[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 17

Original image của Sano Erika (ảnh trên).

Web: picrew.me

_______________________________

"Thiên tài kiếm tiền?"

"Vâng." Haitani Ran gật đầu. "Nghe bảo, tên đó sẽ làm bất kỳ điều gì để có tiền."

Hửm... "Kể chị nghe xem nào."

Haitani Ran bắt đầu tường thuật lại những gì cậu đã tìm hiểu.

Tối hôm trước, Ran và Rindou đi thu phí bảo hộ và tiền thuê mặt bằng của một vũ trường. Tên chủ của vũ trường có vẻ hơi dai trong việc trả tiền. Gã ta năn nỉ hai anh em ngồi xuống và thảo luận về tài vụ của vũ trường, chung quy là muốn kéo dài thêm vài ngày nợ. Ran chán muốn chết, quyết định đợi gã ca hát xong thì đập gã một trận rồi nhắc đến tiền lãi sau. Lúc ấy, cậu nghe thấy bàn phía sau đang có một cuộc thảo luận khá hấp dẫn. Một thằng nhóc nhỏ con mặc com lê người lớn nói rằng sẽ thực hiện bất kỳ yêu cầu nào, miễn là được trả một số tiền tương xứng.

Chim chết vì mồi, người chết vì tiền. Haitani Ran bỗng nhớ đến một câu nói mà Michelle đã dạy cho cậu.

Thấy thú vị, Ran đã hỏi về cậu nhóc đó với tên chủ vũ trường. Gã ta cho biết, tên nhóc đó thường xuyên ra vào vũ trường để giao dịch với mấy tên nhà giàu. Gã cũng đã giao dịch với thằng nhóc kia vài lần và cũng rành tình hình một chút. Cho dù yêu cầu của khách hàng có nguy hiểm như thế nào, đánh nhau, phóng hỏa, phi tang, cướp bóc, bắt cóc, chỉ cần ra giá cao, thằng nhóc đó sẽ bất chấp tất cả, vì tiền. Nó là một con mọt thích nằm trên mấy tờ yên Nhật. Nhưng ghê gớm là, nó có một cái đầu thông minh. Bằng nhiều cách, nó có thể che giấu cho tội trạng của nó một cách chẳng ai ngờ.

Nó tên là Kokonoi Hajime.

Ran yên lặng nhớ kỹ cái tên này. Sau khi cùng Rindou dần tên chủ vũ trường và đám đàn em của gã nhừ tử, cậu nhìn về bàn vừa nãy lần nữa. Có vẻ tên nhóc Kokonoi kia đã giao dịch xong và chuẩn bị trở về. Quầng thâm dưới mắt nó khá nặng, nhưng không ngăn được sự gian trá trong đôi mắt rắn của nó.

Kokonoi Hajime sẽ là con cờ tốt kiếm ra rất nhiều tiền.

"Vậy sao?" Erika chỉ đáp lại câu chuyện của Haitani Ran bằng một cụm từ nghi vấn.

Haitani Ran không thể nắm được dòng suy nghĩ của chị lớn. Mỗi khi nhắc đến công việc, chị lớn trở nên khó đoán, âm trầm và mưu mô. Anh Yuzuha cũng từng nói với cậu, Michelle của Tokyo Akehisa là Michelle đáng sợ nhất, bởi chẳng ai biết Michelle ấy đang nghĩ gì đâu.

Đôi mắt đen của Michelle như có một hố đen lốc xoáy bên trong, cuốn Haitani Ran trầm vào hố đen ấy.

Thấy Ran bỗng ngơ ngẩn, Erika nhéo hai má cậu khiến nó đỏ lừ lên. Cậu bực tức trừng Erika. Cô bật cười và xoa đầu tóc đang dần dài ra của Ran.

"Con nít con nôi, lần sau nhường nhiệm vụ ở vũ trường hay quán bar cho người khác đi đấy."

"Có sao đâu chị, mấy cái nhiệm vụ đó hoa hồng cao lắm."

"Nghe chị. Bọn kinh doanh club khôn lỏi lắm, thiệt cho hai đứa."

"Nhưng mà--"

Đang định phản bác nhưng ánh mắt của chị lớn lúc này khiến Ran khựng lại. Khác với vừa nãy, trong mắt cô ẩn chứa một sự dịu dàng và nuông chiều. Rõ ràng chỉ nhỏ hơn 4 tuổi, nhưng ở trước chị lớn lúc này, cậu cảm giác như cậu vẫn là một đứa trẻ ba tuổi được mẹ lo lắng.

Cậu không thích cảm giác này.

"Chị..." Ran làm nũng. Cậu bất ngờ ôm lấy vòng eo của chị lớn, dụi đầu vào cái bụng nhỏ nhắn của chị. Chị lớn mặc áo bó ngực, da thịt vùng eo lộ ra bên ngoài. Ran thích hơi ấm của chị lớn, cậu cứ thế mà dụi vào.

Cậu không thích cảm giác kia, nhưng chẳng sao, bây giờ, cậu có thể lợi dụng nó làm điều mình thích, bởi vì một khi cậu trưởng thành, cậu sẽ không có tư cách để có được nó nữa.

Hoặc là, cậu sẽ tự tạo tư cách cho mình, nếu có thể.

Erika bất đắc dĩ vỗ đầu Ran. Cậu nhóc này khiến cô nghĩ đến Manjirou nhà mình. Vài tháng trước, lúc còn ở Shibuya, Manjirou cũng thích ôm eo và dụi đầu vào người cô thế này. Mặc dù Ran và Manjirou không giống nhau, nhưng...

Thôi kệ đi. Erika nghĩ. Dù là ai thì cũng đều là em trai của cô. Cả Manjirou, Ran và Rindou.

"Về cậu Kokonoi kia..." Erika nói. "Tối nay đi vũ trường với chị. Sẵn tiện chị cũng nói chuyện với chủ vũ trường luôn."

"Chị định làm gì?"

"Haha, Ran này, em biết Luật im lặng Omerta của Mario Puzo chứ?"

Tên chủ vũ trường kia, từ khi thấy cô cử Ran và Rindou đi thu phí thì bắt đầu giở trò kéo dài thời gian. Gã nghĩ hai đứa nhóc này không suy tính được việc gã kéo thời gian để chuẩn bị trốn, nhưng cô thì khác.

Vũ trường là nơi toàn mấy kẻ ăn chơi, con nhà giàu, giang hồ đến quẩy, thế nên việc bảo kê ở đây cũng kha khá nguy hiểm. Mỗi lần xảy ra chuyện, thay vì gọi cảnh sát, chúng cuống cuồng gọi cho Tokyo Akehisa. Nếu cảnh sát vào cuộc, hàng chục phi vụ trái phép, thuốc lắc, thuốc phiện của vũ trường sẽ bị lôi ra hết, trong số đó có cả giao dịch của Tokyo Akehisa nữa.

Với cái độ nóng đấy, tiền mặt bằng và tiền bảo kê của vũ trường cũng cao lên không ít. Nếu tính sơ sơ, hẳn tên chủ chỉ ăn được 40% hoa hồng, còn 30% vốn và 30% tiền bảo kê. Cái tính tham lam của gã làm sao thỏa mãn với số tiền đó chứ.

Thằng chó đó muốn ngậm hết 70% rồi tố cáo và chạy trốn chứ gì. Mẹ, tối nay, cô sẽ cho thằng chó đó biết, con hổ nằm một chỗ không có nghĩa là nó biến thành hello kitty.

Buổi tối. Vũ trường lớn nhất Roppongi.

"Ran, em đoán tối nay tên nhóc Kokonoi có đến đây không?"

Erika chán chường nhìn tên chủ vũ trường nằm quỳ trước mặt cô. Gã bị đập đầu xuống đất, trán đã chảy một vệt máu dài. Nhưng Erika không có biểu hiện gì là muốn tha cho gã.

Haitani Ran không xác định về tên Kokonoi Hajime kia. Thằng ấy làm việc sạch sẽ, chẳng để lại cái đuôi nào để bị nắm cả. 

"Này, thằng chó." Bàn chân Erika dẫm vào đầu của tên chủ vũ trưởng. "Mày đào đâu ra cái gan trốn nợ tận hai tháng thế? Ăn phân chó ra à?"

Gã sợ hãi, cả người run lên không ngừng, mồ hôi chảy ướt cả cái áo sơ mi hoa hòe của gã. Gã đã tính rất kỹ lưỡng thế mà. Chỉ một chút nữa thôi, một vài ngày nữa, gã sẽ dắt vợ và hai đứa con cùng với tất cả tiền lời của vũ trường trong hai tháng trốn sang nước ngoài. Bấy nhiêu đó tiền cũng đủ để gã và gia đình gã an cư bên ấy rồi. 

Gã tham lam thật, nhưng gã cũng chột dạ vì những vụ giao dịch trái phép của khách đến và mấy đợt bán thuốc trắng trợn của băng Tokyo Akehisa trong vũ trường. Gã sợ gia đình của gã sẽ gặp nguy hiểm, nên gã mới làm liều lên kế hoạch chạy trốn.

Chỉ còn một chút nữa thôi, vậy mà lại đổ bể.

Nếu như vậy thì, cá chết lưới rách.

"Tụi-- Tụi mày! Nếu--" Gã ngẩng đầu hét lên, khuôn mặt gã đầy hoảng loạn. "Nếu tụi mày không buông tha tao, tao-- bên tao sẽ báo cảnh sát mấy giao dịch phạm pháp của chúng mày! Chúng mày chờ vào tù đi khốn--!"

Chưa nói hết câu, đầu gã lại bị Erika đạp xuống đất, kêu một tiếng rõ đau.

Cô nói. "Này, mày chỉ biết mách lẻo thôi à? Hình như hai đứa nhỏ nhà mày đang học ở trường tư thục Roppongi nhỉ, và con vợ mày thì làm việc ở công ty máy tính, đúng chứ?"

Gã cứng đờ người, cả cơ thể gã trở nên lạnh lẽo. Những lời của ả thủ lĩnh Tokyo Akehisa như bóp chặt lấy cái đầu của gã.

"Mày biết Luật im lặng Omerta của Mario Puzo không?"

"Luật im lặng Omerta, cấm tố giác những hành động tội lỗi của những người liên quan."

"Mày nghĩ, một khi mày vi phạm cái luật này, mày không chết, nhưng gia đình mày thì sao?"

"Chắc mày cũng nhớ chứ, cảnh sát từng ập vào đây một lần. Sau đó thì sao nhỉ?"

Mũi giày của Erika nâng cằm gã chủ vũ trường lên. Gã đang khóc, khóc trong vô thố. Gã nghĩ, gã xong đời rồi.

"Chẳng có gì xảy nữa." 

Erika cầm cây baton mới mua đập vào mặt của gã, đập liên tục. Màu đen của baton dính lên sắc đỏ tươi tanh tưởi. Erika đạp mạnh vào bụng của gã, khiến gã hộc ra một ngụm máu.

"Mày cút khỏi vũ trường cũng được, tao có thể tha cho mày, nhưng toàn bộ số tiền của vũ trường, và cả cái vũ trường này sẽ thuộc về Tokyo Akehisa."

"Đương nhiên, khi mày rời đi, mày phải im lặng, hoặc tao có hàng tỷ cách để mày tự giác ngậm miệng. Chấp nhận chứ?"

Gã gật đầu một cách khó khăn. Gã đã không còn lựa chọn nào nữa.

Erika đưa cho gã tờ hợp đồng chuyển nhượng. Chỉ cần ký vào đây, mọi thứ ở vũ trường này đều thuộc về Tokyo Akehisa, kể cả số tiền gã đã xin chậm suốt hai tháng. 

Gã nhanh chóng ký tên vào. Erika còn ép gã lấy máu để in dấu vân tay lên. Nhìn tờ hợp đồng đầy mùi tiền này, Erika cực kỳ hài lòng, ra lệnh cho đàn em ném tên chó chết này ra khỏi tầm mắt của cô.

"À, sẵn thì..." Erika kéo lại một người trong số chúng. "Gọn gàng chút, đừng có để lại dấu vết đấy."

Tên đàn em gật đầu tuân lệnh. Erika vui vẻ thưởng thức bản hợp đồng trong tay, đưa cho Ran cây baton của mình.

"Cầm về chơi. Tay em đẹp, đừng đánh bằng tay nữa. Chai tay thì xấu lắm đấy."

Ran nhận lấy baton, cất vào túi quần. Đây là món quà của chị lớn cho cậu, cậu nhất định sẽ quý trọng và vận dụng hết công suất nó.

Cũng từ đấy về sau, mỗi lần nhắc đến Haitani Ran, người khác lại nghĩ đến một gã trai đẹp mã với hai bím tóc và cây baton đen dính mùi máu.

"Mà chị này." Ran gọi chị lớn. "Luật im lặng là gì vậy?"

Erika xoa đầu cậu nhóc ham học Haitani, bắt đầu giải thích.

Luật im lặng Omerta là một tác phẩm của Mario Puzo. Trong cuốn sách, Luật im lặng là cái luật danh dự cổ xưa của xứ Sicily, rằng không mật báo, không hé răng với bất kỳ một ai, nhất là giới chính quyền khi sống dưới cái Luật uy quyền này. 

"Luật im lặng sẽ là thứ công cụ quan trọng cho quyền lực của chị, ngay bây giờ và trong tương lai gần thôi."

Erika thốt lên một câu đầy tham vọng.

Bình Luận (0)
Comment