Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 33

Đám đàn em của Hạ Mạt đầu đang đứng canh chừng ở đầu cầu thang tầng ba, vừa trông thấy Hạ Mạt bị còng tay kéo ra ngoài, sắc mặt bọn họ lập tức biến thành hùng thần ác sát, ánh mắt nhìn Diệp Cảnh Lam giống như có thể nuốt chửng cô ta.

“Đường chủ, xảy ra chuyện gì vậy?” Một tên đàn em chạy đến hỏi.

“Không có gì, cảnh sát Diệp nghi ngờ tôi phạm pháp, mời tôi về hỗ trợ điều tra.” Hạ Mạt nói.

“Đây là mời sao?” Vẻ mặt tên đàn em trở nên hung ác, trừng mắt nói với DIệp Cảnh Lam: “Ngay cả Đường chủ Hạ của chúng tôi cô cũng dám điều tra, có phải cô không muốn làm cảnh sát nữa hay không?”

“A, có phải anh lại muốn bị đánh một trận nữa không?” Diệp Cảnh Lam nhìn anh ta, người bị mình đánh sưng mắt trái, hỏi lại.

Tên đàn em nổi giận, định gọi người đến quần ẩu với Diệp Cảnh Lam một trận.

“Lui ra ngoài.” Hạ Mạt quát lớn một tiếng: “Gấp cái gì, tôi đâu có làm chuyện gì không thể để ai biết, ai làm gì thì làm nấy đi, đừng đứng ở chỗ này vướng chân người khác.”

Hạ Mạt vừa ra lệnh, đám đàn em lập tức nhường đường.

“Cô đúng là nuôi được một đám chó ngoan đấy.” Diệp Cảnh Lam mỉa mai rồi bước xuống lầu.

Đám đàn em tức giận nhưng không có cách nào cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Cảnh Lam mang Hạ Mạt đi.

Xe cảnh sát đỗ ngay phía đối diện Phi Tỷ, đêm nay cùng đi tuần tra với Diệp Cảnh Lam còn có ba người cảnh sát nam trẻ tuổi khác, nhìn qua có lẽ cũng giống Diệp Cảnh Lam, đều là người mới tốt nghiệp trường cảnh sát không lâu.

Ban đầu vốn dĩ ba người này cũng không đồng ý để Diệp Cảnh Lam đến càn quét Phi Tỷ, bọn họ đã được cảnh cáo từ trước là sau lưng Phi Tỷ có ô dù, cho dù nhìn thấy chuyện gì cũng phải giả vờ có mắt như mù. Nhưng Diệp Cảnh Lam lại không nghe lời khuyên bảo, cố ý đòi vào trong đó, vào rồi còn chưa tính, đi ngang qua sân khấu cũng không sao cả, sao lại còn bắt người ra thế này?

“Nguy rồi, người phụ nữ Cảnh Lam bắt kia chính là bà chủ của Phi Tỷ. Lần này chết chắc, chúng ta đều bị cô ta hại chết rồi.” Một người trong số đó nhận ra Hạ Mạt, vội vàng nhỏ giọng nói với hai người khác.

Hai người kia nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, khó coi giống như gặp quỷ vậy.

“Lý Thiện, phải làm sao bây giờ?” Hai người kia vội vàng hỏi người vừa nhận ra Hạ Mạt.

Lý Thiện cũng nóng ruột, sau khi nghĩ một lát, anh ta cắn răng đi về phía trước vài bước, mở miệng quở trách Diệp Cảnh Lam: “Cảnh Lam, có chuyện gì với cô vậy, sao lại bắt bà chủ Hạ? Nhất định là hiểu lầm, cô mau thả bà chủ Hạ ra.”

“Có hiểu lầm hay không tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Sao Diệp Cảnh Lam lại không nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, cô ta mỉa mai: “Các anh yên tâm, cho dù có hậu quả gì, tôi sẽ gánh chịu một mình, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến mọi người đâu.”

Nói xong Diệp Cảnh Lam mở cửa xe ra, đẩy Hạ Mạt và Tần Mạc vào trong, sau đó đóng cửa xe lại, bản thân thì ngồi vào ghế lái, không quan tâm đến ba người cảnh sát khác, trực tiếp lái xe cảnh sát đi.

Nhìn xe cảnh sát nghênh ngang đi khỏi, ba người Lý Thiện đều sững sờ.

“Xong rồi, xong rồi, lần này chết chắc rồi.” Vẻ mặt của hai người cảnh sát kia buồn rười rượi, cảm thấy sắp không giữ được bát cơm rồi.

Lý Thiện thì cong môi, lộ ra nụ cười gian trá: “Diệp Cảnh Lam, cô bất nhân trước, vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa.”

Nói xong anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, báo cáo chuyện Diệp Cảnh Lam bắt Hạ Mạt cho đối phương nghe một lượt.

Diệp Cảnh Lam vẫn chưa biết mình đã bị Lý Thiện mách lẻo sau lưng, cô lái xe nhanh như bay, mang hai người Hạ Mạt và Tần Mạc về cục cảnh sát.

Buổi tối, cảnh sát trực trong cục cảnh sát không nhiều lắm, chỉ có năm, ba người đang ngồi ngoài phòng khách, có người đang xem tivi, có người đang chơi trò chơi, có người đang xem văn hóa phẩm đồi trụy, tóm lại là không có người nào nghiêm túc cả.

“Ồ, Cảnh Lam, hai người này phạm phải tội gì?” Trông thấy Diệp Cảnh Lam dẫn theo một đôi nam nữ bước vào, tất cả đám cảnh sát đang chơi đùa đều nhao nhao hỏi.

Diệp Cảnh Lam mở còng tay ra, giao Hạ Mạt cho một người cảnh sát nói: “Đàn anh, phiền anh giam cô ta lại đã, tôi đi thẩm vấn tên này trước.”

Cảnh sát nam xem xét rồi cười gật đầu đồng ý.

Phía bên này Diệp Cảnh Lam kéo Tần Mạc vào một căn phòng thẩm vấn.

Tần Mạc thoải mãi nhàn nhã ngồi xuống ghế, vô thức định hút một điếu thuốc, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ như sắp ăn thịt người của Diệp Cảnh Lam lại thôi. Anh chậc chậc hai tiếng nói: “Cảnh sát Diệp, có chuyện gì cô cứ hỏi đi, hỏi xong tôi còn vội về nhà ngủ nữa.”

“Còn muốn về nhà ngủ, Tần Mạc, anh không biết giao dịch phi pháp sẽ bị phạt sao?” Diệp Cảnh Lam khoanh tay trước ngực trừng mắt lên với anh.

“Tôi không làm mà.” Tần Mạc trưng ra vẻ mặt người vô tội.

Diệp Cảnh Lam hừ một tiếng: “Anh cho rằng mắt tôi mù à?”

“Cô trông thấy chúng tôi giao dịch sao? Không có mà. Cô trông thấy chúng tôi tiếp xúc thân mật không? Không có mà. Nếu như chúng tôi chưa từng tiếp xúc quá đáng với nhau, hai người không làm gì cả, sao có thể coi là giao dịch phi pháp được?” Tần Mạc nhìn cô ta một cái nói: “Tôi là người từng học hành tử tế, cô đừng lừa tôi.”

Bộp!

Diệp Cảnh Lam vỗ mạnh xuống bàn: “Tần Mạc, anh bớt giả ngu để lừa gạt tôi. Nếu hai người không làm vì, vì sao cô ta lại cởϊ qυầи áo? Hai người không làm gì, vì sao anh lại đè lên người cô ta?”

“Khả năng do cô ta cảm thấy trong phòng nóng quá.” Tần Mạc nhún vai nói: “Đêm qua tôi cũng đè lên người cô như thế, chẳng lẽ cũng chứng tỏ chúng ta đã làm gì đó, hoặc là nên nói thật ra trong lòng cô muốn làm gì đó?”

Mặt Diệp Cảnh Lam lập tức đỏ bừng: “Anh, anh không được so sánh như vậy. Đó là do tình huống đặc biệt, anh chỉ giúp tôi giải Nhuyễn Cân Tán mà thôi.”

“Vậy thì hôm nay tôi cũng chỉ giúp cô ta giải độc thôi.” Tần Mạc nói tiếp.

“Cô ta cũng trúng độc?” Diệp Cảnh Lam sững sờ: “Độc gì? Có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng, chỉ là vì hormone quá mạnh khiến cả người không có sức lực, cơ thể đổ mồ hôi. cần đàn ông giúp đỡ cần đối lại chất độc.” Tần Mạc nghiêm túc trả lời.

Diệp Cảnh Lam choáng váng sửa sang lại từng câu Tần Mạc nói, một lúc lâu sau mới hiểu ra ý của Tần Mạc.

“Tần Mạc, tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu còn nói hươu nói vượn lần nữa, tôi sẽ không khách khí với anh đâu.” Sau khi hiểu ra được loại độc mà Tần Mạc nói, đó căn bản đầu phải độc mà là nhu cầu sinh lý, thiếu chút nữa Diệp Cảnh Lam đã đập vỡ cả bàn.

Tần Mạc thở dài một tiếng: “Tôi nói thật cô không tin, không nói cũng không được. Rốt cuộc cô muốn tôi phải nói thế nào?”

“Anh nói thật cho tôi.” Diệp Cảnh Lam trừng mắt hỏi anh: “Rốt cuộc anh và Hạ Mạt có quan hệ gì? Có liên quan thế nào với Cửu Long Thập Bát hội?”

“Có nói cô cũng không tin.” Tần Mạc trưng ra dáng vẻ nói hay không cũng như nhau.

Diệp Cảnh Lam lườm anh: “Vậy còn phải xem lời anh nói có phải sự thật hay không.”

Tần Mạc nhún vai: “Được rồi, suy cho cùng chuyện này cũng là do cô dựng lên.”

“Tôi?” Diệp Cảnh Lam khó hiểu hỏi lại: “Có liên quan gì đến tôi?”

“Nếu không phải vì cô, sao tôi có thể đắc tội với người của Cửu Long Thập Bát hội? Không đắc tội với người của Cửu Long Thập Bát hội, sao xe của tôi có thể bị đập nát? Xe của tôi không bị đập nát, sao tôi phải chạy đến Phi Tỷ đòi bồi thương? Không đòi bồi thường sao tôi có thể gặp phải Hạ Mạt? Sao tôi có thể bị bắt vào cục cảnh sát? Cô nói thử coi, có phải đều do tôi tốt bụng cứu cô mới gây ra tất cả những chuyện này không?” Tần Mạc nói liên miên không dứt.

Sau khi Diệp Cảnh Lam nghe xong thì rất nghi ngờ, tối hôm qua đúng là đám người kia kêu tên cô. Nhưng mà cô vẫn không xác định được lời Tần Mạc nói có phải sự thật hay không, cô hỏi xác nhận lại: “Thật sự là như vậy?”

“Thích tin hay không thì tùy, chỉ trách tay tôi ngu ngốc, hôm qua muốn làm gì chẳng được, sao lại phải cứu cô chứ.” Tần Mạc tỏ vẻ hối hận không kịp.

Diệp Cảnh Lam cẩn thận quan sát anh, nhìn anh dường như không giống như đang nói dối lắm, lại liên tưởng đến thủ đoạn hèn hạ của Cửu Long Thập Bát hội, Tần Mạc đắc tội bọn họ, rất có thể sẽ bị bọn họ trả thù.

Suy nghĩ một chút, Diệp Cảnh Lam thu lại ánh mắt lạnh lùng, vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi, tôi hiểu lầm anh rồi.”

Lần này đến phiên Tần Mạc choáng váng, anh còn cho rằng Diệp Cảnh Lam sẽ không tin, cho dù tin cũng sẽ không xin lỗi anh ngay lập tức như vậy. Không ngờ Diệp Cảnh Lam lại hoàn toàn trái ngược, đúng là ngay thẳng đến mức khiến người ta kinh ngạc.

“Được rồi, chỉ cần cô thả tôi về nhà là được.” Người ta đã nói xin lỗi, Tần Mạc cảm thấy mình cũng nên độ lượng một chút, anh xua tay nói.

Anh nghĩ chắc chắn lúc này Diệp Cảnh Lam sẽ không hiểu lầm nữa, ai ngờ cô lại nói: “Việc công là việc công, việc tư là việc tư, chuyện nào ra chuyện nấy, chuyện giữa anh và Hạ Mạt vẫn chưa rõ ràng.”

“Mẹ kiếp…” Thiếu chút nữa Tần Mạc đã nhảy dựng lên: “Tôi bảo này chị gái, lỗ tai chị có vấn đề hay là chỉ số thông minh có vấn đề thế? Không phải tôi vừa mới nói rồi sao, tôi đến Phi Tỷ để đòi bồi thường, sao mãi mà chị vẫn không hiểu thế?”

“Ai là chị của anh, đừng gọi lung tung.” Diệp Cảnh Lam lườm anh: “Tôi hiểu rõ nhân quả mà anh nói, nhưng mà cảnh tượng tôi nhìn thấy kia thì phải giải thích thế nào?”

“Diệp Cảnh Lam!”

Diệp Cảnh Lam vừa hỏi xong, thì nghe thấy một tiếng gào to từ bên ngoài truyền đến. Ngay sau đó cửa phòng thẩm vấn đã bị người ta đá văng ra kêu “Rầm” một tiếng, lại một gương mặt quen thuộc bước vào.
Bình Luận (0)
Comment