Tôn Thượng

Chương 85

Trên đài thí luyện Cổ Thanh Phong quát lên một tiếng chói tai, tiếng này như sấm, âm thanh lại như điện truyền vào trong tai làm cho màng nhĩ của người ta chấn động đến mức vang lên tiếng ầm ầm, ý đơn giản nhưng lời nói lại gây kinh hãi hắn chỉ vào Mộc Đức ý muốn lấy mạng!

Bên cạnh, tuy nói Nhân Đức trưởng lão đã tu luyện hơn tám trăm năm, nhưng khi đối diện với người có thân phận thần bíthực lực hung hãn như Cổ Thanh Phong cũng không biết phải làm sao, ông là như vậy mà Phí Khuê vẫn luôn đứng gần đài thí luyện đã bị hù dọa đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch từ sớm, trong lòng lo lắng chân run rẩy mồ hôi lạnh không kiềm được mà chảy ào ào ra ngoài.

Trên đài cao, Mộc Đức trưởng lão vốn đang run rẩy cả người, giận không kiềm được thì giờ phút này đã mang một gương mặt già nua xám như tro, cần bao nhiêu sự khó coi thì có bấy nhiêu,ông trừng to mắt rồi chỉ vào Cổ Thanh Phong há hốc mồm nhưng không nói ra được một chữ. 

Tức giận?

Bị hù dọa?

Không biết. 

“Sao hả?” Cổ Thanh Phong cứ đứng chắp tay như vậy, tay áo bất động tóc vẫn không bay, vẻ mặt không hề thay đổi, đôi mắt như biển chếthắn nhìn Mộc Đức rồi nói một câu: “Sợ rồi sao?”

“Nếu ngươi đánh không ra thì buổi khảo hạch này sẽ thất bại, nếu như ngươi đánh ra liền muốn mạng của lão phu?” Mộc Đức trưởng lão hít sâu một hơi, giống như đang đè nén lửa giận trong lòng mặc dù ông đã hít sâu liên tục mấy cái nhưng vẫn không thể đè cơn giận xuống, ông chỉ vào Cổ Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi hô: “Kẻ điên! Ngươi tính toán hay thật đấy!”

“Nếu ta đánh không ra, ta đưa mạng của mình cho ngươi.” 

Mộc Đức trưởng lão khinh thường nói: “Cái mạng nhỏ của tên điên nhà ngươi, trong mắt lão hủ không đáng một đồng!”

“Ha!”

Cổ Thanh Phong không nhịn được mà cười, hắn nhìn Mộc Đức chỉ thấy hắn lật tay một cái, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một mảnh vỡ tử kim sắc nói: “Trong mắt ngươi thì cái mạng nhỏ của ta không đáng một đồng vậy mảnh vỡ tinh thạch này có đáng đồng nào chưa?” 

Mảnh vỡ tử kim óng ánh long lanh, trong đó hình như đang chảy từng tí tử kim chi sắc, thấy mảnh vỡ này vẻ mặt của Mộc Đức trưởng lão đột nhiên thay đổi ông bật thốt lên: “Mảnh vỡ Tử Kim Thiên chiếu tinh!”

Nghe là Tử Kim Thiên chiếu tinh, trong sân lập tức trở nên ầm ĩ, phàm là người biết hàng đều biết Tử Kim Thiên chiếu tinh có giá trị cỡ nào, không nói quá cho dù chỉ có một mảnh vỡ nhỏ thế này thôi cũng có giá trên trời, bởi vì trong đó ẩn chứa tử kim chi linh đến từ lửa của Thái Dương.

“Sao hả? Nếu ta đánh không ra, mảnh vỡ Tử Kim Thiên chiếu tinh này liền thuộc về ngươi.” 

Nhìn thấy trong lòng bàn tay của Cổ Thanh Phong là một mảnh vỡ tử kim lớn bằng ngón cái, các chấp sự và trưởng lão trong phái Vân Hà trợn tròn mắt, Mộc Đức trưởng lão rất rõ ràng giá trị của mảnh vỡ Tử Kim Thiên chiếu tinh này, nhất là đối với người ăn đan dược để thành Kim Đan như ông, nếu ông luyện hóa Tử Kim Thiên chiếu tinh lại dùng tử kim chi linh ẩn chứa trong đó để ôn dưỡng Kim Đan, vậy thì linh lực của Kim Đan sẽ càng tinh thuần và mạnh mẽ hơn.

“Được! Lão hủ đồng ý với ngươi!” Rốt cuộc thì Mộc Đức trưởng lão cũng không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của Tử Kim Thiên chiếu tinh lập tức đồng ý.

Ông căn bản không tin là Cổ Thanh Phong vừa nhìn một lát liền có thể lĩnh ngộ thấu đáo mười bản cơ sở tiên nghệ, càng không tin hắn vừa nhìn một lát liền có thể đánh ra đại viên mãn! 

“Đồng ý là được.” Cổ Thanh Phong nhìn thoáng qua Phí Khuê nói: “Cầm giấy bút đến đây cho ông ta ký tên đồng ý!”

Phí Khuê sững sờ, do dự một lát rồi nhanh chóng đưa giấy bút lên đài cao.

“Ngươi!” 

Vừa nhìn thấy phải ký tên đồng ý, trong lòng của Mộc Đức trưởng lão không khỏi nghi ngờ mặc dù ông không tin là Cổ Thanh Phong có thể đánh ra đại viên mãn, nhưng không tin thì không tin khuôn mặt hờ hững lời nói bình tĩnh và giọng điệu tự tin của Cổ Thanh Phong, tất cả những điều đó làm cho ông hơi do dự.

“Người đâu đổi mười bộ công pháp này đi, lão hủ muốn tự chọn mười bộ khác!”

Để tránh việc Cổ Thanh Phong đã tu luyện những bộ tiên nghệ này trước, Mộc Đức trưởng lão quyết định thay đổi lần nữa ông nhanh chóng chọn ra mười bộ tiên nghệ khác, Phí Khuê tập trung nhìn vào, những bộ tiên nghệ này đều rất hiếm thấy, phái Vân Hà đã truyền thừa mấy ngàn năm nhưng vẫn chưa có đệ tử nào tu luyện, một là do độ khó khi tu luyện rất cao quan trọng nhất chính là uy lực của những bộ tiên nghệ này cũng không lớn lắm, thuộc về loại tiên nghệ huyền diệu nhưng lại có uy lực yếu. 

“Hừ! Trái lại thì lão phu muốn xem ngươi làm sao đánh ra được đại viên mãn của mười bản cơ sở tiên nghệ này trong một lát!”

Nghiêm túc chọn mười bộ tiên nghệ hiếm thấy, Mộc Đức trưởng lão vung tay lênký tên đồng ý trên tờ giấy trắng.

“Được! Không tệ.” 

Cổ Thanh Phong nhìn thấy Mộc Đức trưởng lão đã ký tên đồng ý, khẽ gật đầu nói xong thì trong lòng bàn tay lại xuất hiện một mảnh vỡ Tử Kim Thiên chiếu tinh hắn nhìn thoáng qua đám chấp sự trưởng lão ở trên đài cao hỏi: “Còn ai nữa?”

“Ta!”

Một âm thanh nhưng lại là hai người một người là Quảng Nguyên, một người là Phi Tuyết, hai người cũng rất rõ ràng giá trị của Tử Kim Thiên chiếu tinh, lúc nãy đã bị Mộc Đức trưởng lão cướp trước một cái bây giờ Cổ Thanh Phong lại lấy ra một mảnh, hai người không có chút do dự nào vốn bọn họ cũng không tin Cổ Thanh Phong có thể đánh ra đại viên mãn của mười bản cơ sở tiên nghệ trong giây lát, huống chi Mộc Đức trưởng lão còn chọn lại mười bộ tiên nghệ vô cùng hiếm thấy. 

“Phi Tuyết chân nhân, thật xin lỗi là ta đã nói trước!”

“Rõ ràng là ta nói trước!”

Lúc hai người Quảng Nguyên và Phi Tuyết cãi nhau Cổ Thanh Phong lại cười nói: “Không cần gấp, đều có phần mảnh vỡ Tử Kim Thiên chiếu tinh mà thôi ta còn rất nhiều.” 

Lời nói vừa dứt, roẹt! Cổ Thanh Phong thuận tiện vung lên, mấy chục cái mảnh vỡ Tử Kim Thiên chiếu tinh lơ lửng bên cạnh hắn.

Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người ở đây trợn tròn mắt không ai biết hắn kiếm được nhiều Tử Kim Thiên chiếu tinh như vậy ở đâu.

“Còn ai nữa...” 

Cổ Thanh Phong hỏi phía dưới, trên mặt của những người chấp sự trưởng lão ở trên đài cao đều đỏ hết cả lên hưng phấn đứng dậy.

Loại cơ hội tốt bực này sao có thể bỏ qua được chứ?

Đây chính là một cơ hội chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, là mảnh vỡ Tử Kim Thiên chiếu tinh có giá trên trời. 

Còn việc đánh ra đại viên mãn của mười bản tiên nghệ trong một lát?

Bọn họ cũng không tin.

Cho dù tên Cổ Thanh Phong này nhìn có vẻ rất thần bí, quỷ dị và sâu không lường được. 

Nhưng vậy thì sao chứ?

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù hắn có thể đánh ra đại viên mãn trong mười bộ tiên nghệ hắn có thể làm gì nữa?

Chẳng lẽ hắn thực sự có can đảm ra tay giết người? 

Dù sao thì Mộc Đức trưởng lão cũng là Kim Đan chân nhân, cho dù hắn có lá gan này vậy cũng phải có thực lực mới được.

Lại lùi một vạn bước mà nói, cho dù hắn thật sự có bản lĩnh này thì hắn có thể làm gì được chứ? Phái Vân Hà có nhiều cao thủ như vậy, sao có thể cho hắn sát hại Mộc Đức trưởng lão? Lại lùi một vạn bước mà nói, nhiều người ký tên đồng ý như vậy ở đằng sau mỗi người đều là đại gia tộc đại bang phái sao phải sợ hắn?

Rất nhiều người nghĩ như vậy, không chỉ có chấp sự trưởng lão trong phái Vân Hà đứng ra ký tên đồng ý, khá nhiều vị khách khanh cũng đứng dậy thậm chí còn có một ít đệ tử. 

Đương nhiên, đệ tử bình thường không dám lên người đi lên đều là Thủ tịch của mười hai viện do Mộ Tử Bạch lãnh đạo, còn có đệ tử thân truyền của chín điện do Chung Thiên Ưng lãnh đạo, trừ những người đó ra thì hầu như những người có hiềm khích với Cổ Thanh Phong là Đàm Tư Như, Vân Hồng, Diệp Hủy, Lý Xán, Lý Sâm đều đi lên.

Cổ Thanh Phong không từ chối ai cả, hắn chỉ yên lặng nhìn những người này ký tên.

Trường hợp đã hoàn toàn mất khống chế, Nhân Đức trưởng lão ra mặt ngăn cản đám người này không được ông căn bản là không trấn áp được, trường hợp đã hoàn toàn hỗn loạn. 

Mà Phí Khuê vừa chảy mồ hôi lạnh vừa thu những tờ giấy ký tên đồng ý của những người này hai tay đang run rẩy.

Nói thật, nếu nói nhìn một lát liền có thể đánh ra đại viên mãn của mười bản tiên nghệ, Phí Khuê cũng không tin chỉ là hôm qua hắn nghe được lời của lão gia tử Hỏa Đức khiến hắn không dám tùy ý suy đoán.

Hắn không biết Cổ Thanh Phong là ai. 

Cũng không biết Cổ Thanh Phong là người nào.

Càng không biết rốt cuộc Cổ Thanh Phong muốn làm gì, muốn đám người này ký tên đồng ý để làm gì? Trên mỗi trang giấy đều viết nếu như Cổ Thanh Phong không thể đánh ra đại viên mãn của mười bộ tiên nghệ thì phải giao mảnh vỡ Tử Kim Thiên chiếu tinh ra, nếu như đánh ra thì lấy mạng!

Rốt cục, sau khi tất cả mọi người ký tên đồng ý xong, khoảng chừng hơn một trăm người, Phí Khuê cầm một xấp giấy ký tên thật dày nhìn những gương mặt tham lam trên đài cao đã ký tên đồng ý, những người này có tính toán gì Phí Khuê đương nhiên là đoán ra được hắn thấp giọng hỏi. 

“Công... Công tử, có cần tìm trọng tài hay không? Đến lúc đó nếu như người đánh ra được đại viên mãn bọn họ lại cãi lại...”

“Tìm trọng tài gì chứ?” Cổ Thanh Phong lấy bầu rượu ra, ngửa đầu uống một ngụm thản nhiên nói: “Ta chính là trọng tài.”

“Nhưng... nhưng bọn họ có hơn một trăm người. Phía sau mỗi người không phải gia tộc thì chính là bang phái.” 

“Cũng chỉ có hơn một trăm người mà thôi.” Cổ Thanh Phong liên tục uống mấy ngụm rượu, lại đưa bầu rượu vào trong túi trữ vật nhìn thoáng qua hơn một trăm tờ giấy ký tên đồng ý, sau đó lại đưa cho Phí Khuê rồi nói: “Gia tộc cũng tốt, bang phái cũng được ta muốn xử lý bọn họ cũng chỉ như mổ heo giết chó!”

Mổ heo giết chó?

Công tử muốn giết bọn họ? 

Phí Khuê nuốt một ngụm nước miếng thật mạnh nghẹn họng hỏi: “Công tử, lão gia tử đã nói... nói người hãy xem mặt mũi của ông mà.”

“Đống chứng từ này chính là mặt mũi mà ta cho lão gia tử, giết hay không giết cũng không tại ta, là tại đám người này không biết sống chết mặt mũi thì ta đã cho bọn họ, lát nữa bọn họ có biết dùng hay không là chuyện của bọn họ.”
Bình Luận (0)
Comment