[Tomhar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 2.2

----------

Harry về đến nhà, cẩn thận không tạo ra tiếng động để tránh bị phát hiện bởi đứa em họ. Nếu nó nhìn thấy cậu có một cuốn sách, nó sẽ cố gắng cướp lấy, và Harry sẽ cần tới những biện pháp mạnh tay hơn. Cậu đi lên phòng mình và ngồi lên giường, nhẹ nhàng đặt cuốn "Thần Khúc" xuống trước mặt; bâng quơ nhớ ra rằng ngày mai là sinh nhật mình. Những ngày sinh nhật của cậu chưa bao giờ được tổ chức, và cậu thường quên chúng vì có lẽ so với những công việc hằng ngày của cậu, chúng chỉ quan trọng như những ngôi sao xa xôi trên bầu trời. Cậu chưa bao giờ nói cho Sandy ngày sinh nhật của mình dù cô đã hỏi. Cậu thật sự không thấy hoàn toàn vô nghĩa gì nếu phải biến nó trở thành một sự kiện quan trọng trong khi nó không phải.

Cậu lặng lẽ thực hiện một câu thần chú để ngăn không cho tiếng động nào phát ra, rồi lẩm bẩm một bùa chú, "Monere Accessus", để cảnh báo cậu nếu có ai đến gần căn phòng. Cậu lấy một vài mảnh giấy nhàu nát và lẩm bẩm vài từ ngữ để biến chúng thành một quả táo mọng nước rồi cắn một miếng, thưởng thức dư vị chua của nó.

Cậu không thích nói dối Sandy; cô rất tốt bụng, và Harry cũng rất yêu quý cô. Tuy nhiên, cậu biết rằng trong mắt cô, mình chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, ngây thơ cần được trông nom và bảo vệ khỏi những người xung quanh. Cô có ý thức đạo đức rất mạnh mẽ, cậu biết cô đã nhìn thấy những vết bầm trên cánh tay mình và cảm thấy tức giận với những kẻ đã làm đau cậu. Cô cảm thấy rằng những người tốt trên thế giới này nên được bảo vệ và kẻ xấu phải bị trừng phạt. Hiển nhiên cô ấy sẽ nói về chuyện đó một cách dài hơn và phức tạp hơn, nhưng có thể hiểu nôm na là như vậy.

Harry mới chỉ cho cô xem một phần nhỏ trong số những phép thuật mình đã học được. Cậu không muốn cô nói với ai về những điều cậu có thể làm; một chút pháo hoa cũng không gây hại gì. Cậu có thể khoe 'tiến triển' của mình khiến cô nghĩ rằng cậu chỉ đang nghịch ngợm chơi đùa mà thôi. Thực tế, Harry thành thạo hơn nhiều so với những gì cậu đã cho cô thấy.

Từ lần đầu tiên cậu tình cờ thực hiện phép thuật là khi năm tuổi, Harry đã luyện tập với phép thuật của mình ngày này qua ngày khác với những từ Latinh mà cậu biết và tìm hiểu về những từ nào cộng hưởng mạnh nhất với cậu và thử nghiệm với chúng đến khi có kết quả. Đến hiện tại, cậu đã có thể thực hiện những câu thần chú loại bỏ âm thanh mà không cần phải nói thành tiếng; một ý nghĩ rõ ràng là đủ. Cậu đã thực hiện câu thần chú ấy nhiều lần đến nỗi nó đã gần như đã trở thành một bản năng, nhưng phần lớn những câu thần chú khác cậu vẫn phải nói ra thành tiếng suy nghĩ để cung cấp cho phép thuật của mình một sự chỉ dẫn chi tiết và rõ ràng.

Hiển nhiên là hiệu quả của các từ ngữ liên quan đến ý nghĩa của chúng, nhưng Harry cho rằng nó cần sự hiểu biết của cậu hơn là sức mạnh của bản thân chúng. Nếu, cậu tự hỏi, cậu thật sự tin rằng băng và lửa là cùng một thứ, liệu câu thần chú 'Ignis' có khiến thứ gì đó đóng băng hay không? Cậu đã thử nghiệm ý tưởng này. Nhưng sau nhiều lần thất bại khiến cậu đi đến kết luận rằng cậu chỉ đơn giản là vẫn còn đang thiếu phương thức chỉ dẫn chính xác cho nó mà thôi.

----------

Con ngựa nhỏ bằng kim loại là một trong những sản phẩm biến đổi phức tạp và thành công đầu tiên của Harry kể cậu từ khi lên bảy tuổi. Nỗ lực biến gỗ thành kim loại của cậu tốn nhiều tuầntrời; có thể nói là nó khó hơn rất nhiều so với những biến đổi tự nhiên. Cậu có thể biến nước thành băng một cách dễ dàng với một câu 'Glacio' (đóng băng) đơn giản; bản chất của nó vẫn hoàn toàn giữ nguyên nên Harry không cần phải tác động quá nhiều, chỉ cần dùng phép thuật của mình khiến cho sự biến đổi diễn ra chiều theo hướng đúng mà thôi.

Nhưng từ gỗ thành kim loại thì khó hơn thế. Nó đòi hỏi một sự biến đổi toàn diện; Harry không thể chỉ hô 'Freeze! (đông lạnh)' được. Cậu phải biến đổi hoàn toàn thành phần của gỗ. Cậu thử nói 'Mutare Metallus!(biến thành kim loại)' nhưng cũng chỉ khiến cho phép thuật của cậu dao động một chút, dường như đang bối rối. Nó không thể biến gỗ thành kim loại vì chính bản thân Harry cũng không biết nên làm điều đó như thế nào.

Vì thế, cậu đã đến thư viện và tìm đọc những cuốn sách hoá học. Sandy không nói gì nhiều và chỉ xem nó như là một trong những đặc biệt sở thích của Harry. Cậu đã học được tên của các nguyên tố trong tiếng Latinh vì cậu cảm thấy chúng có nhiều ưu điểm và giá trị hơn; cậu học về cấu hình electron,nguyên lí của phóng xạ hạt nhân và sự tổng hợp hạt nhân, hai quá trình mà trong đó một nguyên tố này có thể được chuyển hoá thành nguyên tố khác. Cậu cũng tìm hiểu được rằng bản chất của gỗ được cấu tạo nên từ rất nhiều nguyên tố, và 'kim loại' không phải là một khái niệm cụ thể như cậu nghĩ.

Dần dần, khi cảm thấy mình đã nắm vững khái niệm biến đổi hạt nhân, cậu quay lại với việc biến đổi gỗ trở thành bạc. Cậu chọn bạc, argentum, vì nó là kim loại cậu quen thuộc nhất, thứ cậu từng thấy và chạm vào khi đánh bóng đồ đạc ở nhà, đủ để xác định bề mặt và kết cấu của nó. Gỗ được cấu tạo phần lớn từ cacbon, hidro và oxi. Với những hiểu biết ấy, cậu bắt đầu sàng lọc kiến thức của mình về bốn nguyên tố ấy và suy nghĩ đến việc tách chúng ra thành từng nhóm riêng biệt rồi sắp xếp lại thành cấu hình của bạc gồm 47 photon, 61 notron và 47 electron.

Khi cậu cảm thấy đã xác định được một ý tưởng cụ thể, cậu trở về nhà, đợi đến nửa đêm để chắc chắn rằng những người họ hàng sẽ không bắt gặp cậu sử dụng phép thuật, và quay trở lại với miếng gỗ đặt trên một tấm nhựa trên mặt bàn trong phòng ngủ. Cậu không muốn vô tình biến đổi cả chiếc bàn; những người họ hàng biết cậu có thể sử dụng phép thuật, nhưng nghĩ rằng cậu không thể điều khiển nó. Cậu đã được chuyển vào phòng kho của Dudley vào hai năm trước khi cậu có thể nâng Dudley lên và ném nó sang phía bên kia của căn phòng mà không cần phải chạm vào nó. Họ dần có chút bài xích cậu sau chuyện xảy ra lần đó; cũng không đủ để thay đổi điều gì, nhưng đủ để Harry được yên ổn trong một thời gian dài. Cậu đã làm điều đó trong vô thức và sợ hãi, lặp đi lặp lại câu "Vade retro, vade retro, (tránh ra)" khi Dudley tiến lại gần với ý định tổn hại đến Harry và cuốn sách cậu đang ôm chặt trong tay. Ngay lập tức, Dudley đã bị hất về phía sau và Harry được chuyển lên phòng cũ của nó. Không có chuyện gì xảy ra với đứa em họ của cậu, dù là may mắn hay đen đủi phụ thuộc vào từng người, nhưng từ đó Harry được tự do hơn và có thể bắt đầu học hỏi về phép thuật.

Bình Luận (0)
Comment