[Tomhar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 41


CHƯƠNG 4: AMICUS (Người bạn)

Happy reading!

----------

Sau vài giây phút cân nhắc, Harry quyết định bắt đầu gia nhập vào thế giới phù thuỷ bằng cách đi mua một chiếc áo choàng. Cậu không muốn gây chú ý khi không thực sự cần thiết, và bộ quần áo Muggle trên người làm cậu trở nên nổi bật. Cậu sẽ đến một hiệu sách ngay sau đó để tìm hiểu tại sao Gornuk lại nói rằng cậu là người nổi tiếng. Không ai khác có phản ứng kì lạ nào khi nhìn thấy cậu, và cậu cũng chưa từng thấy hình ảnh của mình hay gia đình trên tờ báo nào, nhưng cậu nghĩ vẫn nên mua một tờ để kiểm tra lại. Điều này vừa làm cậu trấn tĩnh lại nhưng cũng khiến cậu có chút căng thẳng; cậu mừng vì mình không bị xúm vào như những người nổi tiếng trên TV ởnhà Dursley, nhưng nó lại làm cậu phải tự hỏi rằng đó là kiểu danh vọng gì? Cậu có thể nổi tiếng vì cái gì chứ? Cậu không nhớ được mình đã từng làm được việc gì để trở nên nổi bật. Hay đơn giản lànhững người xung quanh cậu không quá để tâm đến những việc cậu đã làm? Có thể họ không nhận ra cậu, hoặc không biết cậu trông như thế nào?

Cậu cũng muốn được đọc tất cả những thứ có thể; cậu hoài nghi rằng những cuốn sách nhắc đến trong lá thư từ Hogwarts chỉ là một phần rất nhỏ trong số những môn học cậu có thể đi sâu vào. Lòng bàn tay cậu ngứa ngáy với khao khát được cầm một cuốn sách và chìm đắm vào trong đó hàng giờ liền. Không còn gì khác có thể đem đến cho cậu cảm giác giống như vậy. Phép thuật gần bằng, nhưng điều tuyệt vời nhất với Harry là cảm giác thử thách mà việc học cách sử dụng tiếng Latinh để làm phép thuật của cậu hoạt động theo ý muốn đem lại. Chắc chắn là cảm giác phép thuật chạy qua cơ thể, rung lên trong từng mạch máu mỗi khi cậu tìm đến là một thứ cậu khó mà sống thiếu được, nhất là khi cậu đã quen với nó. Nhưng những cuốn sách còn hơn cả thế.

Cậu tìm đến một của hàng với dòng chữ "Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin (Madame Malkin's Robes for all Occasions)", và đằng sau tấm kính Harry có thể thấy vô số loại áo choàng đa dạng nhìn giống như của những phù thuỷ đi lại trong Hẻm Xéo. Ngay khi bước vào, cậu thấy một người phụ nữ thấp bé, đầy đặn đang giúp một thằng bé tóc vàng trạc tuổi mình thửnhững chiếc áo choàng. Bà đang vẫy một cây đũa phép quanh bộ áo của thằng bé đầy nhanh nhạy và lão luyện. Bà ngay lập tức để ý tới Harry, người đang đứng ngượng ngùng bên cửa.

"Đừng chỉ đứng đó chứ, anh bạn nhỏ. Hogwarts phải không? Ta là Phu nhân Malkin. Đứng lên chiếc ghế đẩu này đi; ta sẽ qua với cháu ngay bây giờ đây."

Harry nhanh chóng làm theo lời bà, đứng lên trên chiếc ghế bên cạnh chỗ hai người đang đứng. Bà phù thuỷ đi đến trước mặt cậu, và thằng bé tóc vàng nhìn sang đầy tò mò. Một nữ phù thuỷ khác xuất hiện từ cánh cửa phía sau cửa hàng và tiếp tục làm việc với thằng bé kia thay cho Phu nhân Malkin.

"Bộ đồng phục tiêu chuẩn của Hogwarts, đương nhiên rồi. Ta sẽ sửa cho cháu ngay." Bà choàng một tấm áo lên vai cậu và ngay lập tức bắt tay vào điều chỉnh nó.

"Xin chào," thằng bé tóc vàng đột nhiên lên tiếng, và Harry quay sang. "Cũng Hogwarts à?"

Harry gật đầu. Câu không giỏi giao tiếp với những đứa trẻ cùng tuổi; cậu không biết phải xử sự như thế nào, cũng không thể thân thiết được với chúng. Cậu bé này có vẻ điềm tĩnh hơn một đứa trẻ mười một tuổi bình thường mà Harry biết; nhưng có vẻ kiêu ngạo hơn rất nhiều.

"Cha đang mua sách cho tôi ở tiệm kế bên còn mẹ tôi thì ở phía đầu phố để kiếm mua một cây đũa phép." Cậu ta có vẻ định nói tiếp nhưng điều cậu nói đã làm Harry chú ý.

"Bà ấy đang đi xem đũa phép ư ? Ở đâu vậy?" Cậu đã thấy hiệu sách mà cậu nghĩ là thằng bé kia đang nói đến, cửa hiệu với tấm biển khắc "Phú quý và Cơ hàn (Flourish and Blotts)", nhưng cậu chưa thấy cửa hàng bán đũa phép nào khi đi quanh Hẻm Xéo. Thằng bé tóc vàng có vẻ không thấy câu hỏi đó có gì kì lạ, và Harry biết ơn vì điều đó, nhưng cậu ta có vẻ hơi khó chịu khi bị ngắt lời.

"Tiệm của Ollivander, tất nhiên rồi. Ông ấy là người giỏi nhất, và nhà Malfoy chúng tôi chỉ dùng những thứ tốt nhất."

Harry băn khoăn mất một lúc rằng Malfoy là cái quỷ gì, trước khi nhận ra nó là họ của thằng bé kia. Từ cách mà cậu ta nhắc đến nó, cậu ta có vẻ cho rằng Harry đã biết rồi, nên cậu không hỏi gì về nó.

"Tất nhiên rồi, tiệm của Ollivander. Tôi cũng sẽ phải ghé qua đó." Cậu nói. Thằng bé gật đầu bằng lòng, cũng không quá để tâm.

"Cậu đã biết mình sẽ vào Nhà nào ở Hogwarts chưa?"

Harry cứng người trước câu hỏi đó. Cậu không biết Nhà là gì, nhưng từ cách nói của thằng bé, cậu đoán nó là một dạng nhóm ở Hogwarts. Lá thư không nhắc gì đến Nhà; chẳng lẽ Harry phải tự biết mình sẽ vào đâu sao? Làm sao để một người chọn Nhà mà mình sẽ vào? Họ có được chọn không? Nó có liên quan gì đến trí tuệ? Dòng dõi? Màu mắt? Cỡ giày?

"Tôi chưa chắc lắm," cậu dè dặt đáp. Thằng bé gật đầu và Harry nhẹ nhàng thả lỏng. Đã tránh được một câu hỏi nữa.

"Mà, tất nhiên là không ai biết được cho đến khi đến đó," cậu ta tán đồng. "Dù sao thì tôi chắc chắn sẽ vào Slytherin thôi; cả gia tộc tôi đã vào đó mà." Cậu ta kiêu ngạo trả lời, và Harry cho rằng gia đình đóng một vai trò quan trọng trong quyết định này.

Hiển nhiên là điều này không giúp ích gì nhiều, cậu chưa có cơ hội tìm hiểu về lịch sử gia đình của mình, nhưng sau cuộc đối thoại với Gornuk cậu biết nó là một việc phải làm càng sớm càng tốt. Việc biết được rằng cha mẹ của cậu - hoặc ít nhất, cha cậu - là những phù thuỷ giống như cậu vừa không bất ngờ vừa làm cậu có chút lo lắng là lạ. Có khả năng là nhà Dursley chưa bao giờ biết được rằng cha mẹ của Harry có phép thuật, nhưng Harry nghi ngờ điều đó. Bọn họ đã phản ứng một cách kì lạ trước khả năng sử dụng phép thuật của Harry, và dù lúc đó Harry không nghĩ gì nhiều, qua nhiều năm cậu dần nhận ra rằng việc nhà Dursley chấp nhận phép thuật dễ dàng như vậy không hề bình thường. Sandy là một chuyện khác, cô có vẻ như tin rằng phép thuật của Harry là một phước lành từ Thiên đường, và cô sẽ không bao giờ gây hại đến cậu. Nhà Dursley thì không giống như vậy; hành vi của họ hoàn toàn dễ hiểu nếu họ đã quen với phép thuật từ cha mẹ của Harry. Harry còn hiểu được tại sao họ không bao giờ nhắc đến chuyện đó; bọn họ không hề muốn có bất cứ liên quan gì tới phép thuật, và đằng nào thì họ cũng không hề có ý định giúp đỡ gì cậu cả.

"Thử tưởng tượng việc vào Hufflepuff xem; tôi nghĩ tôi sẽ bỏ đi luôn," thằng bé nói, xoay người để người phụ nữ làm việc với bên người mình. "Ravenclaw thì cũng không tệ lắm, họ rất nổi tiếng với tình yêu với tri thức và những cuốn sách. Gryffindor đương nhiên là thứ tồi tệ nhất rồi, nhưng đằng nào thì tôi cũng sẽ không bao giờ có thể vào đó được." Biểu cảm của cậu ta trở nên có chút chán ghét, cứ như Gryffindor là một con bọ đáng ghét dưới gót chân mình.

"Có lẽ tôi sẽ vào Ravenclaw," Harry nói, bạo dạn hơn trước sự bằng lòng của thằng bé về phẩm chất của nhà này, và háo hức bám lấy dấu vết đầu tiên của một chủ đề quen thuộc. "Tôi đọc khá nhiều. Thật sự là tôi thích đọc đủ loại sách luôn."

"Thế à?" thằng bé với mái tóc vàng nói, nhìn Harry như lần đầu tiên nghĩ rằng cậu đáng để chú ý đến. Harry có ấn tượng rằng cậu ta đã quen với việc luôn được mọi người tán thành. Từ ngoại hình, Harry có thể đoán được cậu ta giàu có và đã quen với việc được nhiều người tiếp cận vì tiền bạc của mình; Harry đã đọc đủ nhiều về loại người như vậy trong những cuốn sách về những hoàng đế và kẻ cai trị. Cậu chưa bao giờ tự mình trải nghiệm điều đó, nhưng có lẽ cậu nên làm quen từ giờ trở đi. "Tôi cũng thích đọc sách, và thư viện của gia đình tôi vô cùng lớn. Chúng tôi có bộ sưu tập sách lớn nhất ở Anh, cậu thấy đấy, có lẽ chỉ sau thư viện của Hogwarts thôi."

Mắt Harry mở to trước lời nói của cậu ta. "Thật ư? Thế thì quá tuyệt vời!" cậu cười nói. Thằng bé kia có vẻ ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của cậu rồi nhe răng cười.

"Nó thật sự rất đáng kinh ngạc." Cậu ta định nói tiếp nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra và một người phụ nữ xinh đẹp bước vào cửa hàng. Bà có mái tóc vàng thanh lịch ngang vai, và một đôi mắt xanh nhạt màu trời lấp lánh; bà mặc trên người bộ áo choàng màu ngọc lục bảo mà Harry chỉ có thể đoán là rất đắt tiền. Thằng bé kia ngay lập tức hướng đến người phụ nữ.

"Mẹ! Mẹ đã mua đũa phép cho con rồi chứ?"

Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng. "Draco, con biết là mình phải tự đến cửa hiệu Ollivander để chọn đũa phép mà. Mẹ không thể mang đến cho con được."

Draco đỏ mặt xấu hổ, gật đầu, rồi đột nhiên nhớ ra Harry đang đứng đó. "Thưa mẹ, đây là... Ồ, xin lỗi, tôi quên mất chưa hỏi tên cậu," cậu ta nói. Harry do dự một chút, nhưng đi đến kết luận rằng họ cũng sẽ học cùng nhau ở Hogwarts, đằng nào thì cậu ta cũng sẽ biết thôi.

"Harry Potter."

Bình Luận (0)
Comment