[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 94

Sano Erika rít một hơi thuốc lá, chưa được bao nhiêu đã bị Kurokawa Izana lấy đi mất. Gã dập đầu lửa vào gạt tàn và quay lại trao cho người yêu cái hôn nhè nhẹ lên trán, "Đừng hút. Có đau ở đâu không?" Gã cầm lấy chăn dày phủ lên thân thể trần trụi của người đàn bà yêu dấu, sau lại kiềm không được mà âu yếm bờ môi ngọt như kẹo kia.

"Sao hôm nay lại sơ suất thế này?" Izana hỏi. Gã có thể tinh tường nhận ra sự chuyển biến lúc cao lúc thấp trong tâm trạng của Erika.

Erika thở dài, duỗi tay cùng gã quấn mình trong lớp chăn ấm. Cô tựa đầu vào lồng ngực gã thanh niên, chầm chậm mà cảm nhận nhịp tim đều đều, có lực. Một hồi sau, Erika mới lên tiếng, "Em định làm gì với lời mời của Kisaki và Kawaju?"

Gã tham lam mà gửi lấy hương tiêu hồng trên mái tóc người yêu, "Tôi sẽ không phản bội chị."

"Thế sao?" Erika nói, "Dù cho em ghét Manjirou?"

"... Ừ." Có do dự, nhưng gã vẫn đưa ra cho người yêu một đáp án kiên định, "Không bao giờ."

Erika choàng tay ôm lấy gã. Cả hai lẳng lặng quấn lấy nhau giữa không khí yên tĩnh của căn hộ cao cấp. Bên ngoài kia, trời đang dần sáng. Nắng ban mai len lỏi qua lớp màng cửa, dịu dàng buông xuống đôi tình nhân. Gã yêu cô, và cô cũng yêu gã. Một tình yêu đẹp. Nó sẽ càng đẹp hơn nếu xen vào nó không phải là thù oán cá nhân và những trận âm mưu không hồi kết.

Đã đến lúc Sano Erika đặt dấu chấm hết cho chúng.

"I-kun, em có muốn cùng tôi chơi một trò chơi không?"

"Trò gì?"

"Trò chơi gọi là [Tương kế tựu kế]*"

*Tương kế tựu kế: Dùng mưu của địch để làm cho kế hoạch của mình thành công.

Izana bật cười. Trước đây, gã bị thù hận che mờ mắt nên không nhận ra những hạt sạn trong "sự thật" mà gã đã nghe. Tuy nhiên, giờ thì khác, gã có thù hận, nhưng thù hận ấy chẳng thể chiến thắng hạnh phúc đang nằm bên cạnh gã. Bởi vậy, con mắt tinh tường và đầu óc thông minh của gã đã trở lại. Chẳng cần người yêu giải thích chi nhiều, gã cũng có thể hiểu được ý định của cô.

"Chị mà chơi thì chuột chết nhiều lắm đấy." Gã đáp, "Kế hoạch cụ thể của chị là gì?"

"Diễn trò." Erika từ tốn trả lời đúng hai từ.

Mặt trời đã lên, dẫu quyến luyến ấm áp của nhau nhưng phải đến lúc cặp tình nhân thức dậy. Bọn họ trải qua một buổi sáng đầy ngọt ngào, cùng tắm rửa, cùng ăn sáng, cùng trao cho nhau tình yêu nồng nàn chưa từng phai. Gã biết người yêu thích những điều nhẹ nhàng thế này. Sano Erika thích nhất nụ hôn trìu mến lên mắt, lên má hoặc lên môi; cô thích được gã ôm trọn vào lòng, hoặc ôm trọn gã vào lòng; cô thích được gã giúp chuốt mi tô son, hay cả việc được gã phối cho mấy chiếc dây chuyền cùng hoa tai, cô cũng thích; cô thích giây phút lựa chọn quần áo cho cả hai, đắn đo xem có nên mang thêm món gì nữa hay không. Thế giới của Kurokawa Izana và Sano Erika đã luôn có nhau, cho đến bây giờ khi nó trở thành một thói quen không thể thiếu.

Định rời đi, nhưng được nửa bước, Erika chợt dừng lại, xoay người và nghiêm túc nói với người yêu, "I-kun, nghe kỹ lời tôi sắp nói, cho dù thế nào cũng nhất định phải nhớ rõ!"

"Có thể là một thời gian dài sau đó, nếu tôi và Manjirou đều xảy ra chuyện bất trắc, hãy đến tìm Hanagaki Takemichi."

"Chỉ khi cả tôi và Mikey đều chết thì mới đến tìm nó, hiểu chứ?"

"Sau đó, nói với nó [ ___ ]."

"I-kun, tôi tin em làm được."

Mấy ngày sau, Shiba Taiju quyết định rời khỏi ngôi nhà của gã và những đứa em để bắt đầu một công việc mới. Erika định sẽ đợi đến khi gã đủ mười tám rồi hẳn đi, nhưng gã lại khước từ đề nghị đó. Gã cảm thấy hiện tại là lúc thích hợp, mười sáu chẳng thể trở ngại bước chân của gã. Thấy gã kiên quyết, Erika không có ý gì là từ chối, bởi dù sao chuyện này nhìn thế nào cũng đều nghiêng về lợi ích cho Shiva, tội gì không tận dụng.

Cặp mắt vàng kim của Taiju cụp xuống vì buồn ngủ. Gã ngáp dài, tựa đầu vào ghế và tự hỏi bao giờ mới đến nơi làm việc của gã. Chán nản, gã mở miệng trò chuyện cùng vị sếp tương lai của mình, Sano Erika.

"Này, cô có biết Hanagaki Takemichi là cái gì không?"

Vừa nãy, gã cũng đã hỏi em gái mình y hệt vậy. Thằng đấy, đối với Yuzuha và Hakkai thì chắc nó là cứu rỗi nhỉ? Mà với gã, Hanagaki giống một kẻ ngoại đạo hơn, một thằng yếu như sên quyết tâm chen vào chuyện gia đình gã và thay đổi đức tin bao năm nay của gã. Đó là Hanagaki Takemichi.

Chẳng biết vì sao mà Taiju lại hỏi Erika như thế. Gã nghĩ, chắc sếp tương lai không màng đến mấy câu hỏi nhảm nhí của gã đâu. Thế nên gã định nhắm mắt ngủ cho rồi, nhưng chợt, gã nghe thấy Sano Erika lên tiếng.

"Là kỳ tích."

"Cái gì cơ?" Gã ngạc nhiên.

"Kỳ tích." Erika nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời cao vời vợi loang những vệt xanh biếc, tựa như sắc màu trong đôi mắt sáng rọi của Hanagaki. Với Sano Erika, Hanagaki Takemichi là một kỳ tích đáng giá, một đứa trẻ vì tình vì nghĩa mà bằng lòng xả thân, một đứa trẻ kiên cường bất khuất trước sức mạnh tuyệt đối. Có lẽ không nổi bật, nhưng đáng quý. Hơn hết, Hanagaki còn là ngoại lệ duy nhất của thế giới này.

Linh hồn thằng bé chắc tuyệt đẹp lắm nhỉ, Erika chống cằm tự hỏi.

Năm mới đã đến. Ngày họp băng đầu năm của Touman cũng là ngày tổng kết lại tranh chấp cùng Hắc Long. Shiba Hakkai vẫn được chào đón như là thành viên của Touman mặc dù cậu đã nhận hết mọi trách nhiệm về mình. Tiếp đó là sự xuất hiện của những thành viên đời thứ mười một Hắc Long, Inui Seishu và Kokonoi Hajime. Dưới quyết định của Tổng trưởng Mikey, Hắc Long sẽ hoạt động dưới sự bảo hộ của Touman và gia nhập vào phiên đội một do Hanagaki Takemichi dẫn dắt. Và điều cuối cùng của buổi họp băng hôm nay, đó chính là–

"Kisaki Tetta, mày bị khai trừ."

Kisaki Tetta bị khai trừ khỏi Touman vì đã kích động và đứng sau giật dây cho trận quyết chiến Đêm Giáng Sinh.

Những lời biện minh cho hành động của hắn đều khiến người ta không khỏi lạnh gáy. Kisaki như một kẻ điên vậy. Hắn đã ngưỡng mộ Mikey vượt mức bình thường. Hắn biết mục tiêu tạo ra Thời đại bất lương của Mikey, bởi vậy, hắn đã lên một kế hoạch tuyệt vời cho việc nâng đỡ Touman. Hắn xem Mikey là mặt trời, còn hắn sẽ là mặt trăng. Kisaki tình nguyện gánh hết tăm tối của Mikey để cho cậu ta tỏa sáng rực rỡ. Hắn chắc chắn rằng, để đi lên được con đường kia, Mikey phải cần đến hắn.

"Nghĩ lại đi, Mikey! Giấc mơ của mày không thể thành hiện thực nếu mày hoàn thành nó một mình đâu!"

Kisaki Tetta đúng là một kẻ điên lý trí đến tột cùng. Tuy nhiên, lời hắn nói nghe hợp lý đấy, nhưng sai lầm lớn nhất của hắn là đã đánh giá thấp Mikey.

"Đừng bao giờ để con cờ dưới trướng thoát khỏi khống chế chứ." Sano Erika nhẹ nhàng đạp đổ con Hậu phía Mikey bằng quân tốt của mình. Mikey giật toáng, vội nhìn lại thế trận bàn cờ thì phát hiện mình đã bị chiếu tướng từ lúc nào không hay. Cậu cầm con Vua lên, lại phụng phịu ném xuống vì không tìm được nước đi nào. Thấy bàn thắng nghiêng về ai, Sanzu Haruchiyo ngồi kế bên liền chen miệng dò hỏi, "Làm sao mà chị cứ thắng liên tục được thế?"

Chị gái Sano trả lời điềm tĩnh, "Hãy làm con Vua chứ đừng chỉ làm người chời. Trên bàn cờ, Vua là quan trọng nhất."

"Nhìn nhận bàn cờ bằng tầm nhìn của kẻ trong cuộc. Vua ưu tiên hàng đầu, đồng thời, những con cờ khác cũng cần được để ý không kém. Một kẻ lãnh đạo thành công là kẻ biết sử dụng cái đầu của mình để gạt đi đối thủ, mà không phải chỉ sử dụng bạo lực đòi lấy chiến thắng. Hãy lợi dụng mọi thứ mà quân mình có thể đem lại, nhất là tìm về những quân trung thành, hay nói cách khác là những quân có khả năng bảo vệ Vua khỏi Chiếu Tướng nhất."

"Hơn nữa, nhớ kĩ, nếu phát hiện có những quân dưới trước vượt tầm kiểm soát, nên ưu tiên diệt trừ nó. Em đã hiểu chứ?" Sano Erika cầm con Hậu của Mikey lên và diễn lại thế cờ, "Xem này, từ nước đi này, con Hậu của em có thể ăn được con Mã, nhưng nếu em ăn con Mã, quân Tốt của chị sẽ ăn được Hậu và mở đường cho Hậu bên chị chiếu tướng Vua của em. Manjirou, nhưng nếu trước đó em chấp nhận để mất con Hậu vào tay quân Xe khác của chị, em có thể Chiếu đôi chị đấy."

"... A! Không hiểu gì hết! Em không chơi với chị nữa đâu!"

Mikey khi ấy nghe không hiểu, có điều, Mikey bây giờ lại khác. Touman giống như một bàn cờ vậy. Cậu là Vua, còn Kisaki Tetta là một con tốt muốn vươn lên làm Hậu. Nó mang lại cho trận cờ của cậu rất nhiều lợi ích về dài, tuy nhiên, nếu chỉ tập trung vào lợi ích của nó thì sẽ bị tổn hại nhiều quân cờ khác, dễ mà lộ ra góc yếu của mình. Huống hồ, mục đích của con cờ này không hề đơn thuần chỉ là phò tá và bảo vệ Vua. Con cờ có dã tâm là con cờ khó điều khiển nhất, khiến Vua phải luôn chuẩn bị tinh thần đối mặt với cảnh bị nó phản bội hoặc nuốt trọn. Vậy nên, trước khi "vượt tầm kiểm soát", Vua phải nhanh tay gạt đi nó để đảm bảo thế an toàn cho mình và nghĩ ra biện pháp tiếp theo.

Trong một bàn cờ, Vua là quan trọng nhất.

"Xem ra, đúng như Kawaju đã nói." Khi rời đi cùng Hanma, gương mặt Kisaki Tetta trầm xuống vì tức giận. Nước đi này, hắn đã được cảnh báo trước bởi kẻ sau màn, nhưng hắn chẳng ngờ nó sẽ đến sớm như thế này.

Hanma lại cợt nhả như thể chẳng có gì ghê gớm, "Vẫn còn Thiên Trúc mà, mày lo lắng lắm thế."

"Đúng vậy, còn Thiên Trúc." Kisaki nhếch môi, nom vẫn rất khó chịu, "Đi thôi, mục tiêu bây giờ là Yokohama."

"Đành sớm liên lạc với Kawaju vậy."

Từ lúc Kawaju đi Nga để đối phó với Nasie gì đó cũng đã được hơn một tháng. Mọi chuyện suôn sẻ không khác kế hoạch tên đấy đề ra. Đúng là một gã mưu mô đáng sợ.

Năm 2005 đã kết thúc.

Mười hai năm sau, tại nghĩa trang tỉnh Tokyo, có một gã thanh niên tóc bạc trong bộ quần áo không mấy gọn gàng đang ngồi bệt bên cạnh ngôi mộ họ Sano. Gã lấy chiếc bánh dưa gang trong túi giấy, nhâm nhi một hồi cùng với vài lon coca. Ăn hết túi bánh lớn, gã thở phào một hơi thỏa mãn, sau chống cằm nhìn trời và tựa đầu vào bên góc mộ.

"No quá..." Gã than nhẹ, "Mười hai năm rồi. Đến bao giờ thì thằng Mikey mới chết nhỉ?"

Đến bao giờ thì thằng nhóc Sano Manjirou mới chết đây? Gã còn muốn hoàn thành di nguyện chết tiệt kia và đi gặp người yêu nữa chứ. Nhưng mẹ kiếp, mười hai năm rồi, thằng Mikey vẫn chưa chết, đã thế bây giờ nó còn xách súng đi gϊếŧ đồng bọn của nó để cho gã phải ở sau lo liệu. Tuyệt vời, một thằng nhóc phiền nhiễu và đáng ghét. Bao nhiêu năm trôi qua rồi và gã chẳng thể nào mà ưa nổi nó được.

"Izana, đến giờ rồi."

Một gã thanh niên tóc đen xuất hiện. Hắn ta cao ráo và có vết sẹo dài bên mắt. Hắn cầm trên tay một cái ô màu hồng, một sắc màu chẳng hợp rơ gì với hai tên đực rựa ở đây. Nhưng dù sao cũng là yêu cầu của "Vua", thuộc hạ như hắn làm sao dám trái lệnh được cơ chứ.

Izana vui vẻ cầm lấy chiếc ô hồng, bung tán ô và đặt lên bên ngôi mộ để che đi nắng chói chiếu xuống thạch đá. "Trời nắng lắm, chị cứ nép vào ô nhé. Ngày mai tôi lại tới."

Vùng trời sắc tím của gã chan chứa đầy trìu mến và một tình yêu nồng nàn, tha thiết, "E-san, hôm nay tôi lại yêu chị thêm rất nhiều đấy."

Hai gã thanh niên xoay người rời đi nghĩa trang thành phố. Mà ở đằng sau, dưới tán xạ của ánh mặt trời, màu hồng anh đào của ô che bỗng lấp lóe vài vệt kỳ dị. Chúng giống như đang phản chiếu hình dáng của một bàn tay mảnh khảnh chạm vào mấy chiếc bánh dưa gang đặt trước mộ. Bánh dưa gang nóng hổi, được một lát, nó mất dần đi độ ấm và trở nên nhạt nhẽo, chán ngắt.

_______________________________

Ủa mọi người, sao chương khác vote view không cao mà đến chương 18+ thì nó nhảy lầu bất chợt thế =)) Ủa là saoooo, mọi người mong đợi điều gì vậyyyyyy hỡi những con người không trong sáng!!!???

Bình Luận (0)
Comment