[Tomhar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 134

----------

Bữa sáng trôi qua yên bình cho đến khi Draco ra hiệu để cả nhóm chú ý đến mình.

"Chúng ta sẽ có một giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới," cậu ta tuyên bố, hài lòng khi thấy mọi người ngạc nhiên trước thông tin bất ngờ ấy.

"Mình thích Snape dạy chúng ta," Harry lẩm bẩm, dù cậu biết tại sao ông không dạy tiếp. Cả kì học vừa rồi Snape đã phải dạy cả hai môn học, và đến cuối năm ông bắt đầu có vẻ rất mệt mỏi. Harry không kì vọng ông sẽ tiếp tục, dù cậu thích những tiết học với ông đến thế nào. Snape rõ ràng kì vọng rất nhiều ở học sinh của mình, nhưng may mắn là chưa yêu cầu họ thực hiện thần chú ở lớp. Harry đã có thể thực hiện Flipendo để văng một đồ vật đi khoảng 10 feet mà không khiến nó phát nổ. Gần như là không. Cậu coi đó là một thành công.

"Tôi cũng thế, nhưng tất cả chúng ta đều biết ông đã làm việc quá sức suốt kì học vừa rồi," Draco nói, cẩn thận xiên lấy miếng táo trên đĩa của mình. "Và chúng ta hoàn toàn có thể tìm đến sự giúp đỡ của ông nếu giáo viên mới cũng tồi tệ như Quirrell."

"Tôi không nghĩ điều đó là khả thi đâu," Blaise chen vào, ngáp to một cái khi cậu ta đột ngột xuất hiện sau lưng Harry. "Chào buổi sáng, mọi người."

"Chào buổi sáng, Blaise," Harry nói, nhìn cậu ta tò mò. Blaise trông có vẻ đã không ngủ được nhiều, và dù nó không thể so sánh được với Harry khi Snape phát hiện ra, những quầng thâm dưới mắt cậu ta khá rõ ràng. Điều đó không ngăn cản một nhóm học sinh năm hai ném cho cậu ta những cái nhìn mộng mơ khi Blaise ngồi xuống cạnh Harry. "Đêm qua cậu thế nào?"

"Tôi thức khuya đọc sách một chút," Blaise đáp, ném cho Harry một cái nhìn ngái ngủ nhưng đầy trêu chọc. "Không cần phải gây lo lắng cho cái đầu đáng yêu của cậu đâu."

Harry thở dài, cảm thấy vẫn quá sớm để phản ứng lại cậu ta và quyết định lờ nó đi. "Cậu đã đọc gì thế?"

"Cuốn sách của cậu,"Blaise lười biếng đáp. "Thứ mà cậu mang theo mọi nơi ấy."

Harry chớp mắt. Cậu biết đó là một lời nói dối, không chỉ vì Blaise sẽ không bao giờ lấy thứ gì của cậu, dù có trêu chọc thế nào, mà còn vì cậu không chắc cậu ta đang nói về cuốn sách nào. Cậu đọc rất nhiều sách, nhưng hầu như không bao giờ mang chúng theo người, còn chưa nói đến 'mọi nơi'.

Thật sự là quá sớm để suy nghĩ nhiều thế này.

"Phải rồi, cuốn sách đó," cậu mơ hồ đáp lại, hiển nhiên không phải là phản ứng mà Blaise mong đợi vì cậu ta đang híp mắt nhìn Harry. Họ ngồi im lặng một lúc, biểu cảm của Blaise khó đọc được, trước khi cậu ta lùi lại, vươn người.

"Cậu đấy, đồ ngốc," cuối cùng Blaise nói, có vẻ thất vọng vì Harry không hiẻu ý cậu ta. " 'Cuốn sách' mà cậu luôn mang theo, nơi chứa mọi tri thức của cậu ấy."

Harry nhíu mày. "Cậu đọc tâm trí của tôi ư?" cậu hỏi, có chút mờ mịt. Cậu khá chắc đó không phải là ý của Blaise, nhưng không hoàn toàn và điều đó làm cậu lo lắng.

Blaise khịt mũi. "Không," cậu ta dài giọng, vừa nửa buồn cười vừa bất lực. "Việc đó thật thô lỗ. Dù tôi chắc chắn là tâm trí cậu sẽ rất thú vị đấy."

Harry vò đầu. "Cậu đang nghĩ về tôi?" cuối cùng cậu nói, sau một lúc suy nghĩ cách hiểu thích hợp về lời nói của Blaise. Nụ cười của cậu ta mở rộng.

"Tốt lắm," cậu ta nói, vỗ vỗ đầu Harry. "Cậu sẽ sớm giỏi hơn trong chuyện này thôi."

"Trong việc hiểu những lời nói ngu ngốc, khó hiểu và hoàn toàn vô dụng của cậu ư?" Harry cau có hỏi. "Điều đó thì có ích lợi gì cơ chứ? Sự buồn chán vĩnh hằng à?"

"Ồ, Harry à, việc này có ích lắm chứ," Blaise đáp, giọng điệu ngọt ngào khi cậu ta hơi nghiêng người về phía trước. "Cậu chỉ chưa thấy được thôi."

"Cậu ta đang huấn luyện cậu thành một chính trị gia," Draco đột nhiên chen vào từ phía bên kia của Harry, theo sau là lời phàn nàn của Blaise rằng cậu ta đã phá hỏng trò vui. "Cậu sẽ không thành công đâu, Zabini. Harry từ chối không tham gia vào trò đó."

"Cậu ấy có tiềm năng mà," Blaise nói khi Harry đẩy vai cậu ta. "Tôi mới bắt đầu có vài tuần mà cậu ấy đã tàm tạm rồi."

"Tôi không phải là một con chó cần huấn luyện đâu," Harry bật lại, cảm thấy như mình đang bị xúc phạm. "Và cả hai cậu có thể dừng lại đi. Tôi sẽ không trở thành một chính trị gia đâu."

"Thấy chưa?" Draco nói, thở dài.

"Cậu ấy chỉ chưa có được sự quyết tâm cần thiết thôi."

"Cậu thì có à?"

"Chắc chắn là nhiều hơn cậu rồi."

"Thế thì chúc may mắn; nếu cậu có thật sự thành công được, tôi sẽ rất ấn tượng đấy." Rõ ràng là từ biểu cảm của của cậu nhóc tóc vàng, cậu ta không tin điều đó có thể xảy ra. Blaise nhe răng cười.

"Cậu sẽ cho tôi cái gì nếu tôi thành công?"

Draco nhướn mày. "Tôi sẽ chẳng cho cậu cái gì hết. Cậu đang làm điều này vì lợi ích của bản thân thôi; chẳng liên quan gì tới tôi cả."

"Nhưng cậu muốn tôi thành công mà," Blaise nói thêm, "vì nó cũng sẽ có ích cho cậu nữa."

Draco nhún vai. "Tôi không cần lắm. Nhưng chắc nó sẽ tốt cho Harry đấy."

Harry, trong khi đó, bắt đầu cảm thấy khó chịu với việc bọn họ đang nói chuyện cứnhư cậu không có ở đó. Hay như là cậu không hiểu họ đang nói gì cả. Cậu hi vọng là vế trước.

"Harry sẽ rất vui nếu hai cậu biết cậu ấy đang nghe tất cả những điều này và có thể có điều muốn đóng góp đấy," cậu xen vào với một giọng điệu ngọt ngào, dù đang lườm họ. Blaise bật cười.

"Tha thứ cho tôi, bạn thân mến à, tôi không có ý như vậy đâu," cậu ta nói, nhẹ nhàng và hối lỗi. Harry không bị lừa, và cậu cảm nhận được cơn khó chịu đang bùng lên.

"Vậy thì, cậu muốn ám chỉ điều gì thế?" Giọng điệu của cậu đã trở nên mềm mại và ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại là một chuyện khác. Blaise thực sự đã do dự mất một lúc trước khi trả lời.

"Tôi xin lỗi nếu - "

"Blaise." Harry nói rất nhỏ nhẹ, hàm răng chỉ lộ ra hơi quá nhiều và nụ cười có chút rộng. "Cậu đã muốn ám chỉ điều gì vậy?"

Blaise chớp mắt nhìn cậu một lúc, đôi mắt dần mắt đi tia sáng khi nãy và dáng ngồi hơi dịch chuyển một chút, hơi co lại. Còn rõ ràng hơn nữa, phép thuật của cậu ta đột ngột trở nên rất, rất tĩnh lặng.

"Tôi cảm thấy cậu đang lãng phí một tài năng thiên bẩm," cuối cùng Blaise trả lời. "Và tôi không muốn thấy điều đó. Tôi không hề có ý ám chỉ cậu yếu kém ở bất cứ điều gì, vì tôi hoàn toàn biết là không. Nếu quan điểm của tôi chưa được rõ ràng, thì bây giờ hãy để tôi làm vậy."

Harry không vội đáp lại, muốn chắc chắn xem lời xin lỗi của Blaise có thật lòng hay không. Tư thế của cậu ta là thứ đã thuyết phục cậu; nó quá mang tính phòng vệ để có thể làm giả. Blaise không phải là một người dễ bị khuất phục, và cậu ta sẽ không phản ứng như vậy nếu không cảm thấy có lỗi.

Hoặc là cậu ta muốn đạt được gì đó, nhưng Harry không thể nghĩ ra bất cứ điều gì Blaise có thể đạt được từ tình huống này. Cậu ta đã khiến Harry khó chịu trong quá khứ mà không cần quan tâm – dù điều đó không đúng lắm, Harry sửa lại. Cậu ta vẫn luôn cẩn thận để không thực sự làm tổn thương Harry, dù cậu vẫn sẽ bị khiêu khích. Dù thế, Harry không nghĩ tình huống này có gì khác biệt. Cậu có thể cảm thấy khó chịu, nhưng cậu đâu có tức giận. Blaise phản ứng cứ như cậu ta đang... đang lo lắng vậy. Thậm chí là có chút sợ hãi.

Suy nghĩ ấy có chút đáng lo ngại. Cậu đã nói sẽ không tham gia vào việc này, nhưng có vẻ như cậu đang làm nó rồi.

"Không vấn đề gì," cuối cùng cậu nói, và có chút hứng thú nhưng cũng khá lo lắng khi để ý thấy rằng Blaise hơi thả lỏng người trước lời nói của mình, và phép thuật của cậu ta đã bắt đầu chuyển động trở lại. Vậy là cậu đã làm cậu ta thấy không thoải mái. "Tôi hi vọng rằng chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần nữa."

"Không," Blaise ngay lập tức trả lời, và dù giọng điệu của cậu ta đã trở lại với vẻ lười biếng và cợt nhả, vai cậu ta vẫn hơi khom lại, chuyển động của phép thuật hơi ngắt quãng và vụng về. "Nó sẽ không xảy ra lần nữa."

Và nghe nó mới thật mơ hồ làm sao.

Harry quyết định rằng mình không muốn và cũng không biết phải làm gì với tình huống này, nên cậu chỉ đơn giản gật đậu và quay lại với bữa sáng của mình. Cậu đã bỏ lỡ những ánh nhìn đầy tính toán của những học sinh Slytherin khác trong nhóm; một số mang theo sự hiếu kì, một số lo lắng, và tất cả với sự mong chờ.

Phía trước họ, Dumbledore đột nhiên đứng lên và lên tiếng.

"Chào buổi sáng, những học sinh thân mến của ta! Chào mừng trở lại với Hogwarts! Bây giờ với tất cả các trò ở đây, ta có một điều muốn thông báo. Theo như các trò đã biết, kì học trước giáo sư Snape đã tình nguyện làm giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tạm thời sau sự rời đi đột ngột và đáng tiếc của Giáo sư Quirrell. Cho kì học này, chúng ta được chào đón sự trở lại của một cựu thành viên của bộ phận giảng dạy ở Hogwarts. Hãy dành một sự chào đón nồng nhiệt cho giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của các trò, Giáo sư Slughorn!"

----------

Hết chương 13.

Bình Luận (0)
Comment