Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 377


Nhìn ông ta như vậy, Hoàng Tử Hiên khinh bỉ từ tận đáy lòng.

Đúng là không biết tại sao lúc nãy ông ta lại có thể nói những lời kia ra miệng.

Rõ ràng là chính ông ta mới là người muốn bêu xấu Tiết Tiếu Nhu, vậy mà bây giờ còn trách cứ Tiết Tiếu Nhu bôi đen ông ta.

Nếu không phải có Lê Mỹ Gia ở đây thì anh đã tiến lên đòi công bằng thay cho Tiết Tiếu Nhu từ lâu rồi.
“Lê Mỹ Gia, rốt cuộc là cô không hiểu hay giả vờ không hiểu? Mấu chốt của chuyện này không phải là sự thật thế nào mà ở chỗ bản thân mẹ cô đã không còn sạch sẽ.

Dù cô ta có là người chủ động hay người bị hại thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô ta không còn sạch sẽ.

Việc cô ta không sạch sẽ chính là vết nhơ của ba cô.

Nói như vậy thì cô đã hiểu chưa? Không có một người đàn ông nào có thể chấp nhận người phụ nữ của mình đã ngủ chung với người đàn ông khác.

Không tin thì cô thử hỏi Hoàng Tử Hiên đi, cậu ta cũng là đàn ông, cô thử hỏi cậu ta nếu cô không còn sạch sẽ thì cậu ta có còn muốn ở bên cạnh cô không.” Sau khi Lê Tinh Hà yên lặng, Nghiêm Thái Dung mới ra những lời không tiện thay cho ông ta.
Lê Mỹ Gia cũng không phải là không hiểu những thứ này, chẳng qua cô chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Buồn cười đến nỗi cô đã thật sự bật cười, thế nhưng tuy trên mặt cười là vậy nhưng giọng nói của cô lại lạnh như băng: “So với việc bản thân không sạch sẽ, tôi thấy linh hồn bẩn thỉu mới khiến người ta chán ghét hơn.”
Hoàng Tử Hiên thật sự rất muốn vỗ tay cho Lê Mỹ Gia vì đã nói những lời này, nói rất hay.

Cú tát này cũng thật vang dội, chính anh còn thấy mặt đau ê ẩm thay cho hai linh hồn bẩn thỉu như Lê Tinh Hà và Nghiêm Thái Dung.
Đúng như dự đoán, trên mặt của Lê Tinh Hà và Nghiêm Thái Dung lập tức lộ ra vẻ không được tự nhiên, hình như còn hơi đỏ mặt.
Lê Mỹ Gia không nói thêm gì nữa mà chỉ xoay người rời khỏi thư phòng.

Thấy cô rời đi, Hoàng Tử Hiên cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi đã ra khỏi cửa nhà họ Lê, Lê Mỹ Gia bỗng nhiên dừng lại khiến Hoàng Tử Hiên đi phía sau đã suýt chút nữa đụng vào cô.

“Sao lại không đi nữa?” Hoàng Tử Hiên đi vòng tới trước mặt cô rồi hỏi.
“Bình thường lái xe từ đây về nhà cũng mất nửa tiếng nhỉ.” Lê Mỹ Gia bỗng nhiên nói.
Hoàng Tử Hiên hơi sửng sốt một chút rồi gật đầu.
“Thế đi bộ thì sao?” Lê Mỹ Gia lại càng không giải thích được hỏi.
Hoàng Tử Hiên hơi tính toán một chút rồi nói: “Với khả năng đi của anh thì một giờ.

Còn với sức của em thì e là cũng phải hai đến ba giờ.”
Lê Mỹ Gia gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh cõng em về đi.”
Hoàng Tử Hiên ‘a’ một tiếng.
“Không muốn sao?” Lê Mỹ Gia cao giọng.
Hoàng Tử Hiên ‘ặc’ một tiếng rồi xoay người ngồi xuống, vỗ vỗ lưng của mình: “Lên đây đi.”
Lê Mỹ Gia cũng không khách sáo mà leo lên ngay rồi ôm cổ anh.
Hoàng Tử Hiên đứng lên, anh nâng mông cô để cô nằm úp trên lưng thoải mái hơn, không thì dù cho anh không mệt mỏi vì đi thì cô cũng sẽ mệt vì nằm úp.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy.” Sau khi đi được một lát, Lê Mỹ Gia lại bỗng nhiên nói chuyện.
“Câu hỏi gì?” Hoàng Tử Hiên hỏi.
“Nếu em cũng gặp phải bi kịch giống như mẹ em, cơ thể không còn sạch sẽ, anh có còn muốn em không?” Lê Mỹ Gia lặp lại câu hỏi của Nghiêm Thái Dung.
Hoàng Tử Hiên vỗ mông cô, trừng phạt nói: “Không cho phép suy nghĩ bậy bạ, anh sẽ không để cô gái của mình gặp phải chuyện đó.”
“Thế sự khó liệu, lỡ như thì sao?”
“Không có lỡ như gì cả, chắc chắn là không.” Hoàng Tử Hiên vô cùng kiên định.
Lê Mỹ Gia nũng nịu nói: “Ây da, anh không biết trả lời gì cả.”
Hoàng Tử Hiên không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là nói lại câu mà cô đã nói lúc nãy: “So với việc bản thân không sạch sẽ, anh cảm thấy linh hồn bẩn thỉu mới càng khiến người ta chán ghét hơn.”
“Anh đang nhại lại lời em mà.” Hiển nhiên là Lê Mỹ Gia không hài lòng với đáp án này.
“Nhưng anh cảm thấy em nói rất hay, lúc nãy còn muốn khen em đấy, nói hay quá chừng.” Hoàng Tử Hiên nịnh.
Lê Mỹ Gia hừ một tiếng, không làm khó anh nữa mà chỉ nhắm mắt lại nói: “Em mệt rồi nên đi ngủ trước đây.

Không cho anh lười biếng, anh nhất định phải cõng em vè nhà, chừng nào về nhà thì bảo em.

Nhớ đó, tới nhà là phải đánh thức em dậy.”

“Được…” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng, anh rất thích từ nhà từ miệng Lê Mỹ Gia nói ra, khiến anh cảm thấy vô cùng ấm ấp.

Giống như một đôi vợ chồng son đang ra ngoài tản bộ, trên đường về thì cô mệt mỏi, không đi nổi nữa nên anh lập tức cõng cô về nhà.
Giờ phút này, ở trong thư phòng của Lê Tinh Hà, sau khi hai người đã rời đi một lúc lâu, Lê Tinh Hà bảo Nghiêm Thái Dung rời phòng.

Một mình ông ta ngồi trong thư phòng, liếc nhìn quyển nhật ký mà Lê Mỹ Gia đã mang về.
Phật phật…
Lê Tinh Hà hiếm khi kiên nhẫn lật xam từng trang nhật ký ngây thơ của Tiết Tiếu Nhu.

Đương nhiên, ông ta cũng đã nhìn thấy những trang được Tiết Tiếu Nhu viết xuống nỗi đau đơn buồn bã trong lòng sau khi bị cưỡng gian.

Xem tới đây thì nhật ký đã kết thúc, Lê Tinh Hà vốn định đóng quyển sổ lại nhưng lại bỗng nhiên nhìn thấy mặt sau còn vài trang nữa.

Ông ta tò mò nên quyết định lật quyển nhật ký ra xem.
“Hôm nay mình được gặp một người đàn ông ở ngoài thôn, trông anh ấy rất lịch sự, khẩu ẩm nói chuyện cũng không giống với nơi ở của bọn mình…”
Vừa nhìn thấy trang nhật ký đầu tiên ấy, con ngươi Lê Tinh Hà lập tức co rúc, ông ta lại nhìn xem thời gian, đó chính là ngày đầu tiên ông ta và Tiết Tiếu Nhu gặp nhau.

Kỷ niệm vẫn luôn áp dưới đáy lòng lập tức tuôn ra, ông ta nhớ lại những thứ đã cách đây rất lâu, hồi ức cũng tuôn trào như lũ lụt.
Lê Tinh Hà vẫn luôn nhớ rõ sự kinh hỉ vào lần đầu tiên được gặp Tiết Tiếu Nhu, mặc dù đã qua ba mươi năm nhưng bây giờ nhớ lại vẫn như ngày hôm qua.
Lần đầu tiên ông ta gặp Tiết Tiếu Nhu, bà mặc một chiếc áo bông màu hồng do chính nhà mình may dưới quê, mái tóc dài tùy ý để tán loạn sau lưng.

Trông bà vừa chất phác lại vừa rực rỡ, gương mặt tuy không trang điểm nhưng vẫn vô cùng chói mắt.
Ông ta đến gần nhà bà để xin miếng nước uống.

Bà cũng không hề đề phòng mà mời ông ta vào nhà, không chỉ rót cho ông ta một tách trà nóng mà còn mời ông ta ăn bánh bao nóng.

Sau khi biết ông ta đến từ thành phố lớn, bà bảo ông ta hãy kể về thế giới bên ngoài cho bà nghe.

Lê Tinh Hà phải thừa nhận rằng từ lúc bắt đầu, ông ta đã thích vẻ đẹp trong sáng của Tiết Tiếu Nhu, thích bà đơn thuần hiền lành, muốn sống trọn đời bên bà.
Thế nhưng đối với một người đàn ông có dã tâm, phụ nữ mãi mãi chỉ là một vật hi sinh tạm bợ.

Khi người đầu tiên xuất hiện bảo rằng có thể đổi Tiết Tiếu Nhu với tiền tài, ông ta đã không hề do dự mà đẩy Tiết Tiếu Nhu ra.
Từ đó, có một là sẽ có hai.

Sự áy náy vào lúc ban đầu cũng dần phai nhạt khi sự nghiệp và tiền tài càng ngày càng mở rộng, ông ta cũng bán đứng Tiết Tiếu Nhu càng ngày càng dễ dàng.

Sau đó, ông ta cũng càng chán ghét người phụ nữ đã ngủ chung với rất nhiều người đàn ông ấy, càng không muốn đụng vào bà, càng cảm thấy bà không xứng làm vợ của mình.
Lê Mỹ Gia nói không sai, chính tay ông ta đã hủy hoại Tiết Tiếu Nhu.

Ông ta đưa cô ra khỏi thôn làng lạc hậu ấy, hứa hẹn đủ kiểu với cô về một tương lai tốt đẹp, thế nhưng lại không hề thực hiện lấy một lần.
Lê Tinh Hà cũng không phải là không hề có cảm giác áy náy nhưng nếu được quay trở về quá khứ, ông ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Có thể dùng phụ nữ để đối lấy một tập đoàn Thịnh Thế lớn như vậy, ông ta không thể chống lại cám dỗ lớn thế này được.
Bịch!
Dòng ký ức cũng dừng lại khi quyển nhật ký khép kín, Lê Tinh Hà không cho phép bất cứ kẻ nào phá hủy tập đoàn Thịnh Thế mà ông ta đã bán đứng vợ mình để lấy được.

Lê Mỹ Gia không thể, Hoàng Tử Hiên lại càng không.
Đặt quyển nhật ký xuống rồi lấy điện thoại ra, Lê Tinh Hà bấm một dãy số không hề có trong danh bạ.
“Tối nay giết Hoàng Tử Hiên giúp tôi.” Sau khi điện thoại được kết nối, Lê Tinh Hà lạnh lùng nói.
“Được, dựa theo những lần trước kia, ông cần ứng trước một nửa tiền hoa hồng, sau khi đã thực hiện thành công, ông sẽ trả nửa còn lại của số tiền.” Một giọng nói cực kỳ trầm thấp truyền tới từ đầu dây bên kia.
“Tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay, mong là anh sẽ không khiến tôi thất vọng.” Lê Tinh Hà nói.
“Trong từ điển của Avengers chúng tôi không có hai chữ thất vọng.” Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, trong điện thoại của Lê Tinh Hà đã nhận được một tin nhắn ngắn, nội dung là một số thẻ.
Sau khi ghi nhớ số thẻ, Lê Tinh Hà mở ngân hàng trên điện thoại rồi nhanh chóng chuyển tiền hoa hồng ứng trước sang.
Một lát sau, bên kia trả lời rằng đã nhận được tiền hoa hồng rồi nói với Lê Tinh Hà rằng họ sẽ phái sát thủ đứng đầu để giải quyết mục tiêu.
Sau khi đã sắp xếp xong những thứ này, Lê Tinh Hà vẫn không trở về phòng ngủ mà tiếp tục chờ trong thư phòng, đợi tin tức tốt truyền tới.
…Sau khi đi bộ nửa giờ, cuối cùng Hoàng Tử Hiên cũng đã đến cửa nhà.

Dựa theo những gì Lê Mỹ Gia đã nói trước đó, anh đánh thức cô ở trước cửa.


Có vẻ Lê Mỹ Gia ngủ rất thoải mái, cô mơ màng hỏi: “Về nhà rồi sao?”
“Ừ, anh đưa em về phòng nhé.” Hoàng Tử Hiên dịu dàng nói.
Lê Mỹ Gia lắc đầu rồi nhảy xuống từ trên lưng hắn, hơi tỉnh táo hơn một chút hỏi: “Mệt không?”
“Nói thật nhé, em thật sự cần giảm cân đấy.” Hoàng Tử Hiên vẫy cánh tay đã tê dại cười giỡn.

Nói không mệt là giả, dù thể lực của Hoàng Tử Hiên có khá hơn nữa thì cũng sẽ thấy mệt mỏi khi đã cõng Lê Mỹ Gia đi xa như vậy.

Tuy nhiên cũng không đến nỗi là quá mệt, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể làm được của Hoàng Tử Hiên.
Lê Mỹ Gia hừ một tiếng: “Đây là hình phạt để anh nhớ kỹ vào đó, nếu sau này còn muốn giấu giếm em chuyện gì thì tốt nhất là nên nghĩ đến hậu quả sau khi em biết chuyện đã.”
Vừa nghe vậy, Hoàng Tử Hiên lập tức ngây người.
“Anh nghĩ rằng em không nhìn ra mối quan hệ không bình thường giữa anh và Kim Kỵ Dung sao? Mỗi khi nói chuyện, anh ta luôn nhìn anh trước, sau khi đã được anh cho phép thì mới dám trả lời câu hỏi của em.

Chắc chắn là anh ta đã điều tra ra chuyện của mẹ em từ lâu rồi, chẳng qua là chỉ nói với anh trước, anh sợ em không chịu nổi nên mới ra lệnh cho anh ta không được nói cho em biết.
Nếu không phải bà Hùng nói cho em biết chuyện này thì khi không giấu nổi, anh mới chủ động nói với em rằng anh có một người bạn làm thám tử.

Sau đó thì lại báo riêng với Yến Thiên Hành nên các anh mới có thể giả vờ trùng hợp như thế ở trước mặt em.

Anh, Kim Kỵ Dung và Yến Thiên Hành đều quen biết lẫn nhau, đúng không?” Lê Mỹ Gia nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Hiên rồi nói.
Hoàng Tử Hiên lại ngây người thêm lần nữa, Lê Mỹ Gia bỗng nhiên vạch trần mối quan hệ ngầm của bọn họ khiến anh có chút không biết nên làm thế nào.

Anh chỉ có thể cẩn thận gật đầu thừa nhận rồi lại cẩn thận hỏi: “Nếu em đã đoán được từ lâu thì tại sao vẫn không vạch trần bọn anh?”
“Em đã cho anh một cơ hội.

Nếu lần này anh có thể để em biết được sự thật thì em sẽ tha thứ cho anh, dù sao chuyện thì cũng xuất phát từ lòng tốt của anh, dù cho em có giận việc anh lừa em đến mức nào đi nữa thì cũng không phải là người không biết điều đến vậy.

Vậy nhưng nếu anh lại nghĩ cách ngăn trở em tìm ra sự thật thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.

Bởi vì bất kể em có chịu nổi hay không, em có quyền được biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến mẹ em.” Lê Mỹ Ga nghiêm túc nói.
Trong lòng Hoàng Tử Hiên hít một ngụm khí lạnh, giờ phút này mới vui mừng biết bao khi đã nghe theo sáng kiến của Hình Thiên để Lê Mỹ Gia biết được chuyện này, không thì anh làm gì còn cơ hội để nghe cô nói những lời thế này.

Sợ là đã bị Lê Mỹ Gia cho vào danh sách đen không biết từ lúc nào..

Bình Luận (0)
Comment