Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính

Chương 9


Âm cuối còn mang theo tiếng cười khà khà như lợn, Trịnh Thư Mỹ rất muốn đứng lên một cước đá chết con lợn ục ịch này một phát phi thẳng vào nồi lẩu uyên ương cho đỡ chướng mắt
Trịnh Thư Mỹ còn chưa biết trả lời thế nào, lại nghe:
“Ủa, bữa trước trên diễn đàn có một nữ sinh lọ lem gì đấy, không phải là bạn học Trịnh của khoa mình dấy chứ?”
“Tớ thấy cũng giống lắm nha, hôm đó còn có đàn anh Hạ bên khoa Y, đàn anh Tạ của khoa chúng ta, cùng Thừa Thiếu Gia nữa này, bạn học Trịnh, sẵn có mặt ở đây, cậu bật mí chút đi, quan hệ với ba người họ là thế nào vậy?”
“Đúng đó”
“Phải, nói nghe tí đi.

.


Mấy người này nếu bình thường đã vì nhìn thấy bản mặt đen như đít nồi của Thừa Hàn Triết mà im bặt, hôm nay bởi men rựu mà chẳng ai để ý tới, chỉ lo hóng chuyện bát quái
Trịnh Thư Mỹ nghe thêm một hai câu thì hai tai đã ù ù cạc cạc, lại thêm Thừa Hàn Triết cứ nhìn cô chằm chằm, nỗi sợ tận sâu đáy lòng lại dâng lên, cô miết chặt góc áo, cười cười:
“Chỉ là chút hiểu lầm, tớ không có quan hệ gì với họ cả”
Giọng nữ ngồi phía bên trái lảnh lót vang lên, vào tai Trịnh Thư Mỹ chua hơn cả giấm
“Có thật là không có quan hệ gì không, tớ thấy hình như là không phải nha, Hàn Triết từng nói hai người là bạn mà, phải không Hàn Triết”
Thừa Hàn Triết: “Học chung trường cấp ba”
Trên trán Trịnh Thư Mỹ đã rịn một tầng mồ hôi, Thừa Hàn Triết không phủ nhận không ngoài dự đoán của Trịnh Thư Mỹ, Thừa Hàn Triết của bây giờ vẫn chưa lộ bản chất thối nát bên trong
Khoé môi Trịnh Thư Mỹ khẽ nhếch, chưa bao giờ cô hả hê đến thế.

.


-Thừa Đại Thiếu Gia, anh hẳn là đang khó chịu lắm khi bị gộp chung với tôi đúng không?
-Với vẻ ngoài cao cao tại thượng tự xây cho mình chắc trong lòng đang điên cuồng chửi rủa tôi chứ gì
-Tôi còn lạ gì con người hai mặt của anh nữa, cứ diễn đi, tôi không ngại ở đây góp vui cùng anh đâu
Trịnh Thư Mỹ: “Phải, chúng tớ học chung trường, chỉ vậy thôi”
Ba từ “chỉ vậy thôi”, Trịnh Thư Mỹ còn cố gắng nhấn mạnh một lần nữa, cô cố tình khơi gợi tính hiếu thắng của Thừa Hàn Triết, hắn ta phải tức lồ ng ruột lên thì Trịnh Thư Mỹ mới hả hê được
Cô vốn nghĩ bản thân tái sinh đã có tâm địa bồ tát, nhưng mỗi lần thấy Thừa Hàn Triết, bản tính xấu xa vốn có của Trịnh Thư Mỹ vẫn không chịu buông tha cho hắn ta
Trịnh Thư Mỹ theo đuổi Thừa Hàn Triết một đời, còn ai rõ hắn ta hơn cô, cô sẽ chơi chết Thừa Hàn Triết
Một giọng nữ nữa tiếp tục góp vui
“Sao tớ nghe nói, bạn học Trịnh lúc cấp ba rất thích Hàn Triết mà, cả trường ai mà chẳng biết, giờ bạn học Trịnh nói chỉ là bạn, chẳng lẽ yêu không được rồi sinh hận hả?”
Trịnh Thư Mỹ càng nghĩ càng hăng, toan tính trong lòng vì có thể chơi chết Thừa Hàn Triết mà gương mặt trở nên hưng phấn, bất giác, cảm giác chóng mặt lại vơi đi phân nửa
Cô chẳng thèm liếc nhìn Thừa Hàn Triết xem biểu cảm của hắn như thế nào, vì cô quá rõ con người này, Trịnh Thư Mỹ xấu xa trả lời:
“Bạn học, chẳng lẽ đồ chơi hồi bé của cậu lớn lên cậu vẫn còn thích ư? Con người rồi sẽ thay đổi mà”
Trịnh Thư Mỹ giọng điệu không lạnh không nhạt, vừa như đùa cợt, vừa như châm biếm, vừa lại như thách thức, lại chẳng thể phản bác được khiến cô gái kia im bặt
Một số người nghe câu trả lời của Trịnh Thư Mỹ cơ hồi vì giật mình mà tỉnh rựu đôi chút
Dám ví Thừa Đại thiếu gia người người ngưỡng mộ kia là đồ chơi hồi bé
Không hề thừa nhận bản thân có thật sự thích Thừa Hàn Triết hay không?
Cả tên họ hay ánh mắt còn chưa từng đặt vào người ta.

.


Thừa Hàn Triết cơ hồ cảm giác một bên má đau điếng như ai đó dùng sức tát mạng một cái, đau điếng người
Trịnh Thư Mỹ một câu này đem lại cho bạn bè cùng khoa một ánh nhìn thật khác với vẻ bề ngoài thanh thuần cùng phong cách mộc mạc tiêu biểu của dân mọt sách
Thừa Hàn Triết thì Trịnh Thư Mỹ không cần đoán, hắn ta chính là tên dù thích hay không thích đều phải là của hắn, lại xem mặt mũi hơn mạng
Một câu này hoàn hảo đá bay cái kêu ngạo của Thừa Đại thiếu gia ra chuồng chó
Tống Tuệ Nhi nhận ra không khí không được ổn lắm, lại vì sợ Trịnh Thư Mỹ đắc tội Thừa Hàn Triết sẽ sống không yên, cô nhóc lương thiện này ấy vậy mà lại ra mặt
“Mọi người đừng trêu Thư Mỹ nữa, cậu ấy thích hay không thích là chuyện riêng của cậu ấy mà, chúng ta đừng hỏi vấn đề này nữa được không?”
Trịnh Thư Mỹ ngạc nhiên, đứa nhóc này vậy mà lại nói đỡ cho cô, thật ngoài dự đoán, thế là cô nhìn về Tống Tuệ Nhi gật đầu tỏ ý cảm ơn, Tống Tuệ Nhi cũng mỉm cười đáp trả
Mấy người nghe được mùi sát ý từ Thừa đại thiếu gia như vớ được vàng sau câu của Tống Tuệ Nhi, ai nấy đều đồng tình rồi hai ba câu đỡ theo, thế là chuyện to hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không
Tựa như màn khấy động vừa rồi cơ hồ chưa từng xảy ra.

.

Nói xong điều muốn nói, Trịnh Thư Mỹ cũng nên đánh bài chuồn, ở lâu chỉ tổ ngứa mắt, mặc dù đã đỡ hơn nhưng nghĩ đến Thừa Hàn Triết vẫn còn ở đó thì cơn buồn nôn vẫn không sao đ è xuống nổi, thế là Trịnh Thư Mỹ đứng lên, từ từ lẻn vào đám đông
Sau một hồi luồn lách, Trịnh Thư Mỹ thành công thoát khỏi nightclub, cô hít một hơi thật sâu thật dài, như bù đắp cho không khí ngột ngạt lúc nãy, thình lình, một bàn tay nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh về sau, bức ép cô quay mặt lại
“Trịnh Thư Mỹ”
Vừa nhìn thấy mặt, Trịnh Thư Mỹ theo bản năng liền hất tay Thừa Hàn Triết ra, không khí vừa vào tới khí quản lại muốn tràn ngược ra ngoài, Trịnh Thư Mỹ nheo mắt lộ rõ vẻ khó chịu
“Cô nói vậy là có ý gì? Rốt cuộc cô có ý đồ gì?”
Giọng nói Thừa Hàn Triết phát ra gần như gầm lên vì cơn giận đè nén, Trịnh Thư Mỹ càng vì thế mà vui vẻ
Khóe miệng Trịnh Thư Mỹ còn không giấu nổi ý cười
“Thừa đại thiếu gia chẳng nhẽ còn không hiểu tiếng người”

“Cô…”
“Tôi…tôi có việc, không làm phiền Thừa thiếu gia vui chơi”
Thừa Hàn Triết vừa giơ tay lên ý định kéo Trịnh Thư Mỹ lại, không nghĩ Trịnh Thư Mỹ như có gắn mắt ở phía sau, tay còn chưa chạm được đến người, ngừoi đã tự động tránh
Hành động này càng như mũi kim đâm sâu vào lòng tự tôn của Thừa Hàn Triết, một người từ trước đến nay trong mắt đều có hắn đột nhiên lại thay đổi
Thừa Hàn Triết vốn không thích Trịnh Thư Mỹ, nhưng cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại đuổi theo đến tận đây?
Có lẽ vì Trịnh Thư Mỹ đã đụng đến lòng tự tôn của hắn
Cũng có lẽ do Trịnh Thư Mỹ bỗng nhiên không xem hắn ra gì.

.

Cũng có lẽ.

.

Thừa Hàn Triết hành động theo bản năng khi có chuyện không vừa lòng hắn
Hắn bắt buộc phải tìm rõ ngọn ngành
Tâm tình của thiếu niên họ Thừa vốn cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn, nó khiến hắn lúc nhận ra đã kéo Trịnh Thư Mỹ lại từ bao giờ
“Thừa…Đa…đại thiếu gia chẳng lẽ thích tôi à?”
“Tôi thích cô, chọc cười ai vậy?”: Thừa Hàn Triết vừa nói vừa cười mỉa mai
“Vậy tại sao cứ ở chỗ này lôi lôi kéo kéo, người khác nhìn vào lại nghĩ Thừa Đại thiếu gia đang theo đuổi tôi đấy”
Thừa Hàn Triết thật sự muốn hét lên, hắn bị điên mới đuổi theo Trịnh Thư Mỹ ra ngoài này, để nghe mấy lời không đâu từ đứa con gái hắn vốn chẳng để vào mắt
Cơn giận dù đã lên đến não, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều người ra vào, ai ai cũng không quên để lại cho hai người họ một ánh nhìn tò mò
Điều này chính là điểm yếu của Thừa Hàn Triết, Trịnh Thư Mỹ sắp không chịu nổi nữa, gương mặt đã xanh đến không thể xanh hơn, chỉ còn nụ cười ẩn hiện trên môi vẫn còn tà mị đến cùng cực
Cô thừa nhận câu nói: “Gian sơn dễ đổi bản tính khó dời” là câu châm ngôn vô cùng chính xác, có những người sinh ra vốn đã lương thiện, dù thế giới tàn nhẫn với họ thế nào họ vẫn sẽ dịu dàng với thế giới

Còn đối với Trịnh Thư Mỹ, làm một người xấu xa có lẽ hợp với cô hơn
“Hai cô cậu làm gì ở trước cửa vậy??”
Tiếng nói trầm ấm vang lên từ phía xa, triệt để đánh tan bầu không khí giương cung bạc kiếm của đôi “vợ chồng cũ” này, cả hai quay đầu về hướng âm thanh
Ẩn sâu trong dòng người, thanh niên cao ráo, gương mặt sáng sủa, đôi mắt âm trầm bị che lấp bở chiếc kính gọng bạc sáng loá trong màn đêm, thanh niên đi đến đâu, tựa như có hào quang soi rọi đến đó khiến bao người phải ngoáy đầu lại nhìn mấy lần
Tạ Tần??
Sao anh ta lại đến đây?
Câu hỏi không thể thốt ra khỏi miệng, Trịnh Thư Mỹ đành chôn chân tại chỗ đối mặt với hai cậu cháu này
Thừa Hàn Triết dĩ nhiên Trịnh Thư Mỹ không ngán, vì cô nắm rõ người này trong lòng bàn tay, còn Tạ Tần.

.

“Cậu….

Tạ đàn anh? Sao anh lại ở đây?”
Thừa Hàn Triết rốt cuộc là người hỏi thay câu Trịnh Thư Mỹ muốn hỏi
Tạ Tần tự nhiên mà đứng bên cạnh Trịnh Thư Mỹ, đối mặt với Thừa Hàn Triết, anh chẳng lướt mắt qua Trịnh Thư Mỹ, chỉ nhàn nhạt đáp lời:
“Tôi đến dự tiệc chào đón tân sinh viên, tôi có cần trình thư mời mới được vào cửa không?"
Thừa Hàn Triết thoáng bối rối: “không cần không cần đâu, anh vào trong đi, mọi người đang đợi anh đó”
Đôi mắt Thừa Hàn Triết long lên như thay hắn ta đuổi kẻ giữa chừng chen chân là Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ thì không như thế, Thừa Hàn Triết rất phiền, cô bây giờ lại rất khó chịu, chỉ muốn mau chóng tống tên ôn thần đó đi
Trịnh Thư Mỹ một ngàn lẻ một lời sắp nói đều là muốn đuổi cổ hai cậu cháu này, thế là cô lưỡng lự muốn bỏ chạy, lại không biết mở lời thế nào khiến không gian đang tồn tại ba người bị sự tĩnh lặng làm cho bối rối
Tạ Tần nheo mi, anh lướt mắt sang Trịnh Thư Mỹ bên cạnh, động tác nhanh như cách anh đẩy nhẹ gọng kính che đi sự lung lay nhỏ trong đáy mắt
Tạ Tần dù nghe rõ nghĩa đen lẫn nghĩa bóng trong câu nói của Thừa Hàn Triết nhưng vẫn đứng im như thể đang chần chừ, Thừa Hàn Triết lại càng nóng ruột, hắn ta muốn tóm lấy Trịnh Thư Mỹ nói rõ phải trái, dạy cho cô gái này một bài học mới thoả được cơn nghẹn trong lòng
“Từ Phú nhờ tôi mua thêm rựu, tôi lại không biết chỗ, vừa hay có hai người ở đây, ai có thể đi cùng tôi không?” Tạ Tần cho tay vào túi áo khoác, đủng đỉnh trả lời!.

Bình Luận (0)
Comment