Tôi Xuyên Thành Virus Hệ Thống

Chương 1


Edit: Kidoisme
Bộ răng chết tiệt tuyệt vời!
"Kẽo kẹt..."
Một tiếng gặm nhấm kỳ lạ truyền đến tai, giống như loài động vật răng sắc đang gặm cắn thứ gì đó.

Dịch Thu Bạch bị chất giọng mài người này đánh thức, ngây ngô mở mắt ra, bốn phía tối tăm như mực.
Chuyển động bên ngoài ngày càng rõ ràng, thậm chí còn kèm theo tiếng ngáy khó có thể hình dung nổi.
Dịch Thu Bạch cau mày đẩy đẩy nắp gỗ trước mặt, chất nhầy nhất thời dính ra tay.
Hương vị kia là sự kết hợp tinh tuý giữa tất thối với dưa chua, tởm đến mức hắn muốn chửi "mẹ kiếp".
Không thể chịu đựng được mùi buồn nôn đó, hắn hung hăng dùng bạo lực hất mạnh tấm ván gỗ chặn đường mình, chỉ nghe "rầm" một tiếng, bên ngoài có tiếng ai đó rên la thảm thiết.
Dịch Thu Bạch bò ra khỏi hòm gỗ, vậy mà lại là một cái quan tài!
Thứ bị quan tài đè bẹp gầy tới mức da bọc xương, na ná một xác chết khô, xương sườn hiện ra, chỉ riêng cái bụng to tổ chảng.
Đầu của nó giống sọ người, miệng đầy răng, hàm răng sắc nhọn còn sót lại dăm gỗ, đang gầm gừ trước sự giận dữ của Dịch Thu Bạch, miệng ròng ròng nước miếng.
Mẹ nó cái gì vậy?
Dịch Thu Bạch bị dọa lùi về sau mấy bước.
Bầu trời tối tăm mơ hồ lộ ra màu đỏ bất thường.

Xung quanh rải rác các tấm quan tài lộn xộn, bầu không khí ẩm ướt kinh tởm làm cho toàn bộ ngôi mộ quỷ khí dày đặc.
Những con quái vật phía xa dường như ngửi thấy mùi thơm, nhanh chóng xúm lại.
Dịch Thu Bạch vội vàng nhặt gậy gỗ lên phòng thân.

Ánh sáng xanh u ám từ bốn phương tám hướng tụ về một chỗ, lại xuất hiện thêm mấy chục con!
Dịch Thu Bạch lập tức ném gậy gỗ xuống, mắng một câu "đệt mẹ" rồi nhấc chân bỏ chạy.
Cả đám quái vật gầm gừ đuổi theo.
Rời khỏi bãi tha ma, tầm nhìn trở nên trống trải, một thị trấn nhỏ đập vào mắt hắn, Dịch Thu Bạch hấp tấp chạy vào.
Hắn tưởng đám quái vật sẽ truy sát không bỏ, nhưng nửa đường chúng đã dừng chân, chỉ đứng nhìn hắn từ xa nhảy nhót lung tung, cổ họng phát ra mấy tiếng căm hờn nhè nhẹ không dám tới gần.
Dịch Thu Bạch thầm than may mắn.
Tuy nhiên thần kinh hắn lần nữa lại căng thẳng, bởi vì thị trấn nhỏ trước mắt hết sức quỷ dị, trời tối đen ấy vậy mà xung quanh không một bóng đèn đường, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Dịch Thu Bạch cảnh giác đánh giá xung quanh, hắn không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây, thậm chí hắn là ai, tên hắn là gì hắn cũng không nhớ.
Không thể tưởng tượng nổi!
Bỗng dưng có luồng sức mạnh vô hình truyền tới bả vai, Dịch Thu Bạch hết hồn dùng tay tát về sau một cái, thứ gì đó xoay tròn như con quay, sau đó "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Thì ra là cái đầu lâu.
Dịch Thu Bạch ngạc nhiên, bộ xương người nhanh nhẹn nhặt đầu mình lắp lên cổ, lộ ra nụ cười tươi với hắn.

Đáng tiếc lực tay Dịch Thu Bạch quá lớn, bộ xương kia vừa cười xong, cằm đột nhiên...!rơi xuống.
Bầu không khí nháy mắt đông đặc.
Dịch Thu Bạch: "..."
"Á á!" Bộ xương khô tức dậm chân, phát ra tiếng thét như gà bị chọc tiết.

Tiếp theo đường phố hai bên sáng choang, cư dân sôi nổi ló đầu từ trong nhà ra hóng.
Thị trấn nhỏ náo nhiệt như ban ngày.

"Mẹ kiếp, thằng ngu nào không muốn sống nữa vậy?!"
Tiếng mắng từ một căn nhà vọng ra, đám người đang trốn tránh hoảng sợ xuất hiện, ước chừng mười người có nam có nữ, chật vật không khác Dịch Thu Bạch là mấy.
Bộ xương khô nhân lúc đoàn người hỗn loạn chạy trốn.
Xa xa đột nhiên vọng tới một tiếng chuông kỳ lạ, leng keng, đâm vào tai cực kỳ khó chịu.
Một giọng nói trẻ con cất lên: "Bé đói, bé đói quá đi~"
Những người vốn đang hoảng sợ nghe thấy âm thanh này càng sợ hãi hơn, khóc lóc, chạy trốn, tình cảnh hỗn loạn.
Dịch Thu Bạch đứng giữa đường còn chưa hiểu gì, đã thấy một con quái vật khổng lồ bò ra khỏi khu dân cư.
Con quái vật dài khoảng mười mét, lớp biểu bì đầy mụn nhọt, chân tay ngắn ngủn nhưng được cái bò rất nhanh.
Đôi mắt của nó đỏ như máu, giữa trán có xúc tu, răng cưa trong cái miệng đầy máu há to tạo ra âm thanh giống như trẻ con khóc: "Bé đói, bé đói quá~"
Dường như tại thời điểm đó, Dịch Thu Bạch mới hiểu tại sao đám quái vật ở bãi tha ma không dám vào thị trấn.
Hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc sụp đổ, chửi bậy rồi mới chạy trốn.
Con quái vật điên cuồng truy kích bọn họ, âm thanh trẻ con non nớt liên tục trôi nổi giữa bầu trời.
Phía sau truyền đến vài tiếng thét thảm khốc, không biết người phụ nữ xui xẻo nào số khổ, trở thành bữa ăn ngon trong miệng quái vật.
Người phụ nữ hoảng sợ kêu cứu, Dịch Thu Bạch gần cô ta nhất, không nhịn được quay đầu nhìn thử.
Chỉ thấy người phụ nữ bị con quái vật ngậm trong miệng, cơ thể giống như bao tải rách, chân tay không đầy đủ.
Đáng sợ ở chỗ cô ta vẫn còn sống, mặc dù máu tươi đầm đìa nhưng vẫn còn một hơi thở, vẫn nỗ lực đau đớn cầu cứu.
Cảnh tượng này cực kỳ kích thích thị giác, Dịch Thu Bạch cố nén cảm giác khó chịu nơi dạ dày, vội vàng cùng người đàn ông khác lủi bên trong một căn nhà gỗ thấp bé.
Rất nhanh con quái vật đã no, nó không cố gắng đi săn người mà biến mất, thị trấn nhanh chóng im lặng trở lại.
Tiếng rên rỉ đau đớn của người phụ nữ dần dần trở nên yếu ớt, Dịch Thu Bạch trốn trong nhà gỗ dựng thẳng tai lắng nghe, cách từng đốt xương bị nhai khiến da đầu tê dại, sắc mặt của hắn và người đàn ông kia đều thối đi trông thấy.

Không khí văng vẳng mùi máu, tiếng nhai kéo dài một thời gian sau đó dừng hẳn.
Âm thanh động vật bò sát tiếp tục vang lên.
Cũng không biết do ảo giác hay gì, Dịch Thu cảm thấy tiếng bò cách căn nhà gỗ bọn họ ẩn nấp càng ngày càng gần.
Rõ ràng anh bạn đồng hành cũng phát hiện ra điều đó.
Trong khoảnh khắc ngắn, ván cửa trên đỉnh đầu bị vén lên, hai người hoàn toàn phơi bày dưới ánh đèn xanh trắng.
Nước bọt của con quái vật nhiễu ra từ miệng.
Dịch Thu Bạch ngó cái miệng to như chậu máu kia, răng răng rậm rạp giống máy xay thịt vừa khởi động, dính đầy thịt vụn.
Bộ răng chết tiệt tuyệt vời!
Có đôi khi bạn không nỗ lực, bạn sẽ không biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Tại thời điểm quan trọng ấy, anh bạn đồng hành bắt đầu thực hiện các động tác cuối cùng, anh ta không vội vàng chạy trốn mà dùng tốc độ chậm rãi cách xa Dịch Thu Bạch.
Lúc đầu Dịch Thu Bạch còn thầm than may mắn, cầu nguyện cho anh bạn thân yêu liều mình làm bia sống dụ dỗ quái vật.
Nhưng khoảng cách giữa mơ mộng và thực tế quá xa, con quái vật không hề quan tâm đến mục tiêu đang di chuyển, thậm chí nó không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dịch Thu Bạch ngây thơ há hốc mồm.
Trơ mắt nhìn bạn đồng hành trốn thoát khỏi miệng hổ, Dịch Thu Bạch ở lại không dám nhúc nhích.
Quái vật chậm rãi thò đầu xuống, phun ra hơi thở mùi tanh hôi, Dịch Thu Bạch cố nén cơn nôn mửa, nhắm chặt hai mắt chờ chết.
Mắt thấy hắn sắp trở thành bữa ăn ngon trong miệng quái vật, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng động nhè nhẹ.
Âm thanh thu hút con quái vật, đánh lạc hướng nó nhìn chỗ khác.
Chỉ thấy một cái đầu lâu khô lăn nhanh trên đường.
Thị lực của con quái vật rất tốt, nó di chuyển cơ thể của mình bò theo cái đầu lâu ngay lập tức.
Một bộ xương không đầu chạy ra, chính là thứ dọa Dịch Thu Bạch ban nãy.

Đầu nó không biết bị thằng mặt lợn nào đá xuống, thân thể vội vàng chạy đi tìm.
Con quái vật bị nó thu hút, lập tức đuổi theo.

Bộ xương khô nỗ lực cuối cùng cũng tìm thấy đầu nhanh nhẹn đặt nó về cổ, vừa quay lại đã nhìn thấy con quái vật đáng ghét, hoảng sợ phát ra tiếng gào.
Nó thành công dẫn nguy hiểm chạy mất, Dịch Thu Bạch được cứu rồi.
Điều đầu tiên hắn làm sau khi được cứu đó là tìm nơi giải quyết đống nước trong bụng.
Nghẹn chết ông mày!
Đường phố vẫn im lặng như một thị trấn nhỏ không người.

Cũng không biết qua bao lâu, một người đàn ông to gan bước ra khỏi khu dân cư, tìm hiểu một thời gian rồi mới lên tiếng: "Mọi người ra đi, an toàn."
Những người đang ẩn nấp lần lượt xuất hiện, bao gồm cả Dịch Thu Bạch.
Vết máu đỏ kéo dài trên đất, mọi người cẩn thận tránh né không muốn làm bẩn chân.
Một người phụ nữ nhìn vết máu nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy chuông chỉ vang lên một lần đúng không?"
Người khác trả lời: "Một lần, tôi nghe rất rõ."
Người phụ nữ vui mừng nói tiếp: "Tức là con quái vật hôm nay chỉ ăn một người, chúng ta an toàn rồi!"
Tổng cộng có mười hai người tụ tập trên đường, ba người phụ nữ chín người đàn ông.
Dịch Thu Bạch lạ mặt nhất, một người đàn ông trung niên tiến tới hỏi hắn: "Cậu tên gì? Sao tôi chưa từng gặp cậu?"
Ánh mắt mọi người đều rơi trên người Dịch Thu Bạch, dáng người hắn gầy gò cao ngất, ngũ quan tinh tế lộ ra vài phần sắc bén.

Hắn mặc chiếc áo công nhân màu đen bình thường, quần vải thô, phong cách đơn giản nhưng khoác trên người hắn lại có cảm giác năng động bất thường.
Hắn đi đôi giày quân đội tối màu bẩn thỉu cũ nát, kiểu dáng thịnh hành vài năm về trước.
Không hiểu tại sao, người đàn ông đứng giữa đám đông có vẻ không phù hợp, à không, hoàn toàn không phù hợp với khí thế của mọi người.
Có người thì thào đặt câu hỏi: "Cậu ta là NPC à?"
Hết chương 1
---Kidoisme: Sau bộ 990k chữ thì tui đào bộ này nhẹ nhàng hơn, có 673k thôi:v sẽ hoàn bằng bất cứ cách nào, đảm bảo..

Bình Luận (0)
Comment