng phát sinh cùng lúc như thế.

Tất cả mọi người đều đang cười, chỉ có một mình ba giang không cười, vẻ mặt của ông ta rất nghiêm túc. Một võ sĩ lợi hại hơn cả mình, lần nào cũng có chuẩn bị mà đến, sao có thể để xảy ra nhiều sai lầm như vậy được? Trong chuyện này nhất định là có điều mờ ám.

Cha Giang nhìn quanh bốn phía theo bản năng, tầm mắt của ông ta lướt qua từng gương mặt khách khứa đang ở đây, nhưng cũng không phát hiện ra được khí tức của cao nhân nào. Điều này lại càng kì lạ hơn, nếu như không có người âm thầm giúp đỡ con gái ông ta, chẳng lẽ là đối phương bị điên sao?

“Tôi đã bảo ông cút đi từ lâu rồi, không nên ỏ lại tìm chết. Ha, bây giờ còn không cút đi, là đang chờ tôi biến ông thành thái giám sao?” Lúc mọi người còn đang giễu cợt người đnà ông kia, Giang Y Y đã bước tới đạp hắn ta một cái.

Tên kia vốn đang rất đau trứng, bị Giang Y Y đạp một phát như thế đã khiến đối phương bộc phát sự độc ác, rút từ trong túi trong ra một con dao găm, hung hăng đâm vào chân nhỏ của Giang Y Y: “Con điếm, đi chết đi.”

Giang Y Y cảm nhận được nguy hiểm, thấy dao găm sắc bén đâm về phía mình, lập tức biến sắc mặt.

Vù!

Bốp!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mũi dao nhọn hoắt đã châm vào da thịt của Giang Y Y thì đột nhiên một củ lạc như tia chớp lao đến đánh vào mu bàn tay đang cầm dao găm của tên kia.

“A…” Người đàn ông đau đớn kêu một tiếng, chỉ cảm thấy toàn bộ mu bàn tay của mình vừa đau vừa tê rần, năm ngón tay không tự chủ được mà mở ra.

Lạch cạch.

Con dao găm rơi xuống đất phát ra tiếng vang nhỏ, xẹt qua da chân của Giang Y Y.

Giang Y Y sợ hãi nhảy giật lùi về sau một bước dài, suýt nữa đã bị tên hung ác kia đánh lén.

Rầm rầm, đùng…

Ngay sau đó, con dao găm kia lướt ngang qua chỗ Giang Y Y, bay thẳng tới bức tường gần đó, lẳng lặng nằm một chỗ, giống như đang kể công.

Đôi mắt hạnh của Giang Y Y trợn to, nhìn củ lạc to cỡ ngón tay nằm trên mặt đất. Vừa nãy nếu không có củ lạc này thì cái chân mình đã bị thương rồi. Chỉ là vô duyên vô cớ sao tự nhiên lại có củ lạc bay ra ngoài? Là trùng hợp hay là cố tình đánh vào tay của người đàn ông kia?

Sai, cái này nhất định không phải là trùng hợp. Làm gì có củ lạc nào có cánh tự dưng bay tới, lại còn đúng lúc mấu chốt như vậy.

Vậy nhất định là có người alfm!

Giang Y Y lập tức phản ứng lại, không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô ấy theo bản năng nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.

Thấy Giang Y Y mở to mắt nhìn mình, Hoàng Tử Hiên mỉm cười, xòe tay cho cô ấy xem, trong lòng bàn tay anh toàn củ lạc.

Thật sự là anh!

Giang Y Y giật mình, cô ấy thật sự không ngờ là Hoàng Tử Hiên. Như vậy hai lần trước cũng là do anh âm thầm hỗ trợ, nên cô ấy mới có thể chuyển bại thành thắng.

Một củ lạc mà đã có uy lực lớn như vậy, thật sự là quá lợi hại. Giang Y Y phát hiện sự thần kì của Hoàng Tử Hiên trong lòng mình lại tăng lên không ít, cô ấy rất muốn biết Hoàng Tử Hiên có tu vi gì.

Lúc Giang Y Y nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, người đàn ông nằm dưới đất cũng nhìn theo ánh mắt cô ấy. Trong một giây khi nhìn thấy củ lạc trong tay anh, hắn ta như bị chọc tức, không thèm quan tâm đến hai quả trứng đang đau, nhảy dựng lên giận dữ hét: “Thì ra là thằng nhãi này vẫn luôn đánh lén tao, người ngay thẳng khong làm chuyện mờ ám, mày đúng là đồ đê tiện.”

Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng nõn: “Bởi vì tôi có phải người nổ tiếng đâu.”

“…” Khóe miệng tên kia giật một cái, không phải bác được.

Người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, đáng tiếc ta lại chẳng phải người nổi tiếng!

Lời này thật sự không có gì để phản bác.

Mọi người phản ứng lại được xong đều phá lên cười

“Già mồm át lẽ phải, tao nói người ngay thẳng thì liên quan gì đến việc mày có nổi tiếng hay không. Phi, tao không nói mấy lời vô nghĩa với mày nữa. Thằng nhóc thối, chuyện này là việc của tao, tốt nhất là mày không nên nhúng tay vào.” Người đàn ông tỏ rõ thái độ uy hiếp, nói.
Bình Luận (0)
Comment