[Tokyo Revengers] Trời Hôm Nay Xanh Lắm

Chương 13

[Ờm Manami,tôi hỏi cái..]

"Chuyện gì?"

[Nghe nói người Việt Nam mấy người có câu đời thiếu drama như ăn thịt luộc mà thiếu mắm tôm]

"Đừngcó nghe theo mấy bà bán hàng ngoài chợ.Chấm muối tiêu thôi cũng mặn bome rồi.Đặc biệt là muối trộn thêm nước mắt khi quay gacha nữa đấy"

Manami ngoáy ngoáy tai nhìn mấy tên côn đồ biểu cảm như quỷ đòi mạng trước mặt.

"Mẹ mày!Con đ*ếm..."

Tên lúc nãy bị cô ném đi một vòng xòng xộc đứng dậy,đôi mắt hằn tia máu cực kì giận dữ lồm cồm đứng dậy.Hắn vớ lấy cái gậy sắt gần đó xông thẳng vào cô

"Sợ quá sợ quá ~"cô xoay một vòng như vũ công bale né cây gậy sắt đánh xuống,chân vung lên đá thẳng vào cậu nhỏ của hắn

Crốp!

Từ đó họa mi không còn hót ~

Bọn bất lương mặt xanh như tàu lá chuối nhìn tên đồng bọn đang quằn quại ôm của quý trước mặt.Sanzu cũng không ngoại lệ,.Lạy chuối trên cao!Hắn cũng là con trai mà!!


"Ẹc..."Manami bày ra bản mặt ghét bỏ không hề giá trân,gác chân lên đầu tên côn đồ rút trong túi ra chai nước sát trùng rửa chân"Mấy cái *beep* của tụi mày bẩn vl!"

Manami đạp đạp vài phát vào tên đã bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất,chơi hơi bẩn tí mà thôi kệ.Cô nhặt cái dép tông lào lúc nãy,cầm lên quăng thẳng vào *beep* của một tên gần đó,cô đểu cáng nói

"Nếu tụi bây chê Nhật Bản quá ít đất thì để tao triệt luôn giống nòi,khỏi lo bùng nổ dân số,ok?"

"Con khốn này!Tụi mày,gϊếŧ nó!!"

.

.

.

A few minutes later...

"Hình như mình bung lụa hơi quá"

Manami gãi gãi má nhìn hàng đống xác người đang đau đớn ôm "hàng" nằm dưới đất.Tên cầm đầu quỳ xuống dưới chân cô khóc như mưa

"Dạ em xin chị tha cho em.Nhà em còn mẹ già mong có cháu bồng!!"

"Có cái mạng nhỏ thì lo mà giữ,chị mày mà bắt gặp tụi bây đuổi đánh anh giai tóc dài kia nữa thì chuẩn bị tinh thần chị đá mày vào phòng triệt sản"cô trừng mắt,tay làm hành động cắt cổ


"Dạ em đội ơn chị đại!"

Manami thở hắt ra một hơi mặc kệ bọn côn đồ đang ôm nhau bỏ chạy,đưa mắt sang Sanzu đang trưng ra bộ mặt"đ*o thể tin nổi!" nhìn mình.

Sanzu thấy tam quan đã được đưa lên một tầng cao mới.Có ai giải thích giùm hắn cái dép tông lào đó trộn bê tông hay không mà kiểu éo gì cứng vãi lúa thế?!!Vũ khí mới à?!

À không không,đó chỉ là cái dép dùng để đét đít con của mấy người phụ nữ quyền lực Việt Nam thôi :))

"Xong việc"cô lau lau đôi dép nhét lại vào trong túi

"Ờm,cảm ơn cô"Sanzu sau khi hoàn hồn mới nhỏ giọng nói

"Khỏi cần cảm ơn,hôm nay tôi ra đường không xem hạn.Lần sau nhớ tránh xa tôi ra là được"

"Mà cô có vũ khí ngộ đời ghê đấy..."Sanzu giật giật mắt nói

"Cái này là thường thôi.Ở đất nước cũ của tôi người ta thường hay đấm nhau bằng mồm cơ"cô mặt tỉnh bơ khẳng định


Sanzu:"..."Nước nào mà đào tạo ra được con bé bạo lực máu S này được thì hắn cũng phục!

Manami tiếc nuối chép miệng.Cô quên đem theo cây chổi lông gà với vài cục gạch sang rồi.nếu có ở đây thì cô đảm bảo mấy thằng khi nãy không còn lành lặn như vậy mà về đâu.Sinh ra và lớn lên ở Việt Nam từ nhỏ,cô được dì bảo là con gái phải có vài chiêu đối phó với đời.Đàn ông bây giờ toàn là sở khanh thôi,quân tử tiệt chủng hết rồi

Đúng là hàng Việt Nam thì chất lượng cao vl!

Mặt trời của ngày hè đã lên tới đỉnh đầu,chiếu thẳng xuống quả đầu màu đen và trắng của hai con người đứng trong hẻm.Manami day day thái dương.Biết cái tên Sanzu này nguy hiểm thế nào mà không hiểu sao cô có thể nói chuyện với hắn như bạn bè lâu năm không gặp thế không biết.Thôi về nhà trùm chăn ngủ cho khỏe
"Tôi về đây.Trưa trờ trưa trật rồi,con nít ngoan là phải ngủ"cô ngáp một hơi lười biếng.Sanzu không biết nên nói cái gì,đành gật đầu đại.Xong cô sực nhớ ra cái gì đó,lục túi lấy ra một cái khẩu trang y tế ném về phía hắn bảo"Thay đỡ cái này đi.Mang đồ rách người ta đánh giá cho đấy"

Sanzu:"..."

Tiểu kịch trường

"Thế là kết thúc câu chuyện"Sanzu vỗ tay cười một cái

Rindou mắt cá chết nhìn tên đồng bọn trước mặt,nét mặt thương cảm như đang nhìn bệnh nhân tâm thần

"Mày đang kể chuyện cười đó hả Sanzu?"

"Ơ cái thằng này,tao nói đùa làm gì?"Sanzu nhún vai vô tội"Ban đầu tao còn tưởng em nó lạnh lùng lắm cơ,không ngờ cũng khùng ra phết"

"Chỉ có thằng ngu mới thấy Manami-chan bình thường thôi"Ran che miệng nén cười

"Còn nữa,lần gặp gần đây nhất ẻm nói là khi nói chuyện với tao ẻm là một nghệ sĩ.Thế tao hỏi tại sao.Ẻm mới trả lời là..."
"Chọc chó là một nghệ thuật.và người chọc chó là một nghệ sĩ.Anh chưa nghe câu đó à?"

"Á ha ha ha ha!Đỉnh,đỉnh vãi!"Ran khồng kiềm chế nữa mà ôm bung cười bò.Đúng là chỉ có Manami-chan của hắn mới có thể có phát ngôn thâm thúy như vậy!

"Mày đừng có vội cười.Ẻm nhớ tao chuyển lời với mày là đừng có gửi s*x toy tới cho ẻm nữa,nếu không ẻm sẽ đốt cái kho gạch với baton của mày đấy"

Kakuchou nhìn ba thành viên cốt cán ngồi cắn hạt dưa tám chuyện như mấy bà bán cá ngoài chợ tỏ vẻ đã quá quen,âm thầm trừ lương trong 6 tháng 

-----------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Chương này mị xàm ba láp thôi.Rãnh rỗi không có việc ấy mà

Thực ra ban đầu định deep thêm một chương nữa,mà thôi lười quá nên nó biến thành thế này luôn
Mị theo hệ quay lẻ,có hết char 4 * trong banner rồi nhưng Ayaka vẫn chưa về nhà.Có ai đã hốt được em nó chưa?

Bình Luận (0)
Comment