Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 48

Cô ta vừa kêu lên, đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả nhân viên bán hàng và khách hàng xung quanh chỗ này, gần như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tần Mạc, giống như anh là kẻ gian ác vậy.

“Sao thế cục cưng? Đã xảy ra chuyện gì?” Một gã đàn ông bụng phệ, tuổi tác lớn gấp đôi cô gái vội vàng chạy tới.

Cô gái trẻ tuổi nhìn thấy người đàn ông ấy đến thì buông Tần Mạc ra, nhào vào ngực ông ta chim non nép vào lòng mẹ, ấm ức nói: “Anh yêu, anh ta va vào làm hỏng Iphone 7 anh mua cho em rồi, anh nhìn đi, màn hình cũng nát rồi, người ta còn chưa dùng được ba ngày đâu.”

Người đàn ông nhìn qua, quả nhiên điện thoại di động đã nát bét, lập tức bốc lên giận, chỉ vào Tần Mạc nói: “Gã quê mùa kia, đụng vào người khác thì phải xin lỗi, đụng hỏng đồ của người khác thì phải bồi thường, đừng ép tôi phải báo cảnh sát.”

Tần Mạc thấy tuổi tác hai người kia hơn kém nhau nhiều như vậy, cũng đoán ra được quan hệ của bọn họ, anh lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Thứ nhất, bỏ cái tay của ông xuống, bình tường người dám chỉ tay vào mặt tôi như vậy đều không có kết cục tốt đâu. Thứ hai, là do cô ta va phải tôi trước, tôi không bắt cô ta bồi thường tổn thất đã là không tệ rồi.”

“Mạnh miệng quá nhỉ. Mày biết chỗ này là nơi nào không? Chạy đến đây ăn mày còn ngang ngược như thế, mày chán sống rồi à?” Gã đàn ông kia nghe thấy Tần Mạc “Ra vẻ ta đây”, lập tức cả giận nói.

“Anh yêu, anh đề cao anh ta quá rồi. Anh nhìn quần áo trên người anh ta xem, nhìn qua cũng biết là tên quỷ nghèo, sao có thể nhận ra được xe BMW. Em đoán chắc chắn anh ta được mời đến đây làm bảo vệ, không thì là thợ sửa chữa hoặc làm việc nặng.” Cô gái trẻ tuổi kia cười khanh khách, vẻ mặt đầy khinh thường.

Gã đàn ông kia cười hì hì, véo một cái vào mông cô gái nói: “Cục cưng của anh đúng là thông minh quá.”

“Đáng ghét, đừng sờ lung tung.” Cô gái trẻ tuổi kia ngoài miệng thì nói đáng ghét, nhưng cái mông lại cố ý vểnh lên một chút, đưa cả vào trong lòng bàn tay gã đàn ông kia.

Gã đàn ông thấy thế trong lòng nhộn nhạo, vừa hưởng thụ sự nhiệt tình của cô gái trẻ vừa mở miệng khinh thường Tần Mạc: “Thằng nhà quê tao nói cho mày biết, nếu như hôm nay mày không bồi thường điện thoại cho cục cưng nhà tao, thì đừng mong có cơ hội làm việc ở chỗ này. Tao là khách hàng lớn ở đây, chỉ cần tao nói với ông chủ một tiếng, chắc chắn ông ta sẽ không nhận mày.”

“Ai nói tao đến đây phỏng vấn xin việc ?” Tần Mạc nghe thấy thế thì cạn lời.

“Không phải đến phỏng vấn xin việc?” Gã đàn ông nhíu mày lại, cười một tiếng khinh thường: “Chẳng lẽ mày định nói là mày đến đây mua xe sao? Ha ha, đừng đùa, mày mà cũng đòi mua BMW, ngay cả một cái bánh xe mày cũng không mua nổi đâu. Mày biết một chiếc BMW bao nhiêu tiền không?”

“Tao cũng không phải đến đây để mua xe.” Tần Mạc nhún vai, không thèm để ý đến lời nói khinh thường của gã đàn ông kia.

“Em đã nói rồi mà, sao anh ta có thể mua được BMW.” Cô gái trẻ tuổi kia tiếp lời, vô cùng khinh thường.

Bọn họ cãi nhau ồn ào ở chỗ này, rất nhanh đã khiến nhân viên quản lý bán hàng chú ý, nhân viên quản lý vừa chạy đến đã vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Triệu, có chuyện gì thế?”

“Quản lý Tôn, cậu đến đúng lúc lắm. Không biết người này là ai, đã va phải làm hỏng điện thoại của cục cưng nhà tôi rồi, chẳng những không chịu bồi thường, ngay cả câu xin lỗi cũng không muốn nói. Trung tâm BMW của các cậu bây giờ loại người nào cũng có thể vào sao? Loại người nhà quê giống như anh ta cũng có thể vào, vậy chẳng phải là hạ thấp thân phận của chúng tôi à?” Gã đàn ông họ Triệu vênh váo tự đắc nói.

Quản lý bán hàng thấy ông ta nổi giận, vội vàng gật đầu cúi người trấn an: “Tổng giám đốc Triệu, ngài đừng nóng giận, cứ giao cho tôi xử lý.” Nói xong anh ta nhìn về phía Tần Mạc, thấy anh mặc một bộ quần áo rẻ tiền, lúc ấy mới lên mặt: “Anh làm cái gì thế? Va phải người ta còn không biết xin lỗi sao?”

“A, hóa ra đây chính là thái độ phục vụ của trung tâm BMW, các anh nói chuyện với khách hàng Thượng Đế của mình như vậy sao?” Tần Mạc thấy tay quản lý bán hàng không biết phân tốt xấu, không nhịn được cũng bắt đầu tức giận.

“Đương nhiên chúng tôi đối xử với khách hàng lúc nào cũng tôn kính giống như đối xử với Thượng Đế, nhưng anh là khách hàng của chúng tôi sao? Anh mua được BMW sao?” Nhân viên quản lý bán hàng cũng nở nụ cười khinh thường. “Làm sao anh biết tôi không mua nổi?” Tần Mạc hỏi lại.

“Ha ha, chuyện này còn cần phải đoán sao ? Chỉ cần dựa vào đống quần áo vỉa hè trên người anh, muốn mua BMW đợi đến kiếp sau đi.” Nhân viên quản lý bán hàng cười nhạo.

Người xung quanh nghe thấy thế, cũng cười rộ lên. Bọn họ cũng không cho rằng Tần Mạc là người có thể mua được BMW, kẻ có tiền đều thích sĩ diện, có ai đi ra ngoài mà không ăn mặc chỉnh tề, cho dù là nhà giàu mới nổi còn thích đeo dây chuyền vàng trên cổ để khoe khoang nữa là.

“Tôi thích mặc hàng vỉa hè hàng đi BMW, không được sao?” Đột nhiên Tần Mạc nhớ tới cách nói chuyện của Đỗ Diệc Hạm, đúng lúc lấy ra để dạy dỗ tên quản lý coi thường người khác này.

“Ha ha ha. Cười chết tôi rồi.” Cô gái trẻ tuổi kia nghe thấy thế thì ôm bụng cười to: “Anh yêu, anh nghe xem. Đây chính là giọng điệu của đám quỷ nghèo thích giả vờ trâu bò đấy.”

“Ha ha ha.” Cô ta nói như vậy, khách hàng xung quanh đều bị chọc cười. Lời này của Tần Mạc quá mới lạ, làm gì có ai có tiền còn mặc hàng vỉa hè, nếu như không phải đầu bị cửa kẹp.

Sau khi cười xong, gã đàn ông kia nói tiếp : “Được rồi, coi như tao dùng bảy nghìn tệ mua một tiếng cười vậy, một chiếc iphone 7 cho dù bán mày đi cũng không đền nổi, chỉ cần mày xin lỗi cục cưng nhà tao, coi như xong.”

Cô gái trẻ tuổi kia gật đầu: “Đúng đấy, chỉ cần anh xin lỗi tôi thôi, tôi sẽ không so đo với anh nữa.”

“Nếu tôi nói không thì sao?” Tần Mạc hơi híp mắt lại, trong ánh mắt sinh ra một tia sáng lạnh.

“Tôi nói anh này, sao anh lại không biết tốt xấu thế, tổng giám đốc Triệu đã không so đo với anh rồi, anh còn tỏ thái độ, người khác cho thể diện còn không cần, làm lớn chuyện lên anh cũng chẳng có quả ngon để ăn đâu.” Khác với đôi nam nữ đang tức giận kia, nhân viên quản lý bán hàng dỗ dành Tần Mạc trước.

Ánh mắt Tần Mạc càng ngày càng lạnh léo: “Vậy để tôi xem thử xem, các anh có thể làm gì được tôi.”

“Mày… Cái tên nhà quê đáng chết này. Quản lý Tôn, còn không mau gọi bảo vệ chỗ các cậu đến, trói người này lại đưa đến sở cảnh sát cho tôi, không cho nó biết thế nào là lễ độ, nó còn cho rằng mình có thể lật trời.” Tổng giám đốc Triệu giận tím mặt nói.

Nhân viên quản lý bán hàng lập tức gật đầu, cất cao giọng hô to: “Tất cả bảo vệ tới đây, nhanh lên chút.”

Anh ta vừa hô to như vậy, đám bảo vệ trong ngoài lập tức chạy đến trước mặt, đội trưởng đội bảo về vội vàng hỏi: “Quản lý Tôn, có chuyện gì vậy?”

Nhân viên quản lý bán hàng vươn tay chỉ vào Tần Mạc: “Bắt anh ta lại cho tôi.”

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn Tần Mạc một cái, xoa tay nói: “Hì hì, quản lý Tôn cứ chờ xem, thằng nhóc này mình tôi cũng giải quyết được.”

Người khác trông thấy gã đội trưởng đội bảo vệ cao gần mét chín, còn cao hơn Tần Mạc nửa cái đầu tự mình ra trận, đều không khỏi lo lắng thay cho Tần Mạc, trong lòng thầm nghĩ, Tần Mạc chạy chạy không thoát rồi.

“Nhóc con, mày giương oai ở đâu cũng được, sao lại tới nơi này. Không biết nơi này là nơi nào sao?” Đội trưởng đội bảo vệ nói xong thì túm lấy cánh tay Tần Mạc, sau đó quay người đặt cánh tay đối phương lên trên bả vai mình, dáng vẻ giống như định ném Tần Mạc qua vai.

Đôi nam nữ kia và quản lý Tôn đều chờ đợi muốn nhìn thấy cảnh Tần Mạc bị quăng ngã, nhưng mà một giây sau bọn họ đã không cười nổi nữa, bởi vì Tần Mạc không hề di chuyển chút nào, ngay cả gót chân cũng không kiễng lên.

Người khác thấy thế cũng giật nảy cả mình, dựa theo chênh lệch về thể trọng giữa đội trưởng đội bảo vệ và Tần Mạc, trong tình huống đối phương dùng sức như thế, Tần Mạc phải bị ngã không nhẹ mới đúng, nhưng Tần Mạc lại không hề xê dịch dù chỉ một chút, chuyện này căn bản không khoa học.

Bản thân đội trưởng đội bảo vệ cũng cảm thấy mơ hồ, anh ta kéo lấy cánh tay Tần Mạc, cắn răng dùng sức thêm lần nữa, lần này anh ta đã dùng hết sức bú mẹ, nhưng vẫn không thể nào khiến Tần Mạc di chuyển.

“Ủa, sao có thể?” Đội trưởng đội bảo vệ giật mình, cho dù anh ta dùng sức thế nào, Tần Mạc vẫn đứng yên bất động như núi Thái Sơn, hai chân giống như đóng đinh xuống mặt đất vậy.

Tần Mạc nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, đột nhiên cả người di chuyển. Động tác của anh nhanh như tia chớp, khi những người khác còn chưa kịp trông thấy rõ anh đã làm gì đội trưởng đội bảo vệ, thì đã nghe thấy một tiếng “Ầm” vang lên, sau đó mặt đất dưới chân hình như run rẩy một chút.

“Ai ui!” Ngay sau đó là tiếng kêu đầy đau đớn của đội trưởng đội bảo vệ.

Mọi người nhìn theo tiếng kêu, ai nấy đều kinh ngạc trợn trừng mắt. Bọn họ nhìn thấy đội trưởng đội bảo vệ cao to lực lưỡng đang nằm ngửa dang tay dang chân trên mặt đất, hiển nhiên là vừa bị Tần Mạc ném ngược lại qua vai.

“Oh my gót, đội trưởng chắc phải nặng một trăm hai mươi cân đó.” Một tên bảo vệ khác nhìn Tần Mạc, ánh mắt như nhìn thấy quỷ.

Đám bảo vệ còn lại cũng hoảng sợ không thôi, đây đâu phải chỉ là vấn đề sức mạnh lớn nhỏ, chỉ riêng tốc độ nhanh như chớp của Tần Mạc thôi, đã đủ để vượt xa bọn họ vạn dặm rồi.

“Các anh thì sao, muốn lên không?” Một chân Tần Mạc giẫm trên bụng đội trưởng đội bảo vệ, ánh mắt lướt qua từng gương mặt hoảng sợ của những người khác.

Cả đám bảo vệ đều đồng loạt lắc đầu, lui về sau một bước dài vô cùng ăn ý.

“Các cậu, ai bảo các cậu lui lại, xông lên cho tôi, các cậu nhiều người như vậy, sợ cái chim à.” Nhân viên quản lý bán hàng thấy bọn họ sợ hãi lui lại, thì tức giận quát to.
Bình Luận (0)
Comment