[Tomhar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 12.1

CHƯƠNG 12: DEMONSTRARE (Chứng minh)

----------

Bầu không khí ban đêm lạnh lẽo vương lại trên làn da của Harry khi cậu tò mò nhìn qua những cái song của chiếc cửa sổ, ngắm vầng trăng toả sáng ngoài kia. Cậu cố gắng ngồi dậy, mãi mới làm được sau vài lần thử; cậu có thể nghe thấy âm thanh của căn nhà xung quanh mình, một sự im ắng điểm xuyết vào cái mờ ảo của cảnh vật.

Một âm thanh kì lạ vang lên trước mặt cậu, khá giống với tiếng còi báo động đứt quãng, rồi dần biến thành một tiếng thét, tiếng khóc đến mức hụt hơi cùng một loạt những từ ngữ mà cậu không hiểu, tiếng la không thể xác định rõ, và rồi tiếng thét dần biến thành tiếng cười – thứ âm thanh cao vút, chói tai và kinh khủng nhất mà Harry từng được nghe. Thế rồi, tiếng hét và tiếng cười dường như hoà thành một âm thanh ghê gớm, đáng sợ mà Harry hi vọng rằng cậu sẽ không bao giờ phải nghe lại lần nữa. Cậu không còn nhìn thấy gì, không thể nào cử động được; ánh trăng đã đột nhiên biến thành màu đỏ máu, rồi một ánh xanh lục sáng, sáng vô cùng tràn ngập tầm mắt.

Tiếng cười chẳng khác gì gào thét ấy tưởng như sẽ không bao giờ chấm dứt.

----------

Harry bật dậy khỏi giường, dư âm của giấc mơ vẫn còn rõ ràng trong tâm trí. Cậu đang thở dốc, lưng áo ướt sũng mồ hôi, ôm sát cơ thể. Cậu đưa một bàn tay lên mặt, nhận thức chính bản thân mình cũng đang run rẩy.

Cậu không muốn nhớ tới những cơn ác mộng một chút nào.

Harry đứng dậy, thở dài, mừng vì Draco không có ở đây để nghe thấy tiếng la hét của mình. Cậu không chắc liệu mình có la hét gì hay không, nhưng ít thì ở đây cũng chẳng có ai cả. Cậu đã không phải lo lắng về chuyện đó được một khoảng thời gian rồi; cậu chưa gặp phải một cơn ác mộng nào từ khi đến Hogwarts, kể cả vài tháng trước đó cũng thế, cũng chỉ còn có thể băn khoăn tại sao lại là lúc này. Cậu ghét phải suy nghĩ về chúng, đặc biệt khi nó đem lại cảm giác giống như một phần ký ức của cậu; bây giờ, cậu chỉ có thể xác định rằng nó hẳn là về cái đêm mà cha mẹ cậu bị giết hại.

Cũng khá hợp lí, theo một cách thức vặn vẹo, độc ác nào đó; vì là một đứa trẻ sơ sinh nên tầm nhìn và khả năng nhận diện âm thanh của cậu khá hạn chế. Cậu không thấy rõ được có những ai ở trong phòng với mình, nhưng cậu khá chắc là có hai người. Ngoài việc đó ra, tất cả những gì cậu nhớ được là ánh sáng xanh lục kia...và tiếng la hét.

Harry uể oải đi vào nhà tắm, mệt mỏi nhìn ngắm mình trong gương. Cậu có thể thấy quầng thâm tím dưới mắt mình cùng khuôn mặt tái nhợt và có chút ốm yếu. Cậu hơi nhăn nhó mặt trước bộ dạng thảm hại của bản thân, và cố gắng khắc phục chúng tốt nhất có thể.

"Tempus," Harry nói, thở dài khi nhận ra mới là 6 giờ 29 phút. Cậu đã đi ngủ lúc 3...có lẽ là 4 giờ sáng. Cậu cũng không chắc nữa.

Cậu muốn đi ngủ tiếp, nhưng quyết định đi ăn sáng. Harry chậm chạm và vụng về mặc quần áo rồi lang thang đến Đại Sảnh đường. Cảm giác chóng mặt làm cậu cảm thấy khá khó chịu. Cậu đã có lần cảm thấy tệ hơn thế này nhiều, cũng đã nắm rõ được giới hạn chịu đựng của bản thân. Chắc sẽ không đến mức ngất xỉu ra giữa Đại Sảnh đâu. Dù thế nào đi nữa, lúc này tốt nhất là nên kiếm cái gì đó bỏ vào bụng. Lúc này cậu cũng khó mà suy nghĩ tỉnh táo được.

Harry đến Đại Sảnh đường trong tình trạng choáng váng, phải mất một lúc mới nhớ ra được bàn của mình ở đâu. Cuối cùng cũng tập trung được, cậu tiến đến bàn của Slytherin và ăn bữa sáng, không để ý tới một ánh nhìn đầy lo lắng đang dõi theo. Harry ăn trong im lặng, vây quanh bởi một vài học sinh khác cũng ở lại trong kì nghỉ đông. Cậu không quen một ai trong số đó.

Sau khi dùng xong bữa và đang cân nhắc quay lại phòng để ngủ thêm, Harry cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình. Cậu chớp mắt, đứng đờ ra một lúc mới phản ứng lại được, quay người lại và nhìn thấy Snape đang đứng sau lưng mình.

Bọn họ cứ tiếp tục đứng như vậy, Harry không thể hiểu được vì sao Chủ nhiệm Nhà của mình lại ở đây, và Snape trông như đang tự tranh cãi với bản thân về một điều gì đó. Cuối cùng, vị Giáo sư lên tiếng.

"Trò Potter, hãy đi theo ta."

Harry chớp mắt lần nữa, và cậu suýt nữa có thể thấy được nỗi lo lắng vụt qua đôi mắt của vị Giáo sư. Rồi cậu gật đầu, đứng dậy để đi theo ông.

Đằng sau, hai giáo viên còn lại đang có mặt ở bữa sáng, McGonagall và Flitwick đầy tò mò dõi theo họ.

----------

"Trò Potter, trò đang cảm thấy thế nào?"

Harry bị đánh thức khỏi sự mơ màng trong khi theo sau Snape, bối rối và trống rỗng ngước nhìn ông.

"Ừm...ổn ạ. Sao thầy lại hỏi thế?"

"Trò trông khá kiệt sức, Potter ạ. Dạo này trò có ngủ đủ giấc không? Ăn uống thì sao?"

Nếu chuyện này xảy ra vài tháng trước, Harry sẽ nghĩ ai đó đang giả dạng Snape. Thật ra, cậu biết không ai có thể bắt chước được cách mà Snape đối xử với cậu bằng sự kết hợp giữa lòng tốt và sự quạu cọ thường thấy. Sự khó chịu đã từng lấn át  lòng tốt, nhưng dần dần, cán cân bắt đầu nghiêng dần sang phía bên kia. Có lẽ nó bắt đầu với việc Hary thường ở lại sau giờ học để nói chuyện với Snape; ban đầu vị Giáo sư có vẻ chỉ đang chịu đựng cậu (những lần đầu ông trông không thể hiểu được Harry đang làm cái quỷ gì ở đó), nhưng dần dà ông sẽ mang vẻ mong chờ, thậm chí còn chủ động khơi gợi chủ đề. Harry nhận ra rằng, một điều khiến cho cậu hết sức thoả mãn, đó là Snape không hề cộc cằn khi ở riêng với cậu như khi ở trên lớp. Có lẽ họ đã phần nào gạt bỏ đi được những ấn tượng ban đầu – dù Harry thật sự không thể nghĩ ra lí do tại sao Snape lại không ưa cậu đến thế - họ đều nhận ra một điều đáng ngạc nhiên là họ thật ra cũng khá hợp nhau.

Snape giỏi trong việc giải thích – chỉ khi ông muốn thế, một điều mà Harry cho là rất hiếm thấy trên lớp – và hiểu biết cũng rất sâu rộng. Harry chắc chắn sẽ ngưỡng mộ vốn kiến thức sâu rộng của ông, không chỉ ở chuyên môn của mình, mà ở tất cả mọi chủ đề mà Harry đã đặt ra từ trước đến giờ. Họ thường sẽ trò chuyện mỗi tuần một lần, thỉnh thoảng để bàn luận về một thứ mà Harry đã đọc mà không hiểu hoặc cần một ý kiến khác, những ý tưởng hoặc quan điểm về tiết học, hoặc bất cứ thứ gì khác nảy lên trong đầu Harry trong tuần đó.

Cậu rất nhiệt tình và hăng hái tiếp thu, thường sẽ chỉ đặt những câu hỏi thực sự cần thiết; vì cậu sớm đã nhận ra rằng Snape không có nhiều kiên nhẫn, kể cả khi ông thưởng thức chủ đề mà họ đang bàn luận. Dù Snape có thể nói nhiều về hầu hết mọi thứ, ông thường bỏ qua những câu hỏi mà mình cho là dư thừa hoặc quá đơn giản; nó hơi gợi cậu nhớ đến Draco, và Harry tự hỏi liệu đây có phải là nguồn gốc của trí thông minh sắc sảo và thậm chí có chút khinh miệt ở cậu nhóc tóc vàng hay không. Lucius có vẻ quá khôn khéo và lịch thiệp để có một giọng điệu sắc bén như thế.

Mặc dù vậy, Harry chưa bao giờ cảm thấy bị xúc phạm. Có lẽ là hơi đáng ngạc nhiên, nếu xét đến khiếu hài hước có chút độc ác của Snape; nhưng Harry vẫn luôn giỏi trong việc xác định khi nào mình bị chế nhạo, và Snape thì chưa bao giờ làm vậy cả. Cậu hiển nhiên không được coi là một người ngang hàng, nhưng cậu được tôn trọng, và đó là tất cả những gì Harry mong muốn.

Cho đến hiện tại, mối quan hệ giữa họ đã phát triển hơn rất nhiều, và Harry khá chắc rằng Snape không có mối quan hệ kiểu giống như thế này với những học sinh nào khác, có lẽ là ngoại trừ Draco. Cậu đã ngày càng yêu quý Snape, và chắc hẳn rằng vị Giáo sư cũng vậy.

"Có lẽ là không đủ," Harry thừa nhận, đưa một tay lên ôm cái đầu bắt đầu âm ỉ đau của mình. Snape rõ ràng đã để ý thấy hành động ấy, nhíu mày với cậu, hiển nhiên đang yêu cầu một lời giải thích. Harry hơi mỉm cười.

"Đầu em chỉ hơi đau một chút thôi."

"Đương nhiên là vậy rồi, đứa trẻ cứng đầu này," Snape bật lại, nhưng nó thật sự nặng nề. "Trò không thể cứ không ăn không ngủ và coi như cơ thể mình sẽ ổn."

"Em biết," Harry đáp, cảm thấy có chút khó chịu. "Em biết việc này không tốt cho sức khoẻ, có phải em làm thế cho vui đâu." Một phần sâu thẳm trong cậu hơi giật mình vì sự gắt gỏng của bản thân, nhưng Snape có vẻ nhận ra rằng Harry hiện tại thật sự không ổn chút nào.

"Vậy thì tại sao trò lại làm vậy?" Snape đã đi chậm lại, một điều mà Harry rất cảm kích. Cậu thật sự không thể theo kịp nữa.

"Phần lớn thời gian em đều dành để đọc sách. Có quá nhiều cuốn sách thú vị, em không thể lãng phí một chút thời gian nào ở đây được." Đó là sự thật, ở một mức độ nào đó; cậu còn làm những việc khác nữa.

Snape ném cho cậu một cái nhìn thể hiện rằng ông vừa không ấn tượng nhưng cũng có chút ấn tượng, một biểu cảm mà Harry chưa từng thấy ở một ai khác.

"Và trò không nghĩ rằng sức khoẻ của bản thân cũng quan trọng như tri thức của mình à?"

"Không," Harry tự động đáp lại, nhưng cậu nhận ra từ biểu cảm có chút cảnh cáo của Snape rằng có lẽ đó không phải một câu trả lời đúng. Tuy nhiên, cậu không thể nghĩ ra cách nào khác để lựa lời hơn, nhất là khi cơn đau đầu đang dần trở nên tồi tệ và tầm nhìn của cậu đang mờ nhoà đi. Cậu đột nhiên cảm thấy một bàn tay nắm lấy vai mình, và ngước lên để thấy gương mặt Snape đang vặn vẹo đầy sợ sệt.

"Có chuyện gì thế ạ?" cậu cố gắng hỏi. Mặt Snape trắng bệch, nhưng cánh tay của ông không rời vai của Harry, giữ cho cậu đứng thẳng.

"Trò suýt nữa đã ngã xuống, Potter ạ." 

----------

Bình Luận (0)
Comment