Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ

Chương 59


"Cậu ! " Sở Trạch đối diện Châu Mãn Kì bất ngờ làm rơi laptop đắt tiền xuống sàn, khuôn mặt lộ lên vẻ ngạc nhiên nhìn về hướng cửa ra vào
Đồng môn trong lớp thấy vậy nhìn theo, thầy Sở Trạch của họ ít khi động tĩnh ngạc nhiên nhiều đến như thế chả nhẽ có một thế lực nào xuất hiện ư ?
Nói là thế lực cũng không đúng vì người đứng bên ngoài đi chỉ có một mình, người đó có vóc dáng ngạo mạn dõng dạc bước đến nơi Châu Mãn Kì đang ngồi thét ra lửa :"Châu Mãn Kì em tính làm anh tức chết mới vui đúng không ?"
Châu Mãn Kì nhận ra là ai rồi, Băng Thiệu Huy đứng sờ sờ trước mặt cô chứ không phải ảo giác, hàng mi cô run rẩy sợ sệt chưa kịp nói câu nào đã bị anh đẩy vào người kéo ra ngoài
Đồng môn nữ bên cạnh phấn khích huých vai Sở Hân khen ngợi :"Uầy , Kì Kì đúng là số hưởng"
Sở Hân cười nhạt quan sát Sở Trạch lượm laptop lên trả lời :"Tớ không chắc người ngoài nhìn vào cậu ấy hạnh phúc đến vậy"
Hành lang trống vắng đang là giờ học tập Băng Thiệu Huy vùng vằng kéo Châu Mãn Kì đi chắc chắn không thể tránh khỏi con mắt nhòm ngó từ các đàn anh đàn chị hay đơn giản là các đồng môn khoá khác

Cô mặc cảm liên tục xin anh tha thứ tháo đôi tay đang bị nắm chặt kia nhưng đáp án chỉ là một sự im lặng xen lẫn tức giận
Châu Mãn Kì bị Băng Thiệu Huy thô bạo đẩy vào xe chạy đến nơi khác, trong lúc lái xe bác tài xế mồ hôi đổ như mưa còn chẳng dám quay xuống nhìn Châu Mãn Kì lấy một cái
Lần này Châu Mãn Kì đắc tội lớn với cậu chủ nhà bác rồi, tính khí cậu chủ nóng nảy nhất ai cũng biết nhà liệu Châu Mãn Kì có thoát nạn sống yên ổn được không đây
"Dừng đi"
"Tôi bảo ông dừng, tai điếc à ????" Thiệu Huy ra lệnh khiến bác tài xế dừng xe ken két
Anh mở cửa xe quay bước nhìn Châu Mãn Kì hiệu lệnh bắt cô phải xuống xe, quá đáng thật đấy nhưng bây giờ cô không có quyền bãi bỏ chỉ im lặng bước xuống.

Khi cô xuống anh vẫn không quên đưa tay chắn sợ cô té hành động hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt bừng bừng nóng nảy
Nơi này chẳng phải đồng cỏ bát ngàn cũng chẳng phải biển hồ mênh mông, đơn giản là một trung tâm vui chơi sầm uất trong lòng thành phố Phan Lâm tráng lệ
Nơi này thật lạ lẫm đối với cô còn chưa đặt chân vào Băng Thiệu Huy đã phán một câu khiến thâm tâm cô nghẹn ngào :"Em lén hẹn hò với tên giáo sư kia nên mới không đọc tin nhắn của anh ?"
Chẳng thể ngờ được có ngày anh luôn luôn tin tưởng bản thân cô lại bất mãn nói ra một câu đầy chua xót đến vậy, Châu Mãn Kì cố gượng nở nụ cười giả tạo : Em không"
"Châu Mãn Kì đủ rồi đó, anh không muốn chúng ta xa cách nhau như thế này đâu" Băng Thiệu Huy mất kiên nhẫn mạnh bạo giữ chặt cánh vai Châu Mãn Kì, đối mắt với cô

"Em cũng ! "
"Ơ gặp nhau, chà tình cờ quá" Tô Nhược Lam đỏng đảnh trên người mặc bộ đồng phục trường Cơ Lập, son phấn điệu đà chẳng khác gì một người con gái tuổi hai mươi
Môi Châu Mãn Kì tê tê, cô điêu đứng trước khoảnh khắc "tình cờ" chạm mặt Tô Nhược Lam, mối quan hệ còn chưa được cứu vãn tiếp theo đó lại là thử thách khó nhằn mới, cô sợ mình không thể nắm tay anh vượt qua nó được nữa
Tô Nhược Lam bắt gặp bộ dạng ấy cười khinh trong lòng, chạy đến bên cạnh Băng Thiệu Huy biện minh lý do "tình cờ" gặp nhau giữa muôn vàn trở ngại
Dĩ nhiên Tô Nhược Lam "tình cờ" đến chỉ tổ làm Băng Thiệu Huy mất hết cơ hội đang có , anh tức lắm cứ mỗi khi nhìn về phía cô, cô liền lảng tránh anh.

Chuyện ban nãy chưa giải quyết rõ ràng đã gặp thêm cục đá cản đường cỡ lớn chen chân, giải quyết chuyện này xong anh nhất định phải đá cô ta đi càng sớm càng tốt
"Đợi anh đổi xu"
Vô tình ghé qua máy gắp gấu, Châu Mãn Kì bị hớp hồn bởi những chú gấu đáng yêu đang nằm bên trong mà dừng bước chập chừng ngắm nghía.


Rất nhanh Băng Thiệu Huy đã để ý chi tiết nhỏ ấy liền tấn công bằng cách đòi đi đổi xu
Nhưng anh không biết hành động ấy đã tạo ra mầm mống dạo khúc cho những trật tự hỗn loạn sau này
Bóng lưng anh xa xa
Ghen ăn tức ở nhiều nhiều, Tô Nhược Lam bất mãn vờ cười mãn nguyện nhằm khiêu khích Châu Mãn Kì hãy tò mò đi !
Tiếng cười khi.u gợi ấy làm đôi mắt thỏ ngọc của Châu Mãn Kì to lên vì khó hiểu, Tô Nhược Lam tinh tế rút từ trong túi yểu điện chiếc điện thoại cỡ lớn, đồng tử giãn ra như đến đây có sắp xếp chứ không phải vô tình bắt gặp qua đường.

Bình Luận (0)
Comment