Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chương 31


Qua một đêm ngủ dậy, Tiểu Nam phát hiện ra, trời hôm nay lại có tuyết rồi.
Năm nay tuyết đến sớm, tháng Mười Hai vừa đến được một hai ngày, đợt tuyết rơi đầu tiên cũng kéo tới.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn trong một ngày đó, hôm sau trời lại trở về với sự trong xanh khô ráo thường thấy.
Hình như dưới cơn mưa tuyết đầu mùa ấy, cô và Tạ Vũ đã gặp nhau, một cuộc gặp gỡ đặc biệt bắt nguồn từ tin nhắn của anh.
Một buổi sáng âm u không có lấy một gợn nắng.

những đám mây xám xịt kết thành một tấm lưới khổng lồ che kín cả bầu trời.
Trong phòng 309 của ký túc xá nữ, không gian vẫn vô cùng vắng lạng, không hề có
động tĩnh gì dù đã hơn sáu giờ.

Cửa phòng đều đã đóng kín, nhưng hơi lạnh từ bên ngoài vẫn cố len lỏi vào, Tiểu Nam khẽ kéo cao chăn lên cho ấm.
Chợt có tiếng chuông thông báo của điện thoại reo lên.

Đôi mắt còn đang lim dim khó khăn hé mở, cô nàng đưa tay với với tìm điện thoại.

Màn hình điện thoại sáng lên làm chói mắt, Tiểu Nam nhăn mặt, nhắm chặt mắt một hồi rồi mới từ từ mở ra.

Đập vào mắt cô chính là thông báo tin nhắn của Tạ Vũ.
Vừa thấy trên màn hình hiển thị “Tạ Vũ”, Tiểu Nam liền giật mình bật dậy.
Tạ Vũ thế nhưng mới sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ đã nhắn tin cho cô.
“Em dậy chưa? Anh đang đợi em ở cổng ký túc xá.”
Ôi, sao nghe lại mờ ám như vậy?
Tiểu Nam bỗng nhớ đến hồi cấp ba, có lần Mạn Mạn và Lục Văn Quân cãi nhau, Mạn Mạn nhất quyết kéo cô đến nhà cô ấy ngủ cùng nhau một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lục Văn Quân nhắn tin với Mạn Mạn rằng anh đang đứng đợi ở ngay trước cổng nhà cô ấy.
Mà ngày hôm ấy cũng gần giống hôm nay, nhưng lại có tuyết rất dày, Mạn Mạn làm sao nỡ để bạn trai đứng dưới mưa tuyết lạnh giá, cuối cùng vẫn là mềm lòng chịu làm hòa.
Trong phút chốc Tiểu Nam có cảm giác Tạ Vũ giống như bạn trai đang đứng đợi cô, nhưng thật mau không khí lạnh buốt làm cô hoàn toàn tỉnh táo.

Cô trả lời lại tin nhắn của anh:
“Anh đợi em chút, em sẽ xuống ngay đây.”
Trong phòng kín đã buốt giá hết cả da thịt như vậy, ngoài trời còn lạnh đến cỡ nào? Vậy mà anh lại đang đứng đợi cô ở cổng ký túc xá.
Tiểu Nam vội vã chạy vào phòng vệ sinh đánh răng, sau đó mặc thêm vài lớp áo ấm rồi lao ra khỏi ký túc xá.
Bên ngoài ký túc xá nữ, Tạ Vũ đang đứng tựa lưng vào khung sắt, chăm chú nhìn vào hàng cây đối diện.
Từ tháng Mười Một cây cối trong trường đã bắt đầu rụng lá, hiện tại chỉ còn sót một vài chiếc lá vàng lay lắt cố bám trụ trên cành.
Mặc dù ánh mắt Tạ Vũ không rời hàng cây trơ trọi kia, tâm trí anh lại chẳng biết đặt ở nơi nào, thi thoảng lại đỏ mặt lên cười xấu hổ.
“Đàn anh Tạ, anh tìm em có việc gì?”
Tiếng gọi của Tiểu Nam làm Tạ Vũ giật mình bừng tỉnh.

Anh nhìn cô chăm chú khiến cô hơi ngại, đưa tay vuốt mái tóc.
Vì anh gọi cô khá bất ngờ nên cô chưa kịp chải chuốt, đầu tóc vẫn rũ rượi, bên trong lớp áo khoác dày là bộ đồ ngủ chưa kịp thay.
“Anh tìm em có chuyện gì sao? Anh đứng đợi ở đây lâu chưa?”
Tạ Vũ hơi ngượng, gãi gãi đầu: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là mấy đứa bạn anh có đặt vé đi Đại Lâm, nhưng lại có việc bạn nên đã cho anh.


Anh đi một mình thì hơi buồn, em có muốn đi cùng anh không?”
Tiểu Nam đắn đo: “Em……”
“Nếu em có việc bận thì thôi.” Giọng Tạ Vũ trầm xuống, anh nở một nụ cười gượng gạo.
“Vậy là anh muốn em đi hay không muốn em đi?”
Tiểu Nam nói rất nhỏ, tựa hồ không phát ra âm thanh, nhưng Tạ Vũ vẫn có thể nghe được rất rõ ràng, anh ngỡ ngàng: “Hả?”
Tiểu Nam cười tươi: “Hôm nay em cũng không bận gì, đi với anh cũng được.

Nhưng mà nãy anh nhắn cho em bất ngờ quá, em chưa kịp thay đồ gì cả.

Hay là anh đợi em ở quán café ở khu phía Đông trước, em thay quần áo xong sẽ ra đó sau.”
“Vậy lát nữa gặp lại.” Tạ Vũ gật đầu.
Tiểu Nam vừa quay về đến phòng ký túc xá liền đóng sầm cửa lại.

Dao Anh đang ngồi trên giường lướt điện thoại bị tiếng đóng cửa làm giật thót tim, cầm chiếc gối hướng thẳng mặt Tiểu Nam mà ném.
Vẫn là Tiểu Nam lợi hại hơn, bắt trúng chiếc gối một cách dễ dàng.
“Cậu thật là, mới sáng sớm đã chạy đi đâu không biết, mình thức theo cậu luôn rồi.


Bây giờ cậu lại làm ảnh hưởng đến mình xem điện thoại như vậy.”
Cô không rảnh để ý đến Dao Anh, đi một mạch đến tủ quần áo, lôi từng bộ ra ướm thử.

Chọn mãi chọn mãi mà chẳng tìm được bộ nào ưng ý, cô nàng bắt đầu sốt ruột than ngắn thở dài.
“Dao Anh, cậu có bộ đồ nào đẹp một chút không? Mình mượn cậu.”
Dao Anh giống như phát hiện được chuyện vui, nhảy từ trên giường xuống chạy đến hỏi thăm tình hình:
“Ái chà, cậu định đi chơi ở đâu sao? Với ai? Tốt nhất là cậu nên khai ra mau, bằng không mình còn lâu mới cho cậu mượn quần áo.”
“Cậu thử nghĩ xem, liệu ai có thể khiến mình quan trọng chuyện ăn mặc đến vậy?”
Dao Anh hai mắt sáng rỡ hét lên: “Cậu đi chơi với đàn anh Tạ Vũ? Vừa rồi cậu ra ngoài cũng là để gặp anh ấy đúng không?”
“Được rồi, giúp mình chọn một bộ nào đẹp một chút để mình còn đi nữa.

Anh ấy đang đợi mình rồi đó.”
“Tuân mệnh.”.

Bình Luận (0)
Comment