[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 105

Thoáng chốc đã đến ngày hai mươi hai tháng hai. Hôm nay là ngày Thiên Trúc chính thức tuyên chiến với Touman.

Mới tờ mờ sáng, Sano Erika đã đi một chuyến đến bệnh viện và lên kế hoạch đóng quân ở đó đến tầm chiều. Trước khi đi, cô có dặn em gái của mình phải ở nhà hôm nay và không được đi bất kỳ đâu. Mặc dù có tò mò với yêu cầu của chị nhưng Emma là đứa trẻ hiểu chuyện, em nhanh chóng đồng ý và hứa sẽ nghe lời chị gái. Có điều, tuy tin tưởng em mình nhưng Erika vẫn giữ trong lòng một nỗi bất an riêng. Thế nên cô đã nhờ Itou, cấp dưới đồng hành cùng gia đình Sano thời gian dài, đến nhà Sano để trông chừng Mikey và Emma.

Tại phòng bệnh số 607, Erika chống cằm lên thành giường và thở dài thườn thượt. Mười giờ sáng, hay là mười giờ trưa, cô chẳng biết. Mười giờ luôn là con số lưng chừng một cách khó chịu. Hoặc có lẽ vì tâm trạng cô không cao hứng nên mọi thứ với Erika đều trở nên xấu xí thấy rõ.

May sao, Erika còn biết tự giữ trong lòng và không trút giận lên người khác.

Cô gái tóc hồng duỗi tay định lấy một quả táo đỏ từ trong đĩa trái cây. Bỗng, trước mặt cô xuất hiện một miếng táo nho nhỏ màu vàng nhẹ. Cô đưa mắt nhìn theo chủ nhân bàn tay. "Kei-chan, ít nhất thì em phải đợi cho tay của mình thật sự lành lặn trước khi động vào mấy thứ nhọn hoắt như dao chứ." Tuy phàn nàn là vậy, Erika vẫn cầm lấy miếng táo Baji Keisuke đưa và cho vào miệng. Ngòn ngọt, hơi chua. Cô nhai vài lần rồi nuốt xuống, lại nghe Baji càu nhàu.

"Em năn nỉ đấy, đừng gọi em là Kei-chan nữa." Baji nhăn mày, trông cái vẻ dữ dằn của hắn không phù hợp lắm với động tác gọt táo hiền huệ hết mức, "Thôi thì cứ thẳng là Keisuke đi!"

"Chị biết rồi, Kei-chan."

"Chị!"

"Hay để chị gọi em là Edward?" Erika nhướng mày, giọng pha chút hài hước, "Edward? Ed? Ed-tan? Ed-chwan? Thích cái nào cứ việc lựa."

"... Em cho phép chị gọi em là Kei-chan."

Cô bật cười và ăn thêm một miếng táo nữa. Lần này thì táo chua lét, chẳng có tí ngọt nào như miếng vừa nãy. Erika nhăn tít mày tuy vẫn phải cố nuốt vì sợ phí thức ăn, "Sao miếng này chua thế?"

"Chắc chị lấy nhầm trái thứ hai đấy." Baji chia mấy miếng táo trên đĩa ra làm hai rồi đẩy đến bên bàn cho Erika, "Miếng nào vàng vàng là ngọt, miếng nào hơi trắng là chua." Nói rồi, hắn lại lấy vài trái nho trên đĩa lớn, "Chị ăn nho không?" Thấy Erika lắc đầu, Baji nhún vai và tự lột cho mình, nhường đĩa táo lại cho bà chị lông hồng lười biếng.

"À, mấy đứa trẻ trong băng có đến thăm em lần nào chưa?" Erika dò hỏi. Cô chợt nghĩ đến việc mẹ của Baji Keisuke vẫn luôn làu bàu về những thằng nhóc khờ khạo mà hôm nào cũng len lén sang nhà và mang cho cô ấy một đống trái cây. Vài lần còn vui, nhiều quá thì tâm sinh áy náy.

"Mấy đứa trẻ?" Baji ngẩn người, vài giây sau mới hiểu chị ta chỉ ai, "À, em mới tỉnh hôm kia, đi đứng, nói chuyện linh hoạt được như cũ là may rồi. Em chưa báo cho ai hết. Mẹ em bảo dạo này tụi kia có vẻ đang gặp chuyện khó khăn và bận bịu lắm, em định gọi để giúp gì đó nhưng mẹ nói em thế này chỉ tổ vướng chân. Thà không báo để chúng nó tập trung giải quyết thì tốt hơn."

"Ồ thế à?" Erika nhìn cậu trai tóc đen từ đầu đến chân, "Mẹ em nói đúng đấy. Chị thấy em bưng bê khiêng vác như vừa nãy còn được, chứ làm mấy cái chuyện của bất lương thì khó. Với cả, em chịu đi cắt bớt tóc là tuyệt cú mèo."

"... Rồi mắc gì phải cắt tóc?"

"Nhỡ đâu nửa chừng em đòi đi đánh nhau, lên đến nơi lại bị người ta nắm tóc thì sao?"

"..." Baji thở dài, "Em chưa đánh nhau được đâu. Tầm vài ngày nữa cơ. Giờ thì em có thể mang vác linh tinh được chứ đánh đấm trúng chỗ mổ thì thốn chết."

Hình như nhớ đến điều gì, Erika vừa ăn vừa nói, "Này, Kei-chan, tầm tối em giúp chị một chuyện nhé?"

"Vâng? Chuyện gì ạ?" Baji hỏi.

Erika lại cắn thêm một miếng táo nữa, "Chốc nữa, cụ thể thời gian thì chị không biết, nhưng có thể chị sẽ phải nhờ em làm một vài chuyện đấy."

"Đánh nhau hả chị?"

"...?" Đôi mắt cô biến thành vầng bán nguyệt, "Này, muốn ở viện thêm vài tháng thì cứ việc đi đánh nhau nhé."

Baji bĩu môi, "Thôi, tha em đi! Lại thêm vài tháng nữa thì chắc em tởm mùi thuốc sát trùng đến cuối đời đấy!" Rồi hắn gật đầu, "Em biết rồi. Đến lúc đấy chị nhớ gọi em."

"Ừ."

Được một lát, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa. Erika nâng mắt nhìn qua khung kính, phát hiện người đến là Kurokawa Izana liền vội chạy ra mở cửa, niềm nở đón người yêu vào trong. Có lẽ vì đã lâu không gặp mà trông Erika vui vẻ thấy rõ. Cô líu ríu liên hồi về chuyện sức khỏe và mấy thứ linh tinh mà những cặp đôi ngu ngốc thường nói. Chướng mắt quá, Baji quyết định cuỗm đi vài miếng táo rồi ra ngoài đi dạo, từ chối làm bóng đèn cho hai người.

Thấy trong phòng đã không có ai, không tính ông anh nằm la liệt trên giường, Erika ôm lấy Izana và tặng cho chàng tình nhân của mình một nụ hôn chuồn chuồn lướt, người yêu cũng đáp lại bằng cái chạm nhẹ giữa môi gã và mi mắt của cô. Thích ý, cô bật cười khanh khách hệt như đứa trẻ vừa được cho kẹo.

Sano Erika đã luôn như thế. Thích những nụ hôn nhẹ lên môi, lên mí mắt, lên gò má và lên trán, thích những điều đơn giản mà ấm áp, đó là thứ mà Kurokawa Izana rõ nhất ở cô. Và giờ đây, khi nhìn thấy ánh mắt cong lên đầy ý cười ấy, Izana cũng không tự chủ mà phì cười theo.

"Vui chứ?" Izana hỏi.

Erika gật đầu, kéo người yêu ngồi xuống ghế và đan tay với gã, "Nhớ I-kun chết đi được!"

"Mới hai tuần thôi mà?"

"Hai tuần sao?" Erika cao giọng cảm thán, "Nhưng tôi cứ ngỡ đã hai nghìn năm trôi qua cơ chứ?" Izana có thể tinh tường nhìn thấy vẻ trêu tức giấu trong hai hòn ngọc đen tuyền kia.

"Đừng sến súa nữa." Izana thở dài, "Lúc đến đây tôi thấy số người ở bệnh viện có vẻ đông hơn mọi ngày nhỉ? Chị đã dặn Emma rồi chứ?"

"Dặn rồi, còn cử người đi trông chừng hai đứa nó nữa." Erika thở dài, "Emma thì không nói. Tôi tin con bé sẽ nghe lời, nhưng vấn đề nằm ở Manjirou cơ." Tay ôm một bên má, nom Erika có vẻ chán nản, "Thằng nhóc đó nhất quyết muốn đi thăm anh hai hôm nay, mới sáng nó đã làm nũng quá trời, ai chịu cho nỗi."

"Làm nũng?" Izana nhíu mi, "Do chị chiều nó chứ đâu? Tôi bảo rồi, đừng có chiều thằng nhóc đó quá, kẻo có ngày nó hư ra đấy." Rồi gã nhìn sang Shinichirou, người đang ngủ ngon trên giường bệnh, "Tôi đọc mấy lá thư anh Shinichirou gửi thì cũng biết mức độ tùy hứng của nó đến thế nào. Cứ chiều mãi thì–"

"Thôi nào, I-kun." Erika đánh gãy người yêu, ngăn lại lời nói ngày một nặng của gã, "Dù sao Manjirou cũng là em trai tôi, tôi cưng chiều nó như Emma, đó là chuyện thường thôi mà." Erika hôn lên ngón tay gã như một thói quen khó bỏ, "Đừng giận dỗi như thế chứ. Tức giận sẽ khiến em già trước tuổi đấy."

Izana nhướng mày, "Gì cơ? Đánh nhau không?"

"... Không." Erika bĩu môi.

"Chị cần phải tập luyện." Gã không vui, "Mang tiếng là bà trùm xã hội đen mà đến vài cước phòng vệ cũng dở. Cứ ỷ lại vào súng và lực tay thì sao mà được? Lỡ như súng hết đạn thì sao? Lỡ như đối thủ tránh được cú đầu tiên của chị và kịp phản kích sao? Tập võ và quyền anh cho lắm, cuối cùng thì không đọng trong đầu cái gì!"

Đối diện với lời trách móc của người yêu, Erika chỉ cười trừ và hùa theo chứ chẳng dám cãi. Ừ thì gã nói đâu có sai. Trước đây cô toàn ỷ vào vũ khí, và cho đến bây giờ thì cũng thế. Gần mười năm trời chẳng có gì thay đổi chưa bao giờ là dấu hiệu tốt. Nên nhắc. Vả lại, bình thường, Izana luôn mang lên mình một điều cười giả dối và câu nào câu nấy của gã đều mang theo mũi nhọn. Cho nên những lúc thế này là khoảnh khắc đáng trân trọng đấy. Izana mắng nhưng không có ác ý, đơn thuần là vì gã quá để tâm đến Sano Erika, bởi vậy gã mới hành xử trái với tính cách thường ngày gã thể hiện thôi.

Chung quy thì mắng vì yêu, trách vì thương. Erika vui vẻ nghe, rảnh tay còn chơi đùa với chiếc khuyên tai đỏ do mình tặng khiến Izana bất lực không thôi.

"Chị có nghe không đấy?"

"Có mà."

"Nói thử xem tôi vừa nhắc gì."

"Mỗi ngày phải bỏ ra ít nhất một giờ để tập luyện, không được lười biếng, không được thức khuya, không được làm việc quá sức, phải ăn uống đầy đủ. Còn gì nữa không nhỉ?"

"... E-san?"

"Tôi nghe?"

"Tôi đi về."

Thấy người yêu có vẻ giận thật và đứng dậy bỏ về, Erika vội vàng chạy lon ton theo sau và luôn miệng nài nỉ, trước khi đi cũng không quên căn dặn cấp dưới đang đóng giả người thường nhớ canh chừng phòng bệnh của anh hai.

Thế là, vào một ngày nắng nhẹ cuối đông, trên đường đi xuất hiện một cặp đũa lệch đáng yêu. Nam đi phía trước, tuy nhìn như cố tình lơ đi người nữ nhưng vẫn âm thầm chậm lại bước chân. Nữ ở sau thì lon ton từng bước chạy theo bạn trai, huyên thiên liên hồi trông cứ như một con họa mi líu lo. Một đôi tình nhân chênh lệch về chiều cao, nhưng nom lại hài hòa và phù hợp đến lạ.

Có đôi khi, một vài người sinh ra là để dành cho nhau.

Được vài bước, Erika đã bắt kịp Izana và nắm lấy tay gã. Đi thêm mấy phút nữa, cả hai dừng lại trước một tiệm bánh nướng nghi ngút khói. Từ đằng xa, chiếc mũi nhạy bén của Erika đã đánh hơi thấy hương vị của bánh dưa gang thoang thoảng trong không khí. Cô hưng phấn kéo người yêu vào, nhanh chóng gọi ngay sáu chiếc bánh cỡ lớn vừa ra lò và cùng gã ngồi xuống một bên chờ đợi. Trông cả hai chẳng giống như sắp có một cuộc chiến khốc liệt chút nào, ngược lại, họ càng giống đôi trai gái vào một buổi hẹn hò hơn.

Cầm bánh rán vàng trong tay, Erika ăn một ngụm lớn và nheo mắt lại đầy thích thú. Chợt, bắt gặp ánh mắt chăm chú của người yêu, cô ngỏ lời, "Em thử chứ?" rồi đưa nửa mẩu bánh đến bên môi Izana. Gã liền thuận thế cắn xuống. Nhai được một chốc, gã nhíu mày, "Ngọt quá." nhưng khi người yêu duỗi tay đút cho gã lần nữa, gã vẫn ăn như chưa từng có lời phàn nàn nào.

Kurokawa Izana không thích ngọt. Nói trắng ra, gã ghét hương vị ấy, cái cảm giác ngán đến tận não quấn quanh đầu lưỡi và chạy tọt vào cổ họng khiến gã không kiềm được nổi da gà. Tuy nhiên Erika của gã thích ngọt, thích đến mức vị ngọt chiếm đại đa số trong các món ăn thường nhật. Vậy nên, gã quyết định thử thách chính mình với nấc thang vị giác kinh khủng ấy. Gã ghét thật, nhưng gã muốn biết được cảm xúc của người yêu gã về chúng là thế nào.

Tình yêu của bọn họ khiến tôi phải ghen tị*. Nhiều người không chỉ sinh ra để dành cho nhau, họ còn sẽ thay đổi vì nhau nữa cơ.

Ví như Izana, một thằng trai trẻ ngông nghênh, ngạo mạn với sức mạnh khủng bố đầy quyền lực và thái độ căm phẫn, phản xã hội. Gã từng chìm đắm trong thế giới "mạnh được yếu thua" của gã và không xem ai ngang hàng mình. Thượng đẳng hết sức! Nhưng rồi, chẳng phải gã Vua ấy cũng nguyện ý mở lòng mình và dâng lên tình yêu gã cho người phụ nữ mình hằng khao khát sao? Chút hành động nhỏ nhặt cũng đủ để người ta nhận ra rằng, gã, Bạo Quân uy nghi, đang tạm rời đi ngai vàng của mình và nếm thử những mặn đắng ngọt bùi nhân gian vì người tình trong mộng.

Hoặc như Erika, một ả đàn bà bất cần, ích kỷ, khiếm khuyết, tài trí vô hạn nhưng lại đứng trên đỉnh vinh quang với một tâm lý đầy tuyệt vọng. Có lẽ Sano Erika nên được ví von như một Nữ hoàng anh minh dễ bị soán ngôi nhất trong lịch sử. Huênh hoang quá đáng nhưng yếu ớt khó tin! Dù là vậy, đến một ngày, ả cũng chấp nhận buông xuống cặp mắt huênh hoang kia và nhìn nhận những trái tim xung quanh ả một cách nghiêm túc. Ả đã rung động. Ả sợ mất đi. Cuối cùng thì ả đã chịu tôi luyện linh hồn mình, chịu yêu thương người khác và chịu để người khác yêu thương.

Ngày cuối đông đẹp trời hôm nay sẽ không đến nếu Kurokawa Izana và Sano Erika không tìm được đối phương.

Từ trước đến nay, bọn họ đều chẳng phải người tốt lành gì. Thẳng thắn mà nói, bọn họ tàn nhẫn, u uất và mong manh. Có điều, vì có nhau, cả hai bằng lòng tháo xuống lớp vỏ bọc gai góc vây lấy mình, chấp nhận đau thương từ thế gian và trao cho nhau chút mềm mại, ấm áp hiếm hoi bọn họ còn. Một cặp đôi giống đến lạ, cũng hợp đến quái. Một cặp đôi kiên định bắt lấy nhau dẫu có bị trời đất dỗi hờn hay không.

Chúa Sáng Thế thật sự đã rất công tâm khi đắp nặn nên thế giới này. Trần gian vốn đã là một bể khổ, không ai là không có khiếm khuyết. Bởi, nghĩ đi, nếu cuộc sống này quá hoàn hảo, liệu ta có còn biết đến sẻ chia cảm xúc và cảm thông cho những mảnh đời cùng khổ?

Izana và Erika là những kẻ khiếm khuyết bù đắp nhau. Với họ, đây đã là điều tuyệt vời nhất rồi.

________________________________

*Lời bình của người viết.

A/N: Đều là con người, xin đừng tàn nhẫn với nhau. Cảm ơn.

Bình Luận (0)
Comment