[Tomhar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 222

-----------

"Iugo (hợp lại)!" Harry hét lên, truyền hết sức mạnh của mình vào câu thần chú rồi phóng nó về phía cơ thể con tử xà.

Cậu đã nghĩ đến việc sử dụng một thứ gì đó như một phép thuật cắt lớn, nhưng rồi nhận ra rằng những chiếc vảy gần như chắc chắn sẽ chặn được bất kì một đòn tấn công nào từ bên ngoài như vậy. Cậu không đủ khả năng để gây sát thương mà chỉ có thể làm suy yếu nó. Chọc giận nó bằng một đòn tấn công không có tính kết liễu sẽ dẫn đến cái chết của chính cậu. Harry phải giết được con rắn trong một lần duy nhất. Đến nay, Iugo là phép thuật hủy diệt mạnh nhất mà cậu có, và với nó, cậu đã lên kế hoạch tạo ra một quả bom hạt nhân quy mô nhỏ có thể xé toạc con tử xà ngay lập tức. Những chiếc vảy có mạnh đến đâu cũng không quan trọng nếu chính bản thân chúng là những quả bom. Harry sẽ đối phó với lượng bụi phóng xạ được sinh ra sau.

Nhưng khi phép thuật của cậu chạm đến lớp vảy của con rắn, thay vì xâm nhập vào bên trong những nguyên tử và hạt nhân của chúng để bắt đầu phản ứng tổng hợp, sức mạnh của cậu dao động trong chốc lát, đầy vẻ bối rối...

...rồi biến mất.

Harry trợn mắt.

Draco đã nói, vảy của tử xà basilisk là một bộ giáp ma thuật tự nhiên, đủ mạnh để nó miễn nhiễm với bất kể loại phép thuật nào.

Harry đã không nhận ra, thậm chí còn không xem xét đến khả năng điều đó có nghĩa nó cũng miễn nhiễm với phép thuật của chính cậu.

Thế rồi, con tử xà lao tới.

Harry quăng mình sang một bên, né được đòn tấn công của nó trong đường tơ kẽ tóc. Trong khi đó, con rắn khổng lồ đã phá hỏng một trong những chiếc cột, những mảnh vỡ rơi xuống khiến nó mất tập trung trong chốc lát. Harry nhanh chóng đứng dậy và chạy, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa bản thân và con tử xà nhất có thể, dù cậu biết rằng cũng không có tác dụng gì mấy. Cậu biết mình sẽ không thể thắng trận chiến về tốc độ, sức mạnh cũng không...nhưng có lẽ cậu có thể giành chiến thắng bằng chiến thuật.

Trong cơn kích thích và sự hỗn loạn, Harry cố gắng hết sức để tập trung, tưởng tượng ra đôi mắt của con rắn trong tâm trí. Việc cậu không biết chúng trông như thế nào, có cấu tạo ra sao và cũng không nhìn về phía đó không hề quan trọng. Cậu biết nó là một con rắn lớn, cậu biết nó có mắt, và thế là đủ.

Con tử xà basilisk đã đuổi đến nơi, và Harry có thể nghe thấy tiếng nó ngay sau lưng mình. Nó sẽ bắt kịp sớm thôi.

Cậu phải thành công, hoặc cậu sẽ chết.

"Ignis (đốt cháy)!" Harry gào lên, đưa tay về phía con rắn, cố gắng chỉ dẫn phép thuật của mình hết sức có thể. Cậu rất muốn sử dụng Iugo để đảm bảo sẽ giết chết nó ngay lập tức, nhưng hiện tại cửa hang đã quá gần; trong tình huống này, Harry sẽ không thể kiểm soát lượng sức mạnh của Iugo đủ tốt để đảm bảo rằng một vụ nổ đủ mạnh để gây hại cho con tử xà sẽ không giết chết bản thân cậu. Tuy nhiên, với Ignis, Harry có thể dốc toàn lực mà không lo gây hại đến chính mình, và luôn có khả năng cậu sẽ gây được đủ sát thương để giết chết con rắn.

Trong một khoảnh khắc, phép thuật của cậu run lên, hoảng loạn và bối rối, và Harry bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng khi nghĩ rằng nó sẽ không có tác dụng. Nhưng sau đó, phép thuật của cậu tìm được thứ gì đó, một vết nứt trên lớp áo giáp vững chắc của con tử xà—

Đôi mắt của nó.

---Harry ngay lập tức dồn một lượng phép thuật lớn vào thần chú của mình.

Sau lưng cậu, con rắn khổng lồ phát ra một tiếng gào thét chói tai, gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Nhưng đối với Harry, đó như là âm nhạc vậy.

Cậu đánh liều dừng lại để quay đầu nhìn con tử xà, muốn xác định mức độ sát thương mà mình đã gây ra, vì nếu cậu thậm chí không thể phá hủy đôi mắt của nó với tất cả sức mạnh mình đã sử dụng khi đó thì cậu thực sự chết chắc rồi. Nhưng đúng như mong đợi, có hai lỗ hổng sâu hoắm cháy đen trên đầu con rắn, một ngọn lửa vẫn đang âm ỉ trong hai hốc mắt của nó. Rõ ràng là con tử xà còn lâu mới chết, nhưng Ignis đã có tác dụng, và đôi mắt của nó đã không còn. Bây giờ cậu có thể--

Nhưng trước khi Harry có thời gian quyết định xem phải làm gì tiếp theo, con quái vật khổng lồ đã giãy dụa kịch liệt đầy đau đớn, và Harry đột nhiên cảm thấy ngực mình như bị một thứ gì đó đập mạnh vào.

Một cách mơ hồ, cậu có thể cảm thấy mình đang bay, không trọng lượng, lơ lửng trong không trung trong một khoảng thời gian dài không thể tưởng tượng được trước khi đột ngột va vào tường với một tiếng rắc đáng sợ rồi nặng nề rơi xuống đất như một hòn đá. Harry ngồi đó sững sờ một lúc lâu, gượng gạo dựa vào bức tường nơi mình ngã xuống. Cậu mơ màng để ý thấy mình đã ở một khoảng cách an toàn với con rắn, vì vậy rõ ràng cậu đã bay khoảng vài chục feet trước khi đập vào bức tường. Thật kì diệu là cậu vẫn còn tỉnh táo.

Harry muốn ngồi thẳng dậy để lấy lại tinh thần, nhưng khi cố gắng di chuyển, từ miệng cậu phát ra một tiếng hét đầy đau đớn. Harry giật mình nhìn xuống.

Chân phải của cậu bị kẹp dưới thân ở một góc độ kì lạ, và đang run lên từng hồi, nhưng đó không phải là điều khiến Harry đột nhiên thấy buồn nôn.

Đó là hình ảnh cánh tay trái của cậu, bây giờ đang vặn vẹo đằng sau lưng.

Hoặc ít nhất là một phần của nó.

Harry cố gắng nuốt xuống sự đắng nghét nơi cuống họng, cố gắng hết sức để đánh giá tình hình. Cậu có thể thấy cánh tay của mình bị gập về phía bên trong theo một cách không bình thường, xét đến cách hoạt động của khớp xương con người. Chiếc áo choàng cũng đã che khuất gần hết cánh tay của cậu, nên Harry cũng khó để thấy được thêm chuyện gì đã xảy ra, nhưng...

Chắc chắn tay cậu không chỉ đơn thuần bị trật khớp đâu.

Đó hẳn là tiếng rắc mà mình đã nghe thấy, Harry trống rỗng nghĩ.

Cậu đột nhiên nhận ra căn phòng đã hoàn toàn yên lặng. Harry nhanh chóng nhìn lên, và cảnh tượng đập vào mắt mình khiến cậu lạnh toát. Con tử xà đã cố gắng dập lửa bằng cách nhúng đầu của mình vào những vũng nước ngập xung quanh, vì có những giọt nước đang chảy xuống trên mặt nó. Đáng lo ngại hơn, mặc dù không còn mắt, nhưng đầu nó vẫn đang hướng thẳng về phía Harry, và một ý nghĩ nảy lên trong đầu cậu.

Nó đã nghe thấy tiếng hét của mình.

Con rắn khổng lồ không cử động trong giây lát, và Harry có hi vọng thoáng qua rằng nếu cậu không phát ra âm thanh, có lẽ nó sẽ bỏ qua cậu và rời đi. Nhưng sau đó lưỡi của nó thè ra, nếm thử không khí.

Đó là cách ngửi mùi của rắn, cậu nghĩ. Loài rắn có một khứu giác tuyệt vời.

Con tử xà từ từ xoay cơ thể khổng lồ của nó về phía Harry.

Nó có thể ngửi thấy mùi của mình, cậu nhận ra, và suy nghĩ ấy gần như khiến cậu bật cười.

Gần như thôi.

Một cách đầy chậm rãi, giống như là biết cậu không còn khả năng chạy trốn nữa, con rắn bắt đầu bò đến. Mắt và miệng của nó giờ đã đóng chặt.

Harry nhận ra rằng nó đã học được từ sai lầm trước đó, và cậu cảm thấy hơi ấn tượng bất chấp tình hình. Nó biết mình không thể làm gì trước kích cỡ của nó. Thật thông minh.

Harry cố gắng thăm dò bằng phép thuật của mình – cậu cũng không biết để làm gì – nhưng nó vặn vẹo dưới sự kìm kẹp của cậu, hoảng loạn và kích động dưới sự ảnh hưởng của adrenaline. Harry cố gắng nghĩ ra một từ ngữ để sử dụng, bất cứ thứ gì để cung cấp cho phép thuật của mình sự chỉ dẫn, nhưng cậu đã biết Iugo hoàn toàn vô dụng đối với lớp vảy của con tử xà, và cậu cũng không thể nghĩ ra một câu thần chú tấn công nào khác có thể thay thế nó. Harry đã cố nghĩ ra những từ ngữ khác, một số từ mới, nhưng nghĩ ra những phép thuật mới và sử dụng chúng một cách hiệu quả là điều cậu sẽ gặp khó khăn trong hoàn cảnh bình thường, chứ chưa kể đến trong tình hình như thế này. Ngực Harry như bị đè chặt, và ngay cả khi có thể nghĩ ra được điều gì đó để nói, cậu cũng không nghĩ có thể phát ra âm thanh từ cổ họng của mình.

Mình sẽ chết, cậu nghĩ.

-----------

Bình Luận (0)
Comment