Nhỏ bước từng bước thật nặng nhọc, những dòng suy nghĩ cứ quấn lấy não bộ của Nhỏ. Cô biết lí do vì sao cô lại như thế này, cô sợ cô sợ mất Nó, cô thích Nó, cô chưa từng phủ nhận điều đó. Nhưng nhưng người Nó yêu không phải là cô, người Nó yêu là anh ta. Cô phải làm gì đây.
.Thiên Anh_Tiếng gọi làm Nhỏ thoát ra khỏi dòng suy nghĩ
.Em sao vậy_Cậu bước xuống xe tiến gần lại phía Nhỏ. Nhỏ không nói gì, nhìn Cậu với cặp mắt đỏ hoe. Và vô tình Nhỏ ôm lấy Cậu khóc lớn.
.Em... em sao vậy _Cậu bối rối
.Anh có thể đưa tôi tới nơi nào yên tĩnh được không?_
Cậu đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhỏ
.Được chứ, dù em muốn đi đâu anh cũng sẽ đưa em đi_Câu cười rồi dắt Nhỏ về phía xe của mình
.Anh muốn nói gì_Nhỏ quay sang nhìn Cậu.
Cậu không trả lời liền câu hỏi đó, mọi thứ lại trở nên im lặng
.Rồi em cũng sẽ nhận ra đó không phải là tình yêu đâu_Cậu lên tiếng sau một hồi suy nghĩ
.Ý anh là sao?_Nhỏ đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Cậu
.Em và Hân_
Nhỏ dường như đã hiểu ý Cậu,
.Sao anh biết?_
Cậu tấp xe vào bên lề rồi quay qua nhìn Nhỏ
.Vì anh thích em_ câu nói của anh khiến cô bất ngờ
.Anh...anh nói cái gì cơ_Nhỏ như không tin vào tai mình
Cậu cười rồi tiến sát lại gần Nhỏ, Cậu nhẹ nhàng đặt lên đôi môi Nhỏ một nụ hôn. Mọi thứ như trở nên bất động. Phải một lúc sau Nhỏ mới định thần lại, đẩy Cậu ra và cho Cậu ăn ngay một cái tát
.Gia Huy anh bị điên à_Nhỏ hét
Cậu không nói gì, chỉ đưa tay lên xoa xoa má rồi lại cho xe chạy tiếp. Mặc cho Nhỏ đang trừng mắt nhìn Cậu, mặc cho cái tát trời giáng kia, trong lòng cậu lúc này chỉ có một cảm giám bồi hồi rung động đến khó tả. Có lẽ đối với Cậu đây không chỉ là thích mà có lẽ Cậu yêu rồi.
~~•~~
11:30 pm
Nhỏ đứng lặng bên ban công, đưa mắt nhìn lên những vì sao đang toả sáng trên bầu trời đêm tĩnh mịch. Nhỏ nghĩ về Nó về Hắn và cả về người con trai ấy.
•Mình phải làm gì đây, mình có nên giúp hắn ta không? Nhưng nhưng liệu hắn ta có lại làm Hân tổn thương. Vậy còn tình cảm của mình. Mình phải làm gì này đây.•
•Tại sao lúc đó mình lại như vậy, là do mình bất ngờ hay mình bị chiếc hôn ấy làm cho rung động. Không không phải. Mình không thể nào rung động vì anh ta được. Nếu mình rung động vì anh ta vậy không lẽ như anh ta nói là đúng, tình cảm mình dành cho Hân không phải là yêu.• Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu Nhỏ làm Nhỏ không thể nào suy nghĩ được gì cả. Nhỏ thở dài...
*Ting*
Nhỏ lắc đầu rồi với tay lụm chiếc điện thoại. Nhỏ bất giác lúng túng khi trên màn hình hiển thị tin nhắn của Cậu
[Em đã ngủ chưa? Anh không ngủ được]
Đắn đo một lúc nhỏ mới quyết định nhắn lại vỏn vẹn hai chữ
[Ngủ rồi] Sau khi tin nhắn được gửi đi thì Nhỏ mới nhận ra là Nhỏ hơi bị ngu. Nhỏ tự lấy tay đập vào đầu.
*Ting*
[Vậy em ngủ ngon nhé ]
.Thiên Anh ơi là Thiên Anh sao mày ngu thế_Nhỏ nói với chính mình.
Trời càng đi vào đêm. Mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường. Mọi người cũng đã chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày dài bận rộn. Nhưng đâu đó cũng có một số người vẫn đang còn thức. Họ thức để họ làm việc và còn một số người họ thức là vì họ đang mong nhớ đến một ai.