[Tokyo Revengers] Thế Giới Ma Thú

Chương 11

Xin giới thiệu vlog mang tên "Một tuần làm lao công của bất lương". Nơi những anh bất lương hổ báo cáo chồn trở thành những anh lao công đập zai dọn dẹp cái thư viện chó má này.8

- "Đjtme! Sao cái thư viện này dơ vậy!"-Baji

- "Bớt than đi cho đời nó lành. Đã sầu còn thêm tụi mày nữa sầu hơn!"-Kisaki

- "Tại sao chỉ có Inui, Chifuyu và Hakkai là được miễn vậy?"-Smiley

- "Tụi mày nên cảm thấy may mắn đi. Bọn tao trước kia còn phải kì rửa cái nhà vệ sinh kìa."-Hakkai

- "Nếu không nhờ Inui chắc có đến đời tiếp theo của tao còn chưa kì sạch nữa."-Chifuyu

- "Nhà vệ sinh tuy nhỏ hơn thư viện nhưng nó hôi và kinh dị hơn nên được dọn dẹp nơi này là bọn bay sướng rồi."-Inui

- "Rồi rồi. Bọn tao hiểu bọn tao may mắn hơn chúng mày rồi. Do đó bọn mày có thể cút ra chỗ khác thay vì cứ ngồi đó nhìn tụi này được không!"-Kazutora

- "Không!"-Inui/Hakkai/Chifuyu

- "Take-sensei nói với bọn tao hãy nghĩ học thêm cho đến khi bọn mày dọn xong. Còn nếu không xong thầy sẽ không dạy cho ai nữa."-Hakkai

- "Chính vì lẽ đó bọn tao mới ở đây canh chừng xem đứa nào không chịu dọn."-Inui

Đậu xanh. Thôi mặc kệ ba đứa đó, mấy tên bất lương kia vẫn chăm chỉ hết sức dọn dẹp.

- "Mikey. Đừng làm việc quá sức mình nữa."-Draken

- "Izana. Tao khuyên mày nên dừng lại. Việc này là quá sức với mày rồi."-Kakucho

- "Ơ kìa đậu phộng mày, Ken-chin/Kakucho!"

Mikey và Izana đang dọn dẹp mạng nhện trên cao, nghe được câu nói mang tính chất cà khịa chiều cao không hề nhẹ của hai thằng phó tổng trưởng thì bay từ trên ghế xuống.

- "Tụi mày có chịu dọn cho nó bớt việc không thì bảo!"-Mitsuya ném cái giẻ lau về phía tụi nó.

- "Mấy cuốn sách này bị mối ăn sạch rồi. Cần thay hết luôn quá."-Kisaki

- "Mấy cái đồ thiết bị này đứa nào rành không kiểm tra hộ cái!"-Shion

- "Để tao coi thử."-Ran

- "Từ từ Ran, điện vẫn đang cắm. Coi chừng nó giật cho phát hai cái bím tóc mày dựng đứng đấy!"-Sanzu1

- "Bay cứ thay sạch hết đi tao mua mới lại hết cho."-Koko lấy tiền lau mồ hôi.1

- "Tao chờ cái ngày này lâu lắm rồi. Mày đứng yên tư thế đó Hanma."-Pachin cầm điện thoại chụp bức ảnh Hươu cao cổ Hanma đang phải đứng lên ghế quét mạng nhện.

- "Đậu xanh! Mày xóa ngay không!"

- "Tí nhớ gửi qua cho bọn tao với nhé!"-Touman và Thiên trúc

Cái thư viện đã bị bỏ trống nhiều năm, nay lại đầy ắp tiếng ồn ào. Takemichi đứng bên ngoài mỉm cười nhẹ.

- "Cũng đã 5 năm rồi. Nhớ những ngày tháng đó ghê."-Takemichi chạm tay lên bức tường có nét vẽ một con rồng đen trên đó.

___Quá khứ___

- "Thằng đó lập dị vãi."-Một tên nào đó

- "Nghe bảo nó không thuần hóa được ma thú đó!"-Tiếng xỉa xói của những đứa con gái

- "Vậy thì nó thật vô dụng."

Takemichi luôn tự mình cô lập trong lớp. Cậu không hề có bạn nói trắng ra là cậu bị mọi người tẩy chay. Nhưng đó cũng chẳng có gì quá to tát với Takemichi. Cậu vốn đã luôn cơ đơn từ khi còn bé rồi.

Vì ngày từ bé người ba đã đi làm ăn xa. Người mẹ là chủ cả nhà luôn tất bật công việc và thường xuyên tăng ca. Luôn cáu gắt và bắt buộc cậu phải trưởng thành lên trong khi Takemichi khi đó mới là một đứa trẻ 5 tuổi. Chỉ có những cuộc nói chuyện điện thoại lạnh nhạt chưa đầy 5 phút. Thậm chí họ còn không nhớ nổi sinh nhật của Takemichi...2

Cậu sống một cuộc đời không ai quan tâm hay đếm xỉa tới cứ như vậy cho tới khi lên cao trung. Takemichi đã trở thành mục tiêu của bọn bắt nạt. Bọn chúng hết lần này tới lần khác bắt cậu phải đi mua đồ ăn cho chúng vì biết nhà cậu có điều kiện. Nếu không làm theo thì sẽ bị hẹn ra ngoài cổng trường và bị đánh đập dã man. Vào một ngày Takemichi sắp bị đánh như mọi hôm đã có người cứu cậu.

- "5 đứa đánh một thì tụi bay đúng là hèn nhát. Có giỏi thì đánh với tao nè!"-Anh ta trông có vẻ là năm 3, mái tóc đen vuốt keo lên trông khá là ngố.

Takemichi cứ tưởng người này giỏi đánh đấm nên mới mạnh miệng vậy ai ngờ khi thấy tụi kia xông lên, anh ta liền nắm tay cậu chạy trối chết. Cả hai cùng nấp vào một con hẻm thở như hai con chó. Tụi kia cũng chạy ngang qua không thấy thế là thoát nạn

- "Hà hà hà... Nè nhóc có ổn không?"

- "S-sao... hộc hộc... sao anh lại chạy?"

- "Thì không chạy lỡ bọn nó đánh chết thì sao! Hỏi ngu thật đấy!"

- "... Thế sao vừa nãy anh còn mạnh miệng lắm mà."

- "Cái đấy nói ra cho oai thôi chứ có đánh lại đâu."

Takemichi triệt để câm nín. Sao lại có con người yếu xìu mà muốn trở thành anh hùng được chứ?1

- "Nhóc tên là gì?"

- "A... Hanagaki Takemichi lớp 1-A trường Mizo"

- "Lớp A luôn sao! Mà chúng ta chung trường đấy. Anh đây tên là Sano Shinichiro, lớp 3-D. Từ nay chúng ta sẽ là bạn nhé!"

- "Hểh? Anh có chắc là muốn làm bạn với tôi không? Anh sẽ gặp rắc rối to đó!"-Takemichi cuống lên. Cậu không muốn kéo một người vô tội vào đống rắc rối của mình. Cậu đã luôn cô đơn nên cũng quen và chẳng cảm thấy buồn gì cả. Nhưng nếu kéo theo một người tốt vào mớ hỗn độn của cuộc đời cậu thì Takemichi sẽ ân hận lắm.

- "Chắc mà. Nhìn vậy thôi chứ anh đây là bất lương đấy. Anh sẽ bảo kê chú mày."

"Bất lương pha ke hả?"-Takemichi gương mặt bán tín bán nghi

- "Từ giờ cứ đến giờ chơi hay ra về, hãy chạy sang lớp anh. Thế là khỏi sợ bị đánh."

- "... Vâng Sano-san"

- "Không cần phải lịch sự vậy đâu. Gọi là Shinichiro đi. Bỏ cả kính ngữ nữa."

- "Được, Shinichiro."

Từ đó cuộc sống của Takemichi thay đổi hoàn toàn. Cậu gặp những người bạn của Shinichiro là Takeomi, Wakasa và Keizo. Takemichi cũng dần dần trở thành bất lương lúc nào không hay. Cậu cũng biết được sự thật khá hay ho đó chính là Shinichiro cũng từng không thể thuần hóa ma thú giống cậu nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc. Kết quả như ai cũng biết, hiện giờ Shinichiro có hẳn một con ma thú loại Huyền thoại vô cùng xịn sò.

Takemichi là một trong các thành viên sáng lập Hắc Long đời đầu bên cạnh tổng trưởng Shinichiro. Cậu có tài năng thiên phú và niềm đam mê bất tận với bộ môn Ma thú nên Takemichi đã góp công sức không hề nhỏ trong những trận thắng của Hắc Long. Không biết từ khi nào nhưng Takemichi đã không còn cô đơn nữa.

- "Vẽ đẹp đẹp lên đi. Logo của Hắc Long gì như con giun vậy!"-Waka

- "Mày chê nữa là tao cạo sạch đầu mày đó thằng đầu vàng! Thử vẽ đi rồi biết nó khó đến cỡ nào."-Takemichi

- "Bọn tao tin tưởng hết vào tài nữ công gia chánh của mày đó Takemichi. Lá cờ của Hắc Long phải ngầu bá cháy vào."-Shinichiro

- "Nữ công gia chánh cái đầu mày. Mà tụi mày thấy cái biểu tượng này như thế nào."-Takemichi dùng sơn vẽ lên bức tường hình thù một con rồng.

- "Chốt! Tao kết cái hình này rồi đó!"-Takeomi

- "Mới nghĩ đến thôi đã thấy ngầu bá cháy rồi."-Benkei

- "Quả nhiên là Takemichi. Tao đã đúng khi giao cái này cho mày."-Shinichiro

- "Mà bang phục màu đen mà giờ mày quất cái logo đen nốt rồi đứa nào thấy?"-Waka

- "Mày bớt một ngày không chê bai tao là mẹ mày chết hay gì! Lần này tao thề phải bẻ cổ nó, bỏ tao ra, Benkei!"-Takemichi nhảy dựng lên

- "Thì ta chỉ cần chuyển màu logo thành màu đỏ thôi, mày thấy vậy được chưa?"-Shinichiro

- "Tch. Thì cũng tạm được."-Waka.

- "Thằng mức dại này. Nói lời cảm ơn đàng hoàng coi nào."-Takeomi đấm cái cốc một phát lên đầu Waka.

- "Mặc dù năm nay bọn tao ra trường rồi nhưng mày mãi là thành viên của Hắc Long."-Shinichiro vẻ mặt nuối tiếc

- "... Không cần trưng ra bản mặt đó đâu. Tao chỉ cần 2 năm thôi. Sau 2 năm nữa chúng ta sẽ gặp lại!"

- "Và bọn chúng ta sẽ đi nhậu một bữa bằng tiền của thằng Takeomi!"-Benkei

- "Ê!! Lũ mắc dịch này. Có tin tao bán bọn mày qua biên giới không hả!?"-Takeomi

- "Thôi nào Takeomi đừng nóng... Takemichi, hẹn gặp lại vào 2 năm sau."-Shinichiro đưa tay ra

- "Ừm. 2 năm sau gặp lại."-Takemichi bắt tay cùng Shinichiro như một lời hứa.

___Hiện tại___

Takemichi mãi nhìn bức tường suy nghĩ mà không để ý đã có ai đó đứng phía sau cậu.

- "Takemichi-sensei?"

- "A. Sano-kun. Có chuyện gì sao?"

- "Thầy có thể đưa cho bọn em chìa khóa thư viện được không? Giờ đã trễ rồi đến mai sẽ dọn tiếp."

Takemichi nhìn Mikey bằng ánh mắt ngạc nhiên nhưng sau đó nó lại trở nên rất đỗi dịu dàng.

- "Em đã thay đổi cách nói chuyện của mình rồi. Làm tốt lắm Manjiro. Chìa khóa của em đây."-Takemichi đưa chìa khóa vào tay của Mikey. Trước khi đi còn xoa đầu anh.

Mikey ngơ ngác cầm chìa khóa rồi đưa tay lên đầu. Mặt anh bất giác đỏ lên như gấc.4

- "Thầy ấy bị làm sao vậy?"

Mikey cầm chìa khóa định quay lại vào trong thì chợt nhìn thấy con rồng của Hắc Long trên tường.

- "... Anh Shin từng học trong ngôi trường này. Đây là nét vẽ của bang anh ấy sao?"

Một cảm xúc tò mò đột nhiên xuất hiện. Mikey bỗng dưng muốn biết nhiều thêm về những người sáng lập Hắc Long. Hầu như anh chưa từng biết về bất kì ai trong số họ cả. Shinichiro cũng chưa bao giờ nhắc tới điều này.

- "Mikey. Mày ngủ ngoài đó luôn hay sao mà lâu quá vậy?"

- "Biết rồi, Izana!"
Bình Luận (0)
Comment