Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 39

Dịch: Minovan

Vậy nên, chúng tôi lại sắp xếp những bộ quần áo vừa dọn về để dọn đi. Lúc chuẩn bị đồ, gương mặt già này của tôi ngượng ngùng nóng ran lên, nhưng để so với bộ quần áo “màu mè” trên người tôi bây giờ, thì ngay đến cả một câu giả vờ khách khí gì đó tôi cũng không thèm nói ra. Tôi cực kỳ lo nếu như tôi nói “Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng sợ ảnh hưởng danh tiếng…” hay “Mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa ổn định lắm” sẽ làm lỡ mất cơ hội tốt đẹp. Đến lúc đó thì lại ân hận ước gì không nói, lại chủ động đề nghị dọn qua đó thì quá bị động rồi,

Bởi vì “Thời không đợi người” là một câu nói vô cùng quan trọng mà chúng ta đã được học ở trong môn Giáo dục đạo đức và tư tưởng ngay từ khi bắt đầu học tiểu học. Tôi nhất định phải tuân theo điều này.

Nói đến đây, dù đã trải qua một tuần vừa rồi, tôi cũng có quen với từng ngóc ngách trong phòng ngủ nhưng cũng chưa từng tưởng tượng xa xôi gì giống đêm nay. Đương nhiên, những gì tôi mơ mộng thì vẫn còn mông lung lắm, chiếc chăn lông ngỗng lộn xộn, dưới đất trải đầy quần áo, rèm cửa sổ khẽ lay động, còn có những tiếng hít thở dồn dập đầy tiết tấu, còn những cái khác ấy mà, vẫn là tận mắt nhìn thấy thì tốt hơn. (*Thế mà bà ý bảo tưởng tượng mông lung ạ =))))

Tôi giống như một con gì đó bị nhúng rửa bằng nước sôi, cả ngườinóng bừng, cảm giác căng thẳng giống như một con lợn sữa có thể bị người ta thịt bất cứ lúc nào. Nhưng con lợn sữa này là tôi ngoài việc cảm thấy căng thẳng ra còn có cảm giác mong chờ được người khác ăn tươi nuốt sống. À, thật là một con lợn sữa đầy mâu thuẫn nhỉ…

Tôi sờ sờ chiếc durex ở trong túi, lẩm bẩm trong miệng: Nằm gai nếm mật đã lâu, hôm nay mới có đất dụng võ đây. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, bây giờ chính là thời khắc mày tỏa sáng rồi đây

(*Ai cứu nữ chính hộ tôi với huhu)

Trong tất cả đống quần áo, tôi đã chọn một bộ đồ ngủ bằng cotton màu trắng vừa thanh thuần vừa ngây thơ. Thứ nhất là vì tôi không có mấy bộ đồ ngủ kích tình mặc như không mặc, thứ hai là vì mới đêm đầu tiên mà đã biến thành một cô gái thành thục quá, tự dọa chính mình thì cũng thôi đi, nhỡ đâu lại dọa cho Lâm đại nhân chạy mất thì hỏng rồi. Dù trong đầu tôi có tưởng tượng hơi phóng đãng nhưng bản thân tôi vẫn còn không biết tiềm lực của mình có thể làm đến đâu…

Nhón chân đi ra khỏi phòng tắm, bước vào trong phòng ngủ của Lâm đại nhân. Căn phòng trống rỗng chỉ còn mỗi ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn cây, nam chính của đêm nay đâu rồi? Tình hình này nghiêm trọng không khác gì việc chú rể bỏ chạy khỏi đám cưới. Tôi liên tục ngó nghiêng tìm kiếm, chưa đi được mấy bước đã trông thấy Lâm đại nhân đang ngồi dựa trên chiếc sofa đơn trong phòng khách, đầu hơi nghiêng về một bên ngủ quên mất, trên tay vẫn còn cầm một chiếc bàn chải mới tinh.

Tôi ngồi xuống chiếc thảm lông trước mặt anh. Dù sao thì chiếc thảm cũng vừa mềm vừa dày, người đàn ông trước mặt thì “cảnh đẹp ý thơ”. Lúc trước ngắm trai đẹp, đều có suy nghĩ là nếu không ngắm thì thôi, còn nếu ngắm nhiều hơn một lần thì sẽ bớt đi cảm giác hối tiếc một phần. Nói chung là cái cảm giác này giống như việc nhìn thịt trong bát của người khác ấy, chỉ có cách ngậm ngùi nuốt nước miếng rồi quên đi là xong. Chờ thịt vào tới miệng của người khác, tự mình hâm mộ ghen tỵ một lúc rồi cũng nhanh chóng vứt ra khỏi đầu.  Nhưng lần này thì khác, miếng thịt trước mắt này là của tôi, dù nuốt nước miếng xong vẫn có thể cắn nuốt được, đúng là một cảm giác thỏa mãn mà.

Thế nên tôi lập tức giơ tay ra sờ sờ miếng thịt của tôi, ừm lông mày đúng là không phải lông mày làm, lông mi cũng không phải là giả, mũi cũng không hề chỉnh sửa, cằm cũng chưa từng bị cắt gọt. Thôi được rồi, thật ra dưới cằm có một chiếc nốt ruồi nho nhỏ, công bằng mà nói thì cũng có khuyết điểm, không phải 100% hoàn mỹ.

Tôi sờ mó đến vô cùng thích thú, Lâm đại nhân đột nhiên mở mắt ra nhìn tôi, khiến tôi không kịp rút tay về nên bị Lâm đại nhân nắm chặt rồi kéo lại. Gương mặt tôi bị kéo lại gần cách mặt của Lâm đại nhân chỉ vài cm, ngay đến cả nốt ruồi dưới cằm cũng nhìn thấy rõ hơn.

Lâm đại nhân cúi người xuống, cắn nhẹ lên trán tôi rồi nói: Vốn dĩ hôm nay muốn tha cho em, ai bảo em cứ thích chuốc họa thế này…

Cho dù trước đó tôi đã từng học khiêu vũ, dao gần đây cũng có tập yoga, thế nhưng độ dẻo dai của phần eo cũng vẫn có giới hạn. Khi Lâm đại nhân càng ngày càng ép lại gần, người tôi cũng biến thành một dấu hỏi ngược dần dần ngửa về đằng sau. Lâm đại nhân tất nhiên không quan tâm gì đến vấn đề độ dẻo dai gì đó, mà còn càng lúc càng mạnh mẽ định hôn một cái, còn tôi thì không chịu được sức nặng, ngã bịch xuống chiếc thảm lông. Cho dù cái thảm lông nhung này có dày tới đâu đi nữa, thì ngã xuống cũng bị chấn thương sọ não mất. Không nghĩ tới lúc rơi xuống đất, lại nằm gối lên một bàn tay rộng ấm áp. Tôi hồn bay phách lạc, sau khi thấy hết nguy hiểm rồi mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu mới thấy Lâm đại nhân đang cười tôi.

Đây mới đúng là hồn bay phách lạc…

Tôi và anh chàng đẹp trai này lúc ở cạnh nhau cũng hòa bình, bình thường khi nói chuyện cũng khá khuôn mẫu theo kiểu đồng nghiệp cùng công ty. Cho dù tôi có cảm giác rằng một số lúc nụ cười mà anh chàng này cười với tôi có hàm chứa một chút vui sướng, ấm áp như hoa nở xuân về. Đại khái là cảm giác dù hoa đào gặp thời tiết đầu xuân lạnh lẽo nhưng vẫn sai hoa trĩu quả. Thế nhưng nụ cười lần này thì khác, giống như điên cuồng nở rộ, trước mặt là một rừng hoa anh túc.

Đẹp đẽ, cuồng dã, mị hoặc. Quyến rũ chết người. Tôi nhìn bông hoa anh túc đang lay động trong gió, tản mát ra một hương vị mập mờ kích tình.

Tôi là kẻ phàm phu tục tử, nên là hoàn toàn đánh mất bản thân mình trong bông hoa anh túc này. Linh hồn gì đó hồn phách gì đó thì cũng đều bay đi đâu không thấy nữa rồi.

Còn về những lời tình ý anh nói tôi còn chưa kịp nhớ gì, chỉ biết rằng hơi thở của anh vừa xa lạ vừa quen thuộc, tai bị anh cắn, rồi hôn lên cổ, ngực cũng bị cắn rất lâu, tư thế cũng thay đổi đa dạng…

Ấn tượng sâu sắc duy nhất đó là anh ấy không gọi tôi là Yêu tử nữa, mà gọi “Yêu nhi”, là Yêu nhi chỉ thuộc về mình anh.

Aaa, Yêu nhi, một cái tên thật kỳ diệu.

Lúc tỉnh lại mới phát hiện, chiếc chăn lông ngỗng đang được đắp gọn gàng trên người tôi. Quần áo thay mới cũng được xếp gọn gàng bên cạnh.

Ở ngoài cửa truyền tới tiếng trò chuyện của Lâm đại nhân và Lâm Tư Thông.

Tôi im ắng trở lại, nhìn đủ loại các vết tích đồ sộ trên cơ thể mình, một bộ dạng 18+ cấm trẻ em. Tôi mở tủ quần áo ra, cố tình chọn một chiếc áo T-shirt và một chiếc quần dài.

Nhón chân đi đến trước cửa, tự lấy dũng khí rất nhiều lần nhưng vẫn không có can đảm bước ra ngoài.

Tôi dán vào cửa thăm dò tình hình bên ngoài, nghe thấy Lâm Tư Thông đang thấp giọng nói chuyện với Lâm đại nhân: Sau này dì Yêu tử sẽ sống cùng chúng ta hả ba?

Tiếng nói của Lâm đại nhân vang lên: Đúng vậy, con không thích sao?

Lâm Tư Thông trả lời: Không đâu. Con và dì ấy sống cùng nhau mấy ngày vừa rồi, thấy cũng vui lắm.

Lâm đại nhân hình như đang uống nước, nên mãi không thấy nói gì. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: Vậy sau này con đừng gọi là dì Yêu tử nữa gọi là mẹ đi.

Sau đó bàn tay đang giữ cửa bỗng trượt một cái, tôi liền lao ra ngoài.

Chưa nói tới việc tôi còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, thì Lâm Tư Thông cũng cần phải có một quá trình để chuẩn bị có được không? Ý định của Lâm đại nhân là tốt nhưng có phải là quá hơi vội vàng không? Đợi sau này khi tôi bộc lộ cảm tính của người mẹ, mang ô vài lần trong cơn mưa, ốm đau bệnh tật thức đêm vài hôm chăm sóc, đợi đến khi tình cảm của Lâm Tư Thông dâng trào, nó can tâm tình nguyện gọi tôi là mẹ, rồi tôi cũng thuận theo mà nhận nó thì mới đúng quy luật phát triển sự việc chứ.

Tôi ngã ra ngoài còn chưa kịp đứng vững, nghe được giọng nói non nớt trong trẻo của trẻ con: Mẹ Yêu tửuuuuuu

Lần này, tôi thật sự ngã luôn rồi.

Tôi ngây ngốc nhìn dáng vẻ như chuyện hiển nhiên của Lâm Tư Thông và Lâm đại nhân, tôi chợt phát hiện ra người như diễn kịch mới là mình, đành phải lấy lại bình tĩnh rồi bước qua đó, ngồi xuống bàn ăn ăn sáng

Với tư cách là mẹ kế của Lâm Tư Thông – chờ một chút, nói ra thật là ngượng mồm. Nếu như bạn sống đến 27 tuổi, tự nhiên bên cạnh xuất hiện một đứa con trai đã lên 7 thì bạn cũng cảm thấy ngượng ngập thôi. Ngày 27 sắp tới đây là ngày sinh nhật của Lâm Tư Thông, tôi quyết định vào ngày đó sẽ tổ chức một bữa surprised party cho thằng bé. Thế nhưng tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm gì với việc sống chung với một đứa trẻ, còn về phương diện nuôi dạy một đứa trẻ thì Chu Lâm Lâm cũng chỉ là một kẻ thất bại, thế nên tôi lập tức mơ hồ không biết đối với một bạn nhỏ 7 tuổi thì thế nào mới là ngạc nhiên đây?

Vậy nên kể từ lúc có ký ức cho tới nay tôi cuối cùng phải giao dịch ngầm.

Ngày 26 là cuối tuần, mới sáng sớm, tôi đã cố tình dành thời gian đến thăm Lâm Lâm, bên ngoài vui vẻ nói cười, bên trong cất giấu một trời âm mưu, lần này mục tiêu không phải Lâm Lâm mà là Phương Lỗi.

Mấy năm nay, Phương Lỗi càng ngày càng trổ mã, nếu như không véo nó vài cái thì thật là không xứng với cái biệt danh bà dì kỳ quặc của tôi rồi. Ngoại hình được di truyền hoàn toàn từ Phương Dư Khả. Kiểu di truyền hoàn toàn từ người bố như thế này, khiến cho tôi hoài nghi có khi Phương Dư Khả chỉ mượn tử cung của Lâm Lâm, giống như đi thuê nhà 10 tháng rồi xong vậy. Thỉnh thoảng đi ra ngoài với gia đình bọn họ, ai cũng có thể nhận ra thằng nhóc này là giống của Phương Dư Khả, nhưng để nói ai là mẹ nó, mọi người còn phải phân vân giữa tôi và Lâm Lâm một lúc lâu, khiến cho chúng tôi ngượng ngùng muốn chết.

Phương Lỗi vừa thấy tôi đến, trực giác như ngửi thấy mùi âm mưu, lập tức chạy đến phòng làm việc giả vờ bận rộn gì đó. Nhóc con mới chỉ có 3 tuổi, có gì để mà bận rộn đến thế cơ chứ, Lâm Tư Thông nhà tôi cũng chỉ bận vừa vừa thôi.

Tục ngữ nói cũng đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Thế nhưng chiến trận khó khăn nhất là đối phương đều đã “biết mình biết ta” rồi, nên chỉ còn cách dùng chiến thuật tâm lý.

Tôi chầm chậm ngồi xuống rồi nói thẳng vào vấn đề chính “Cho tớ mượn Phương Lỗi một hôm đi.”

Bạn nhỏ Phương Lỗi đang mở cửa phòng, nghe thấy tên của mình, động tác chợt ngừng lại.

Lâm Lâm ngồi dựa trên sofa, ngón chân cái ngoe nguẩy rồi nói: Cậu cũng biết là Phương Lỗi nhà tớ không thích cậu lắm, sao có thể bảo mượn là mượn được.

Tôi hừ một cái: Phương Lỗi không thích tớ, chủ yếu là vì nó cũng không quá coi trọng cậu. Lần này tớ mượn luôn cả cậu. Coi như là giúp tớ đi, sau này nếu một ngày nào đó cậu cãi nhau với Phương Dư Khả, không có chỗ nào để đi, thì tớ còn cho cậu ở nhờ được chứ.

Lâm Lâm lạnh lùng cười: Cậu nói xem mới lên giường với người ta được vài ngày, hôm nay lại vì con trai người ta đến đây ám hại tớ, đúng là có tương lai nhỉ.

Tôi liếc mắt nhìn Phương Lỗi đứng ở phòng làm việc, đá đá Lâm Lâm: Chú ý một chút, mấy từ bị cấm trong Đập ngăn nước xanh* mà cậu còn dám nói à

(*Đập ngăn nước xanh, tiếng Trung là Lục bá hay còn gọi là Greendam là một phần mềm mà chính phú TQ yêu cầu phải được cài trong tất cả các máy tính khi được bán ra. Phần mềm này theo CP là dùng để bảo vệ trẻ em khỏi những hình ảnh, tư liệu, lời nói, thông tin… nhạy cảm, đồi trụy, không lành mạnh. Đó cũng là lý do nếu bạn nào từng đọc truyện Trung bản gốc sẽ thấy một số từ các tác giả phải dán bằng hình ảnh vào thay vì đánh máy vì khi đánh máy ra nó sẽ tự động biến thành *** =))) Không biết bây giờ bên đó còn dùng nữa không nhưng nhìn chung là truyện thì vẫn bị ** nhiều lắm huhu)

Lâm Lâm nói: Vốn dĩ Đập ngăn nước xanh là gì, chính là vì những lời như thế này chỉ có thể nói được ở nhà đó… Hơn nữa, Phương Lỗi nhà tớ bị Phương Dư Khả dạy dỗ thành chính nhân quân tử quá đáng, sớm muộn gì có ngày nó cũng bị thua thiệt. Tớ đang cho nó biết thế nào mới thực sự là cuộc đời.

Tôi thì nghĩ sớm muộn gì Phương Lỗi cũng bị nhân cách phân liệt mất…

Tôi nói: Nói tóm lại là ngày mai cậu và Phương Lỗi, phải hóa trang thành San Mori và Conan rồi xuất hiện nhà chúng tớ. Địa chỉ nhà bọn tớ là…

Lâm Lâm ngắt lời tôi: Khiếp, gì mà nhà tớ nhà tớ, đúng là nói ra mà không ngượng mồm nhỉ. Còn nữa, tại sao tớ và con trai tớ phải hóa trang thành San và Conan, nghe có loạn luân không cơ chứ?

Tôi vuốt vuốt tóc, tươi như hoa rồi nói: Bởi vì Thông Thông nhà tớ nói rằng tớ rất giống Suzuki Sonoko…

Sau khi Lâm Lâm phát điên lên một hồi, vẻ mặt đột nhiên đen tối khó lường quay ra hỏi tôi: Vậy thì tớ có một điều kiện, xem xem cậu có đồng ý hay không thôi.

Nói dứt lời, Lâm Lâm đưa bộ móng vuốt của mình ra trước ánh sáng nhìn ngắm, dáng vẻ bình tĩnh như một tên lưu manh.

Tôi nheo mắt nhìn Lâm Lâm, trong lòng đang thầm nghĩ lúc về tôi phải gửi bức ảnh cô ấy mặc áo vest, dưới mặc một chiếc quần thể hình bó sát màu xanh lá, vừa ngây ngốc cười vừa chảy nước mũi cho Phương Dư Khả mới được.

Lâm Lâm quay đầu lại nói: Cơ bụng của Phương Dư Khả nhà tờ cậu cũng được sờ rồi, còn vị nhà cậu —- ừ hừm

Tôi lập tức lắc đầu nói: Sờ thì cậu đừng nghĩ đến nữa đi, vị ấy nhà tớ không chịu đâu.

Lâm Lâm trông về phương xa rồi nói: Cho dù vị nhà cậu có dâng lên cho tớ sờ tó cũng không dám sờ. Dù sao thì hiện tại trước mắt, Phương Dư Khả cũng đáng sợ lắm. Như này đi, gửi cho tớ một tấm ảnh nghiêng lõa thể đi. Mức độ à, nhiều nhất chỉ được mặc quần lót tam giác, những cái khác mà cố tình che đậy, đừng nói là San vs chả Conan, tớ đóng tử thần cho cậu xem.

Tôi cao giọng nói: Lỡ bức ảnh bị truyền ra bên ngoài thì sao?

Lâm Lâm rúc rích ngồi cười: Cậu nghĩ tớ đam mê sắc đẹp thế sao? Chẳng qua tớ chỉ muốn thử cậu có dám động tay động chân với vị họ Lâm đó không. Tớ muốn xem xem là cậu chụp trộm hay là chụp một cách quang minh chính đại, chụp kiểu tình thú hay chụp một cách nghiêm túc. Nếu như cậu dám quang minh chính đại chụp một bức lõa thể đầy nghiêm túc của anh ta, sau này cậu sinh con gái, tớ đảm bảo Phương Lỗi sẽ cưới con gái cậu.

Tôi haha cười: Thứ nhất, tớ có thể khẳng định 100% là cậu đam mê sắc đẹp, nên đừng có lấy lý do khác ra ngụy biện. Thứ hai, Lâm Tư Thông đã đổi cách gọi tớ là mẹ rồi, chụp một bức ảnh của cha nó thì có gì khó, nên cậu đừng có mà khích tướng. Thứ ba, nếu như tớ sinh con gái, có chết cũng không lấy Phương Lỗi nhà cậu, ai bảo Phương Lỗi không thích mẹ vợ tương lai của nó chứ.

Nói xong, tôi chột dạ liếc mắt nhìn Phương Lỗi rồi lại liếc nhìn Lâm Lâm.

Vẻ mặt Lâm Lâm hạnh phúc khi đạt được âm mưu vui vẻ ra tiễn tôi về, đồng thời thông báo với tôi rằng ngày 27 lúc gặp mặt phải đưa ảnh trước rồi mới vào chúc mừng.
Bình Luận (0)
Comment