Tôi Yêu Em... Cô Nàng Hậu Đậu!!!

Chương 13

Nó choàng tỉnh ngồi bật dậy thở dốc

*Là mơ sao* Nó đưa mắt nhìn xung quanh rồi lấy tay lau nước mắt vẫn còn vương trên khoé mắt

*Bé gái đó là mình, vụ tai nạn xe đó cũng là vụ tai nạn xe của mình, nhưng còn bé trai đấy là ai, sao mình lại không thấy rõ mặt*Nó bần thần một lúc rồi nhìn lên chiếc đồng hồ

.Chết 2 giờ 50 rồi, dậy thay đồ rồi ra sân bay kìa _Nó lay người Nhỏ

.Tao biết rồi_Nhỏ bước xuống giường đưa tay dụi dụi mắt. Nó vẫn ngồi đò bần thần nghĩ về cái giấc mơ kì lạ đó.

•Quá khứ•

.Hân Hân lại xem có con gì nè_Thiên Quốc (10t) vẫy tay họi Nó

.Đâu anh_Bảo Hân (6t) Nó chạy lại, vô tình vấp phải một gốc cây mọc trồi lên bãi cỏ

.hư...hư_

.Em có sao không_Hắn vội vã chạy lại

.Em hậu đậu quá, nín đi, đứng lên xem nào_Hắn đỡ Nó dậy rồi lấy tay phủi đất cát dơ xuống

.Hức...Hư...hư_

.Ngoan nào, vô nhà anh rửa vết thương cho em nhé_

.hức..._ Nó khẽ gật đầu

.Sau này đi đứng phải cẩn thận nhé_Hắn thổi nhẹ vào chỗ trầy xước,tay với lấy chai thuốc và miếng bông gòn, nhẹ nhàng bôi thuốc vào vết thương của Nó.

.Hân anh...anh chuẩn bị đi Mĩ_Hắn dừng công việc đang làm, đưa mắt lên Nhìn Nó

.Bao giờ anh về_

.Anh cũng không biết _

.Anh đã nói là anh sẽ ở bên em bảo vệ em mà_Nó bắt đầu khóc lớn

.Anh sẽ về thăm em mà,em đừng khóc nữa_

.Anh đi ra đi, hức... em không chơi với anh nữa, anh xấu lắm, anh nói dối anh lừa em_Nó đứng dậy xô hắn về phía sau rồi chạy một mạch lên phòng khoá trai cửa.

Ngày anh đi Nó không đến tiễn. Anh đứng ở sân bay mặt hướng về phiá cổng như đang tìm kiếm

.Bé hân không đến đâu cháu_Mẹ nó nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.Hắn im lặng đưa mắt nhìn xuống mũi giày, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

.Đi thôi con_Ông Đinh bước lại

Mọi thứ hành động tấp nập của không gian xung quanh như dừng lại trong ánh mắt của bé trai 10t kia, hắn quay lưng đi vào trong, lê từng bước thật nặng nhọc.

Sau ngày anh đi Nó cũng thôi không khóc nữa, chỉ là Nó thường hay trốn ra ngoài, một mình đi đến bãi cỏ mà anh và nó thường hay chạy đùa.

Nó lê từng bước dọc theo con đường lớn nhiều xe cộ, nó dừng lại trước làn đường, loay hoay một lúc thì có một người phụ nữ bước đến

.Cháu muốn qua đường phải không, cô dắt cháu qua nhé_Cô gái nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Nó

.Dạ, cảm ơn cô_Nó khẽ gật đầu,bước theo.

Từ phía xa một chiếc xe tải đang mất phanh lao tới phía nó và cô gái, cô gái hốt hoảng xô nó vào làn đường còn cô ấy thì

•Rầm•

Chiếc xe đâm sầm vào cô gái khiến cô văng ra xa rồi té xuống. Nó té vào làn đường đầu đập mạnh xuống đất rồi ngất lịm. Cả cô gái và Nó được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê. Ánh đèn hai phòng phẫu thuật sáng lên cùng một lúc, cuộc chiến giữa sự sống và cái chết đang nằm ngay trước mắt. Cô gái do mất quá nhiều máu nên đã tử vong ngay trên bàn phẫu thuật, còn Nó tình trạng cũng không khá hơn là mấy, va đập mạnh khiến cho xuất huyết quá nhiều nên bị tụ máu, trường hợp còn xấu hơn khi kho máu bệnh viện không có đủ số lượng máu cần truyền.

Gia đình Nó nhận được tin báo liền chạy nhanh đến bệnh viện. Ngồi trước của phòng phâu thuật mẹ Nó khóc, khóc đến lả người. Phía bên kia, một người phụ nữ tuổi khá cao, ăn mặc đơn sơ, ngồi gục xuống, hai hàng nước mắt cứ đua nhau mà rơi xuống.. Đèn phòng phẫu thuật bên phải tắt, một vị bác sĩ bước ra tiến lại gần người phụ nữ ấy

.Con gái tôi sao rồi bác sĩ_

.Chúng tôi rất tiếc, do cô gái bị thương quá nặng nên đã..._Vị bác sĩ cúi mặt lộ rõ vẻ đau thương

.Mong gia đình nén đau thương_

Ngườ phụ nữ kia ngã khuỵ xuống, tiếng khóc như xé lòng ngày một lớn, bà nghẹn ngào không nói được một câu nào, chỉ biết ngôi đó mà khóc. Mẹ Nó tiến lại phiá người phụ nữ kia và ôm lấy bà ấy, hai bà mẹ ôm mhau khóc. Không thân thích không máu mủ nhưng họ lại hiểu rõ nỗi đau của nhau. Nỗi đau của một người mẹ.

Rồi cánh cửa phòng phẫu thuật của nó mở ra, một cô ý tá hớt hải chạy ra

.Ở đây ai là người nhà của bé Hân_

Mọi người đều đứng lên chạy về phía cô y tá

.Ở đây có ai là nhóm máu O không, chúng tôi cần máu để truyền cho cô bé gấp_Câu nói của cô y ta khiến cả nhà nó bàng hoàng, mẹ Nó đứng không vững loạng choạng rồi ngã xuống

Không khí im bặt trong vài giây

.Tôi tôi là nhóm máu O_Một giọng nói khản đặc từ phía sau. Mọi người quay lại nhìn người phụ nữ kia.

.Vậy cô hãy đi theo cháu_ Cô ý tá nói rồi quay đi

.Cảm ơn chị _Mẹ nó nắm lấy tay người phụ nữ ấy, nước mắt cứ lùa nhau rơi xuống

.Chuyện tôi nên làm, con gái tôi không may mắn...nhưng cô bé ấy nó... nó còn hi vọng, nó còn bé... nó phải được sống tiếp...và và tôi hiểu được nỗi đau của cô, tôi muốn cứu nó vì tôi chắc chắn con gái tôi nếu còn sống... nó nó cũng sẽ cứu lấy cô bé_Câu nói với những tiếc nấc nghẹn từ một người mẹ vừa mất đi cô con gái duy nhất của mình.

Cuộc phẫu thuật kéo dài 9 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người ai nấy đều mệt lả người. Ngồi trong phòng bệnh mẹ Nó nắm lấy tay Nó thầm cầu nguyện.

Đã hai ngày kể từ hôm ấy, nó vẫn nằm đó, đôi mắt nhỏ bé vẫn nhắm nghiền lại.
Bình Luận (0)
Comment