[Tomhar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 143

----------

Harry thức giấc vào buổi sáng ngày hôm sau với một cơn đau đầu âm ỉ. Đêm qua cậu đã thức tới gần sáng, cố gắng lí giải điều tấm gương đã cho mình thấy.

Tất cả những gì cậu thấy là chính bản thân mình, trông rất vui vẻ. Khoé miệng Harry kéo xuống. Chắc hẳn đó không thể là 'khát vọng từ trái tim' của cậu được? Cậu còn chẳng nhìn quá hạnh phúc đến thế, chỉ là hơi...tự mãn.

Nhưng, thực sự là càng nghĩ, Harry càng không thể nghĩ ra thứ mà lẽ ra mình phải thấy trong gương. Tiền tài sao? Cậu đã có rồi, và không quan tâm đến tiền bạc lắm, trừ việc nó cho cậu một cuộc sống thoải mái. Một thư viện rộng lớn chất đầy sách? Một lựa chọn tốt, nhưng vẫn có gì đó còn thiếu. Cậu có quyền tiếp cận hầu như tất cả những cuốn sách mình muốn, và cũng chẳng phải là cậu yêu thích chúng, chỉ là những tri thức chúng chứa đựng mà thôi, và đó cũng không phải là nguồn duy nhất. Bạn bè thì sao? Bây giờ thì cậu cũng đã có rồi, và cậu yêu quý họ, thật sự đấy, nhưng cậu sẽ không quá mức buồn bã nếu họ không còn là bạn nữa. Cậu sẽ muốn lí do vì sao, đương nhiên rồi, nhưng Harry đã quá quen với việc ở một mình để có thể bị ảnh hưởng bởi việc không có bạn bè. Dù sao thì đó cũng là cách cậu đã sống trong phần lớn cuộc đời mình.

Một phần trong Harry lặng lẽ tự hỏi tại sao cậu không thấy cha mẹ của mình ở trong tấm gương đó.

Cậu gạt đi suy nghĩ ấy với một cách khó chịu. Cậu chưa từng quá buồn khổ vì cái chết của họ, và cũng sẽ không bắt đầu cảm thấy như vậy bây giờ. Phải rồi, cuộc sống với họ sẽ tốt đẹp hơn, nhưng thực sự là nó cũng sẽ tốt hơn nhiều với bất cứ ai khác ngoài nhà Dursley. Hơn nữa, khi phát hiện ra phép thuật, cậu đã tìm ra một lợi ích của việc không có cha mẹ, những người chắc chắn sẽ lo lắng, và cậu sẽ phải giấu diếm không cho cha mẹ biết, và phải giả vờ để giữ cho họ an toàn.

Giống như Sandy vậy.

Harry lắc lắc đầu. Suy nghĩ thêm nữa cũng chẳng có ích gì, cậu tự phê bình bản thân, kiểm tra lại thời gian và chuẩn bị cho ngày mới. Draco ngáp ngủ ở chiếc giường bên cạnh, ngó sang với vẻ khó chịu và càu nhàu về 'những người dậy sớm' khi Harry ném cho cậu ta một nụ cười mà cậu không thật sự cảm nhận được vào lúc này.

Nụ cười ấy dần trở nên chân thực hơn khi Harry bắt đầu lên kế hoạch đến thư viện để tìm kiếm thêm thông tin về tấm gương. Cậu chưa có nhiều manh mối, nhưng tấm gương trông có vẻ là một món đồ ma thuật hiếm có và độc đáo với những tính chất phức tạp nhưng cũng rất thú vị. Cậu muốn trở lại căn phòng đó và thử nghiệm, nhưng để làm được điều đó cậu cần có thêm hiểu biết về nó. Đêm qua cậu đã để bản thân bị dụ dỗ, nhưng bây giờ...

Harry nhíu mày, kéo thẳng lại cà vạt và đi ra Phòng Sinh hoạt. Mà đã có chuyện gì xảy ra lúc ấy? Cậu biết mình đã vướng phải một sự ép buộc nào đó, và đã cảm nhận được nó ảnh hưởng đến suy nghĩ và việc đưa ra quyết định của mình; nó cũng đã lôi kéo chính phép thuật của cậu, vẫy gọi và dẫn cậu đến chỗ tấm gương. Harry nuốt khan. Chắc hẳn là nó không có gì xấu xa? Cậu phải tìm hiểu thêm về nó, nếu muốn quay lại lần nữa.

"Sao lại nhăn nhó thế? Nó không phù hợp với gương mặt xinh xắn của cậu đâu."

Harry bị kéo khỏi dòng suy nghĩ bởi giọng nói đầy trêu chọc của Blaise. Cậu quay sang, hừ một tiếng khó chịu.

"Chào buổi sáng, Blaise."

Nụ cười của Blaise hơi nhạt đi, trông có vẻ ngạc nhiên. "Tôi thấy kinh ngạc là cậu còn biết mặt trời đã lên rồi đấy."

Harry nhắm mắt lại. Cậu không có tâm trạng tung hứng với Blaise sớm thế này, đặc biệt là sau khi còn không ngủ đủ một giờ đồng hồ vào đêm qua. Cậu tự cho mình một lời khen vì đã trở lại được vào lúc đó, Snape chắc hẳn sẽ thấy rất tự hào.

À, có lẽ là không, nhưng cậu đã cố gắng. Thật sự đấy!

Harry thở dài thườn thượt. "Cậu đang nói về chuyện gì vậy?"

Lúc này thì Blaise trông đã có vẻ thật sự lo lắng. Điều đó có nghĩa là Harry cũng bắt đầu thấy lo rồi.

"Quầng thâm dưới mắt khiến cho cậu trông như vừa bị ăn đấm vậy, Potter à. Lần cuối cùng cậu ngủ là khi nào?"

Harry chớp mắt. "Đêm qua, thật đấy." Cậu không hề nói dối.

Blaise ném cho cậu một cái nhìn nhạt nhẽo, và Harry lấy làm ngạc nhiên khi nó gợi nhắc tới Draco.

"Để tôi nói lại. Lần cuối cùng cậu ngủ hơn sáu giờ đồng hồ là khi nào?" Harry hé miệng. "Liền mạch?"

Cậu được giải cứu khỏi việc phải suy nghĩ câu trả lời cho câu hỏi ấy – nhưng thực sự bản thân việc đó cũng chính là câu trả lời rồi – bởi Draco đã chọn lúc ấy để bước xuống từ cầu thang. Harry tự nhắc bản thân để xem có tìm được thần chú nào giúp che đi vẻ mệt mỏi của mình – cậu đã nghe được Daphne và Pansy bàn luận về 'thần chú nguỵ trang' hoặc thứ gì đó tương tự vài ngày trước, nên chắc hẳn là chúng có tồn tại – và nhanh chóng tiếp cận Draco với một nụ cười tươi rói. Cậu nhóc tóc vàng ném cho cậu một cái nhìn khó hiểu, rồi để ý thấy biểu cảm có chút khó chịu của Blaise và quyết định không muốn liên quan đến chuyện này, vì thế đã im lặng đi ra khỏi kí túc xá Slytherin. Harry coi đó là một thắng lợi.

------------

Harry cảm thấy không hài lòng.

Không, không hài lòng là quá nhẹ rồi. Cậu đang rất khó chịu, bực bội. Thật sự phật ý.

"Thư viện lớn nhất nước Anh, họ nói. Thư viện tuyệt vời nhất trên châu lục, có lẽ là cả thế giới," cậu lầm bầm với giọng điệu mỉa mai, rồi thở dài, đóng cuốn sách trước mặt lại. "Được rồi, nó là một thư viện tuyệt vời, nhưng thật sao? Hoàn toàn không có gì cả?"

"Cậu lại đang lẩm bẩm cái gì thế?" Giọng nói của Draco cất lên từ đằng sau mang theo vẻ bất cần; Harry biết đó chỉ là giả vờ thôi. Cậu ta vẫn luôn hứng thú với những dự án nhỏ của Harry, dù có giả vờ đến thế nào.

Harry chưa kể cho Draco về tấm gương mình tìm được. Không phải là cậu không tin tưởng cậu ta, mà là vì tấm gương kia. Đã một tuần trôi qua, và cậu vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào mình đã bị lôi kéo tới tìm nó, và cũng chưa có thông tin gì để biết được liệu nó có nguy hiểm hay không. Cậu không muốn kéo thêm người khác vào nguy hiểm nếu có thể.

Nói thì nói vậy, nhưng tấm gương đang được cất giữ ở Hogwarts, một ngôi trường cho trẻ em, trong một lớp học không khoá mà bất cứ ai cũng có thể vào được.

Mặt khác, Dumbledore đã tuyên bố rằng không ai được phép đi vào khu vực đó, với lời đe doạ về một cái chết đầy đau đớn.

Harry thực sự không biết tấm gương đó có nguy hiểm hay không nữa.

Cậu đã từng nghĩ đến việc đến chỗ Dumbledore để hỏi, vì cậu đã tình cờ tìm thấy tấm gương (có thể nói là trái với ý định của mình) nhưng cậu hơi lo sợ hai điều: một, Dumbledore có thể tức giận và đuổi học cậu, giống như Hermione đã nói; thứ hai, tấm gương có thể bị đưa khỏi toà lâu đài trước khi Harry kịp tìm hiểu thêm.

Dù thế nào đi nữa, cậu không nghĩ là nó quá nguy hiểm; hoàn toàn không có một biện pháp bảo hộ nào ở quanh đó, hoặc ít nhất là không có gì Harry đã gặp phải hoặc phát hiện được. Nhưng nếu những thí nghiệm đã dạy cho Harry điều gì, thì đó chính là thà chuẩn bị thừa còn hơn thiếu.

"Draco, cậu đã từng nghe về một tấm gương phản chiếu khát vọng sâu thẳm nhất trong tim chúng ta chưa?"

Draco nhíu mày suy tư. "Có đấy," cậu ta nói sau vài giây. "Tôi nghĩ tôi đã đọc được thứ gì đó tương tự khoảng vài năm về trước. 'Tấm gương Ảo ảnh', tôi nghĩ nó có tên như vậy. Sao cậu lại hỏi về nó?"

Harry cười nhẹ, cố gắng tỏ vẻ không quá bận tâm, trong khi trái tim cậu đã bắt đầu đập thình thịch. "Chỉ là một thứ mình tìm được trong sách thôi. Nó có tác dụng gì vậy?"

Draco nhìn cậu nghi ngờ, nhưng rồi nhún vai. "Tôi không nhớ rõ chi tiết, nhưng bản chất là nó sẽ cho thấy thứ cậu tin là hoàn cảnh sống lí tưởng của mình. Nó không cần phải là một khát vọng có ý thức, và có nhiều người đã nói rằng họ đã thấy một khát vọng mà họ còn không biết đến."

Harry nhíu mày, giả vờ như không hiểu. "Ý cậu là sao? Như kiểu, nếu cậu muốn trở nên giàu có, nó sẽ cho cậu thấy một đống tiền ư?"

"Có thể hiểu như vậy. Tôi nhớ đã đọc được rằng nó sẽ khác nhau tuỳ vào từng người, đặc biệt là độ tuổi nữa." Draco ngừng lại. "Còn nữa, đối với người hạnh phúc nhất trên đời, người mà không hề mong muốn một thứ gì, nó sẽ chỉ là một tấm gương bình thường, phản chiếu lại chính hình ảnh của người ấy."

Tim Harry như ngừng đập. Tấm gương đã cho cậu thấy chính mình, nhưng...

"Nó có nguy hiểm không?" Giọng cậu nhỏ đi. Draco lắc đầu.

"Không, như tôi biết thì nó chỉ có thể cho cậu thấy hình ảnh ấy mà thôi. Nó không làm được gì khác đâu." Cậu ta khựng lại. "Nhưng mà, đã có những câu chuyện về những người đã lãng phí cả cuộc đời ngồi trước tấm gương và chết đi vì ảo ảnh ấy quá tốt đẹp."

"Ý cậu là sao? Sao chuyện đó có thể xảy ra được?"

Draco cân nhắc một lúc. "Chỉ là truyện kể thôi, nhưng, ví dụ như, đứa con của cậu chết đi do một lỗi lầm của chính cậu. Không có cách nào để đem nó trở lại, và đó là sự hối hận lớn nhất cuộc đời. Thế rồi, tấm gương phản chiếu hình ảnh cậu cùng với đứa con, còn sống và khoẻ mạnh, hạnh phúc và đầy tình yêu thương. Đó là khát vọng lớn nhất của cậu. Có những người sẽ lựa chọn nhìn vào tấm gương và sống trong ảo ảnh ấy mãi mãi, thay vì quay lại với thực tại nơi đứa con mình đã không còn."

Harry nhíu mày. "Nhưng đứa trẻ ấy đã chết rồi. Nhìn chằm chằm vào tấm gương cũng chẳng thể mang nó trở lại được." Cậu có chút tự giễu. "Cha mẹ mình đã chết rồi, và nhìn vào một tấm ảnh của họ sẽ không đột nhiên khiến mình muốn...mình cũng không biết nữa...dừng cuộc đời mình lại và nhìn vào đó. Ta cũng chẳng chạm được vào họ, hay trò chuyện cùng họ, thế thì có tác dụng gì chứ?"

Draco trông hơi kinh ngạc, rồi cậu ta khịt nhẹ mũi. "Thỉnh thoảng tôi quên mất cậu có thể...lạnh lùng đến mức nào."

Harry thở hắt ra bực bội. "Không phải vậy! Chỉ là nó quá không thực tế và ngu ngốc! Nếu có cơ hội để đem họ trở lại thì mình còn hiểu được, nhưng cậu chỉ đơn thuần là đang nhìn vào một hình ảnh thôi! Thế thì có gì khác gì giữa việc nhìn vào một tấm ảnh của thứ cậu mong muốn nhất với việc nhìn vào tấm gương đâu? Gì chứ, chẳng lẽ nếu tôi cho họ thấy bức chân dung của đứa con thì họ sẽ lăn ra chết à? Thế thì họ đã chết từ lâu rồi!" Draco đã bật cười và Harry vẫn đang phẫn nỗ, khoanh hai tay trước ngực mình. "Chắc hẳn là họ đang làm quá lên thôi."

"Chắc là thế rồi, nếu cậu nói thế," Draco đáp, miệng vẫn nhếch lên thành một nụ cười. "Đi nào, giờ ăn trưa sắp kết thúc rồi và chúng ta còn có tiết Bùa chú."

Harry kìm xuống câu chửi thề khi cậu dọn dẹp đống sách vở. Cậu vẫn đang gặp nhiều khó khăn trong việc sử dụng phép thuật trên lớp. Cậu đã tạm thời xoay xở được bằng cách bí mật dùng những câu thần chú bằng Latinh khi đã nghĩ ra được một thứ tương tự. Tuy nhiên, cậu biết cậu sẽ không thể tiếp tục như vậy trong những bài kiểm tra cuối năm. Cậu sẽ phải nghĩ ra cách khác, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn.

------------

Bình Luận (0)
Comment