[Tokyorevenger] Gia Đình Nhỏ

Chương 1

  Mong các bạn thích và ráng đọc đến cuối nè (*>_<*)ノ
Nói z chứ ai lười có thể tua qua 2 chap đâu nhe ;w;
_______________________________________________________

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng chật chội, những cây dây leo dại đã bám cả lên ô cửa sổ trên tường, nhưng vẫn chưa bị nhổ đi. Đơn giản vì chủ nhân căn nhà không với tới được chỗ đó.

Bên trong căn phòng là một cô bé, đang đi đi lại lại với mái tóc đen rối bù lên. Trước giờ cô bé đã quen sống một mình, mẹ cô đi làm xa nên rất ít khi ở nhà. Ánh mắt nhỏ ngước nhìn cuốn bài tập toán đang mở rồi lại thở dài, loay hoay mãi vẫn chưa giải được hết bài, kiểu này thế nào cũng bị phạt cho xem .

Trong lúc cô đang sầu não thì có tiếng đập cửa, là Haitani Rindo đang ôm bên má đỏ ửng đứng bên ngoài. Cậu định nói gì đó nhưng nước mắt nước mũi thi nhau giàn giụa ra, thở còn khó nói gì đến phát ra tiếng.

Tani vừa mở cửa ra thì lập tức hiểu chuyện và nhanh chân chạy vào bếp, may mà sandwich cho bữa trưa chưa bị cô ăn mất, Rindo vừa gọi "Tani...." vừa bước vào trong nhưng lập tức bị khẩy qua một bên cửa để cô chạy hết tốc lực lên cầu thang.


Cách một sàn nhà lên trên là một căn phòng na ná phòng Tani, cô bé đưa tay gõ lên những vết xước như móng tay cào trên cửa, gõ đúng năm lần thì âm thanh ồn ào bên trong cũng ngừng lại. Những bước chân nặng nề làm người ta chẳng ngạc nhiên mấy khi mà người mở cửa là một lão già bự gấp đôi mình. Bụng ông ta to đến nỗi Tani nghĩ rằng nếu cô ngồi xuống, thì cô sẽ phải nói chuyện với rốn của ông ta vì nó che mất mặt ông rồi.

Nhưng Tani không muốn nói chuyện với rốn của ai cả, cô bé chìa đĩa sandwich lên ngang mặt và nói dễ nghe nhất có thể :

• " Bác ơi, cháu làm nhiều bánh kẹp quá nên mang lên biếu bác ạ. Không biết có ngon hơn mọi khi không vì cháu có cho cá hộp vào nữa."


Nói xong cô bé lướt mắt qua kiểm tra độ bằng phẳng của bánh không vì gì cả, chủ yếu là không muốn nghe giọng cười ghê răng đang được phát ra, và tốt nhất ông ta nên khen ngon đi, cá hộp chẳng phải là thứ rẻ với số tiền mẹ cô gửi cho hàng tháng.

Lão già đưa hai bàn tay sạm màu và nhớp nháp mồ hôi ra hai hướng, một kéo cái đĩa về mình và một để vỗ vào mái tóc đen mềm mại của Tani. Miệng lão khen cô rất ngoan và gì đó nữa, giọng gã dính lại với nhau, ồm ồm như tiếng ống nhả khói của những chiếc xe rác đi ngang chung cư mỗi buổi tối, màng nhĩ Tani từ chối phân tích và hiểu âm thanh này.


Nhưng thứ cô tìm là cái bóng nhỏ đang cựa quậy ở góc phòng cơ, Tani nhanh chóng hô lên:

• 'Ơ Ran-kun! Cậu hứa đi bắt chuồn chuồn cho tớ đấy nhé, tớ vừa thấy con này to lắm ý!"

Cô bé nhanh nhẹn chèn nửa người vào trong nhà, cái bụng đồ sộ đang chắn trước cửa không phản ứng kịp phải nghiêng sang một bên cho cô bé vào, Tani nhanh nhẹn kéo Ran ra ngoài và chạy đi, ở thêm chốc nữa chắc cô ngộp thở mất...

____________________________________

Mang tính giới thiệu hơn là chap hoàn chỉnh nhỉ? Nhma yêu các bạn theo dõi mình lắm á ;w;

Bình Luận (0)
Comment