Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính

Chương 20


Bên ngoài trời mưa lâm râm, thời tiết mấy ngày nay do ảnh hưởng từ thành phố C gây nên ấp thấp nhiệt đới kéo dài, ở trường, khá nhiều cậu ấm cô chiêu cáo bệnh vì ngại ra đường và người thuộc dạng đặc biệt như Trịnh Thư Mỹ cũng không đến lớp
Cô chỉ đơn giản là không có tâm trạng, Thư Mỹ thì tâm như lửa đốt, kế hoạch đã bài ra sẵn, thiên thời địa lợi lại chẳng trợ lực hợp tâm
“Thư Mỹ, cậu đi ăn không?”
“Tí nữa tớ ăn ở căn tin” Trịnh Thư Mỹ đang thẫn thờ nhìn màn mưa ngoài cửa sổ
“Mưa có vẻ càng lúc càng nặng hạt hơn rồi, cậu cũng tranh thủ đi đi, tớ sợ mưa bão thế này, học sinh đi học ít, dì ở căn tin lại nấu ít đi vài chục phần đấy”
Trịnh Thư Mỹ mỉm cười bảo “tớ biết rồi, cảm ơn cậu” rồi bạn cùng phòng cùng nhau kéo ra ngoài, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh
Giữa lúc Trịnh Thư Mỹ đang căn não nghĩ cách, chiếc điện thoại Nokia cùi bắp màu xám đậm với bàn phím ngót nghét mười sáu nút kia rung lên liên hồi
Trịnh Thư Mỹ nhìn vào dòng chữ chạy dọc màn hình trắng đen với form chữ cơ bản, chữ Dạ hiện lên đầu tiên
Dạ Lý Huyền gọi cho cô?
“Alo” : Trịnh Thư Mỹ không chần chừ liền bắt máy ngay
“Mỹ Mỹ, tớ được tự do rồi, tớ không cần phải đi nữa, cậu làm cách nào vậy, tới vui quá, tớ muốn gặp cậu ngay, cậu đang ở đâu thế?”
Dạ Lý Huyền như con sáo nhỏ hò reo liên hồi qua chiếc điện thoại có âm thanh rè rè như thiết bị truyền sóng FM khiến Trịnh Thư Mỹ nhất thời không thích ứng được hết thông tin
Cô chỉ nghe được mỗi câu hỏi Trịnh Thư Mỹ đang ở đâu cộng với âm lượng vui vẻ mà cách một màn mưa từ từ dày đặc kia vẫn có thể cảm nhận được, là Trịnh Thư Mỹ biết trong lúc cô bỏ ăn bỏ ngủ tìm cách thì vấn đề bằng một lí do nào đó đã được giải quyết rồi
“Tớ ở kí túc xá, trời đang mưa, đợi tạnh hẵn đến”
Trịnh Thư Mỹ bình tĩnh trả lời điện thoại
“Nhưng tớ vui quá, không biết chia sẻ cùng ai”
“Tớ không chạy mất đâu yên tâm, ngoan ở nhà đi, tớ ở trường đợi cậu”
“Được, nhớ đợi tớ đấy”

Dạ Lý Huyền vui vẻ dập máy, Trịnh Thư Mỹ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đời trước Dạ Lý Huyền thật sự bị đưa đi mới có một Dạ Thần Nữ
Đời này Trịnh Thư Mỹ không chắc cô có phải là biến số khiến Dạ Lý Huyền ở lại hay không, nhưng nếu chuyện đó là thật, liệu một Dạ Thần Nữ chẳng lẽ cứ thế mà không còn tồn tại nữa

Bỏ được gánh nặng trên lưng, Trịnh Thư Mỹ mới có tâm trạng kiếm gì đó bỏ vào bụng, cô mặc nguyên bộ đồ ngủ ống tay ống chân dày cộm lê thê in hình chú vịt vàng to tướng giữa bụng mà bà Trịnh cố nhét cho cô, vào gốc tủ lấy chiếc dù, tóc cũng tuỳ ý cột gọn đuôi ngựa, khi ra cửa Trịnh Thư Mỹ thuận tay vớ thêm áo khoác phao dày cộm khoác lên người
Tuỳ ý đến mức, nhìn thoáng qua chẳng khác gì bà cô bốn năm mươi tuổi đi chợ trời mưa
Trong màn mưa trắng xoá, Trịnh Thư Mỹ cô độc thu mình dưới tản ô chỉ vừa đủ mình cô đứng, đường từ kí túc xá nữ khu C đến căn tin trường khá xa, đi bộ như Trịnh Thư Mỹ phải mất gần ba mươi phút mới đến
Mỗi giờ ăn, kí túc xá khu C của Trịnh Thư Mỹ nếu không co dò lên chạy thì chỉ còn mỗi nước canh và rau
Trường học dạy chúng ta nên bình đẳng giai cấp, nhưng chính con người nơi ấy lại xây cho mình càng lúc càng nhiều vách ngăn mang tên ‘phân hoá giàu nghèo’ và cái mà họ tự hào chính là:
“Gió tầng nào thì nên gặp mây tầng đấy”
Những kẻ may mắn giống như Trịnh Thư Mỹ được hưởng chút hào quang để thể hiện lòng nhân đạo rẻ mạt của giai cấp lãnh đạo thì nên biết đủ và biết vị trí của mình ở cái xã hội vốn cá lớn nuốt cá bé mà Trịnh Thư Mỹ phải dùng cả một đời mới hiểu rõ được này
“Meo…”
Trịnh Thư Mỹ dừng bước
“Meo…meo”
Trịnh Thư Mỹ xác định nơi phát ra âm thanh rồi nhắm hướng đó mà đến
Dưới tán cây dương sỉ xanh rì đang nghiêng mình đón mưa, một chú mèo nhỏ lấm lem, ướt sũng đang co ro cố phát ra những âm thanh yếu ớt cầu cứu
Trịnh Thư Mỹ chẳng cần suy nghĩ, cô khom lưng ôm trọn chú mèo đang run rẩy kia vào lòng, dùng chiếc áo khoác phao dày cộm của mình bao bọc sưởi ấm nó
“Sao lại để ướt mưa thế này”
Trịnh Thư Mỹ tay cầm dù, tay ôm chú mèo nhỏ trong lòng chạy nhanh trong mưa, nước mưa chẳng chịu dịu dàng với thiếu nữ ôm mèo mà liên tục bắn vào tóc, vào người cô
Đợi khi Trịnh Thư Mỹ đến cửa căn tin thì cả người dường như đã ướt phân nửa

Đến nơi, Trịnh Thư Mỹ chẳng kịp thù dù đã cởi áo khoác, nhanh tay lau sơ bộ lông ướt nhem lấm lem bùn đất của nó rồi bộc nó lại như đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời
Chú mèo dần cảm nhận được hơi ấm, cơ thể nó không run bần bật nữa mà phát ra âm thanh hừ hừ đầy thoã mãn
“Trịnh Thư Mỹ”
Trịnh Thư Mỹ đang dịu dàng vuốt v e chú mèo thì nghe giọng ai đó gọi mình, cô theo thói quen quay đầu lại thì thấy Thừa Hàn Triết
Hắn ta dường như cũng vừa chạy mưa đến, thiếu niên ngũ quan sáng rực, ống quần và hai bả vai cũng không thua Trịnh Thư Mỹ là mấy, cầm trên tay chiếc ô ướt mưa, giọng thiếu niên ấy gọi tên cô cũng theo đó mà lạnh lẽo
Trịnh Thư Mỹ dù đã chạm mắt với Thừa Hàn Triết những vẫn cố tình làm lơ, cô lại tiếp tục vuốt v e sưởi ấm chú mèo nhỏ của mình
Dù sao nhìn nó cũng thuận mắt hơn
“Cô đã nghe tôi gọi sao lại giả vờ không nghe” Giọng nói của Thừa Hàn Triết ngày một gần, Trịnh Thư Mỹ biết hắn đang đến
Lại nữa, giữa không khí lạnh lẽo thế này mà cơ thể Trịnh Thư Mỹ lại dần nóng lên
Nó đang cảnh báo có nguy hiểm gần kề
“Thừa Đại thiếu gia không biết có gì dạy bảo?” Trịnh Thư Mỹ hỏi
“Cô….


Dạy bảo?
Lại là cái điệu bộ châm chọc đó
Thừa Hàn Triết cực kì ghét thái độ đó của Trịnh Thư Mỹ

Hắn ta hít khí lạnh vào lòng ngực áp xuống cơn hoả nhen nhóm trong lòng, vẫn phong thái điềm nhiên của một đại thiếu gia mà trả lời:
“Mấy ngày nay tại sao cô…không đến lớp”
“Thừa Đại thiếu gia để ý tôi đến vậy sao, quý hoá quá”
Trịnh Thư Mỹ đều đều động tác vuốt lông mèo, tầm mắt từ lâu đã thu lại từ Thừa Hàn Triết
Bên ngoài bình thản, bên trong cuồn cuộn sóng ngầm
Đùng đoàng…
Sấm chớp bất ngờ vang rền, đánh cho Thừa Hàn Triết hai chân bủn rủn
Đoàng….

đoàng…đoànggg
Lần sấm thứ hai nối tiếp, Thừa Hàn Triết mặt đã không còn giọt máu, hắn ta chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì mà vốn một nam sinh ngũ quan sáng rực, thân cao mét tám từ lúc nào đã đến bên cạnh Trịnh Thư Mỹ
Hắn ta bất thình lình nắm lấy cánh tay lạnh toát vì mắc mưa của Trịnh Thư Mỹ siết càng lúc càng chặt
“Thừa.

.


Trịnh Thư Mỹ tưởng Thừa Hàn Triết lại muốn gây chuyện với cô nên khó chịu quay đầu lại, định bụng sẽ không nhẫn nhịn, nhưng cái cô không ngờ là vẻ mặt của Thừa Hàn Triết khi lọt vào mắt cô
Hắn ta đang sợ hãi, cực kì sợ hãi nữa là khác
Đùng…đoàng…đoàng….

ràoooooo

Huỵch
Trong khoảng khắc bầu trời loé lên hàng loạt tia điện quang, Thừa Hàn Triết đã ôm chặt Trịnh Thư Mỹ vào lòng, hắn ta gục đầu sâu trong hõm vai của cô như cố trốn tránh những trận sét hung bạo ngoài kia
Là vợ chồng gần bốn năm, dĩ nhiên Trịnh Thư Mỹ biết Thừa Hàn Triết rất không thích trời mưa, cũng không thích tiếng sấm
Cô cũng từng xấu xa mong một năm bốn mùa đều là mùa mưa để Thừa Hàn Triết có thể tìm cô mà dựa dẫm như lúc này
Nhưng lấy nhau từng ấy năm, mỗi khi mưa đến người bên cạnh Thừa Hàn Triết luôn luôn không phải người vợ là cô
Mà là bạch nguyệt quang Kiều Nguyệt của hắn ta
Và đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Thư Mỹ thấy một Thừa Hàn Triết thấy sấm lại phản ứng mạnh mẽ như vậy
Một kí ức vụn vỡ chợt loé lên trong trí nhớ của Trịnh Thư Mỹ
Gương mặt đứa trẻ gần như không còn nhìn rõ được ngũ quan đang nắm lấy bả vai một đứa trẻ nữa an ủi
Khi ấy rất tối, mưa rất lớn, sấm chớp càng nhiều hơn bây giờ, hai đứa nhóc trốn trong bụi lao sậy, đứa nhỏ kia đang khóc, đang bịt miệng khóc để cố không phát ra âm thanh
Đứa trẻ mà Trịnh Thư Mỹ không nhìn rõ được ngũ quan kia dường như không chút sợ sệt, nó ngồi im quan sát xung quanh như sói con đang cố bảo vệ chú nai nhỏ mình nhặt được
Có lẽ nai nhỏ là bạn, cũng có lẽ là chiến lợi phẩm của nó
Kí ức chỉ vụt qua đến đó, nhưng Trịnh Thư Mỹ nhận ra đứa nhỏ đang khóc kia chính là cô
Đứa trẻ còn lại là Thừa Hàn Triết
Khi đó bọn họ chỉ mới mười tuổi, bị bọn bắt cóc bắt được và đó là lúc cô cùng Thừa Hàn Triết thoát ra và bọn bắt cóc đang truy lùng họ
Trước khi Trịnh Thư Mỹ chết Thừa Hàn Triết từng thú nhận với cô hắn ta không phải là đứa trẻ năm đó cùng trốn thoát với cô
Không phải cô chưa từng để ý đến điều đó, chỉ là cô ngu ngốc cho rằng Thừa Hàn Triết sợ sấm sét vì đó là triệu chứng của ám ảnh tâm lí hậu chấn thương
Giờ nghĩ lại, cô chính là bị tình yêu làm mờ con mắt, đứa trẻ trong kí ức đó của cô nào có tia sợ hãi nào mà ám ảnh tâm lí hậu chấn thương
“Thừa Đại Thiếu gia, tôi không ngại anh ôm tôi vì sợ sấm, nhưng tôi ngại người khác thấy chúng ta thế này lại nghĩ tôi đỉa lại muốn đeo chân hạc thì lại khổ cho tôi”
Trịnh Thư Mỹ đợi làn sét đi qua mới nhàn nhạt lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment