Tôn Trọng Vận Mệnh Tra Nam, Từ Bỏ Tình Tiết Giúp Người

Chương 24


Không thể nghĩ tới Ngu Ái ngoài mặt đối với hắn sợ hãi, thế mà nói chuyện phiếm thì cởi mở như vậy.
Hắn đã nói rồi, cô là nữ nhân không hạt, nhất định sẽ dán lên người hắn.*
(Hum hiểu lắm, huhu)
"Ngu Ái." Mặc Nghị Hàn gọi lại cô gái hết giờ tan tầm đang chuẩn bị chuồn êm: "Em có phải quên dao dịch của chúng ta rồi không?"
Ngu Ái xoay người, vẻ mặt khó xử.
Mặc Nghị Hàn trong lòng cười nhạo.

Lại còn giả vờ gì nữa, còn không biết buổi tối ai hăng hái với hắn lắm đấy, vậy mà trước mặt hắn lại bày ra bộ mặt sợ hắn chạm vào.
"Đêm nay tới chỗ tôi đi." Mặc Nghị Hàn nhanh chân đi trước: "Đi thôi."
Ngu Ái chỉ có thể đuổi theo, lên xe cũng là ngồi ở ghế sau.
Lấy ra điện thoại nhắn tin cho Ứng Nghi, nói tối nay không về được, phải tăng ca.
Ứng Nghi nhìn điện thoại, sau khi cô ấy đi làm, tháng này đã tăng ca không biết bao nhiêu lần.
Trong lòng càng thêm bất an.

Chẳng lẽ là do sự tình đêm đó, cô ấy còn muốn trốn tránh mình?
Đáng tiếc, hắn không quen đồng nghiệp của Ngu Ái.
Mặc Nghị Hàn nhìn qua kinh chiếu hậu thấy Ngu Ái đang gửi tin nhắn, bên này điện thoại liền kêu lên Ting, ting, ting."
Hắn cầm lấy điện thoại xem, là tin nhắn của Tiểu Ái.
"Anh trai nhỏ, ăn cơm sao? Hôm nay tăng ca có mệt không?"
Mặc Nghị Hàn tươi cười.


Mấy hôm nay, hắn phải lên kế hoạch quả thật rất mệt, hôm nay vừa vặn bận xong.
Mấy ngày mà hắn bận Ngu Ái chuồn êm, nhưng mỗi buổi tối lại lấy danh nghĩa Tiểu Ái gửi cho hắn một ít tin nhắn quan tâm.
Nữ nhân này thật là quái lạ, cứ không thích nói thẳng, còn muốn giả vờ.

Thôi, rốt cuộc thì chồng của cô ấy cũng chả ra làm sao, sao có thể so được với hắn.
(Vcl, ta cừi =))))
"Ngu Ái."
Cô nghe thây Mặc Nghị Hàn gọi cô từ phòng tắm.
Cô hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi không có lấy khăn tắm, em lấy giúp tôi đi."
"Được." Ngu Ái lập tức cầm khăn lông, đứng ở một khoảng cách an toàn với cửa, sau đó mới duỗi tay: "Đây, khăn lông....!A..."
Mặc Nghị Hàn kéo cô vào bên trong.
Thấy nam nhân trong phòng tắm thân thể tr@n trụi, Ngu Ái đỏ mặt, lập tức cúi đầu nhắm mắt: "Anh...!Anh làm gì vậy?"
"A." Mặc Nghị Hàn nâng mặt Ngu Ái, trêu đùa: "Lại không phải chưa từng thấy qua."
Ngu Ái đẩy hắn ra: "Tôi muốn đi ra ngoài."
Chưa kịp làm gì đã bị nam nhân giam cầm ở trong ngực: "Đừng giả vờ nữa, tôi biết là em!"
"Cái gì cơ?" Ngu Ái nghi hoặc: "Cái gì là tôi?"
Thấy cô không chịu thừa nhận, Mặc Nghị Hàn cũng không nói tiếp, cầm lấy cằm của nữ nhân trong lồ ng ngực mà cắn lên đôi môi đỏ kiều diễm ướt át, tay cũng không an phận sờ mó lung tung.
Không biết là ánh đèn trên đỉnh đầu quá loá mắt, hay là hơi nước của phòng tắm quá nóng mà da thịt nữ nhân nhiễm hồng.
Mặc Nghị Hàn cảm thấy có chút rung động, nhịp tim trong lồ ng ngực như muôn nhảy ra ngoài, làm hắn giống thiếu niên ngây ngô mới bước ra đời.
Hình bóng hai con người ở trên cửa pha lê hiện lên mơ hồ quấn quít si mê.
- -----------Quạc quạc-----------------------------------
Lúc Ứng Nghi đi đón Ngu Ái, chợt phát hiện đồ trên người cô không giống với bộ đồ ngày hôm qua khi bước ra cửa.
Chẳng qua Ngu Ái yêu sách sẽ.

Có lẽ thời gian tăng ca, cô ấy đã chuẩn bị sẵn quần áo rồi.
"A Nghi?" Ngu Ái kinh hỉ nói: "Sao anh lại đến đón em?"
Hắc hắc, phát hiện có điểm không đúng rồi phải không? Đến kiểm tra?
001 báo cho cô biết lúc mà Ứng Nghi đang trên đường tới đây.

Cô liền nói với Mặc Nghị Hàn là cô đi thăm mẹ, hôm nay về nhà sớm một chút.
Ứng Nghi nhìn thấy Ngu Ái, trong mắt không giấu được sự vui mừng, lại có chút áy náy.

Đây là lần đầu hắn đến đón vợ mình tan tầm.
"Ừm, hôm nay em muốn ăn cái gì? Gần đây tăng ca vất vả rồi, anh muốn mang bà xã của anh đi ăn ngon."
"Thế thì thật lãng phí nha." Ngu Ái nói: "Vừa hay, đã lâu không về nhà rồi.

Đến nhà em ăn cơm đi."
"Mẹ vợ không bận sao?" Ứng Nghi biết mẹ của Ngu Ái là bác sĩ, hắn tới nhà Ngu Ái cũng chỉ gặp được vài lần.

"Hôm nay vừa hay bà ấy được nghỉ." Ngu Ái nói: "Chúng ta mang ít rau qua đó đi."
Cô cũng nên đi đến chỗ Hàn Hạo Vũ xoát độ hảo cảm chứ nhỉ? Hôm nay hắn ta còn mang Chu Tuệ về nhà đó.
Chu Tuệ vừa đăng bài, nói tơi nhà bạn bè bình thường ăn cơm.

Nguyên chủ ở nhà Hàn Hạo Vũ ăn cơm nhiều năm như vậy, sao có thể không biết cái bàn ăn đó là ở nhà hắn ta chứ?
- ------------- Cậu là cô gái xinh đẹp nhất trần đời~-------------
"Mẹ."
Ngu mẫu thấy Ngu Ái đưa con rể về, lập tức đi tới nói: "Sao trở về mà không báo với mẹ một tiếng? Cái gì cũng chưa chuẩn bị đâu."
"Mẹ~ chẳng lẽ con gái về nhà mình mà còn phải thông báo sao?" Ngu Ái nắm lấy vai Ngu mẫu làm nũng: "Con rất nhớ người nha."
Cô cảm giác được cái mũi có chút đau xót, đây là cảm xúc của nguyên chủ sao?
"Được rồi, kỳ cục! Đã lớn như vậy rồi, đừng làm Tiểu Nghi chế giễu." Ngu phụ cầm thư từ đi xuống cầu thang.
Ứng Nghi lập tức chào hỏi: "Thầy."
Ngu phụ nói: "Được rồi, ở nhà không giống trường học, đừng câu nệ như vậy!"
"Vâng, ba vợ." Ứng Nghi mang theo đồ ăn muốn đi tới phòng bếp: "Cha cùng Ngu Ái đã hai tháng không gặp rồi.

Mọi người cứ nói chuyện, con vào bếp nấu cơm."
Ngu mẫu lập tức nói: "Sao có thể để con làm chứ, mẹ làm là được rồi.

Con cùng cha con nói chuyện đi."
Bà ấy bắt lấy Ngu Ái: "Mau tới đây nấu cơm với mẹ."
Nói xong còn không cho Ứng Nghi cự tuyệt, đoạt lấy đồ ăn, cùng Ngu Ái tới phòng bếp.
Ngu mẫu một bên rửa rau, một bên nói: "Ái Ái, con cùng A Nghi trong thời gian này thế nào rồi?"
"Khá tốt ạ." Ngu Ái cười nói: "Anh ấy đối với con rất săn sóc, chúng con đã ở bên nhau nhiều năm thế rồi, đều quen thuộc cả."
Nghe con gái nói vậy, bà liền an tâm không ít.

Lúc trước bà còn cảm thấy Ái Ái và Ứng Nghi còn thiếu gì đó.
Hôm nay thấy được thế này đã khá tốt rồi, Ứng Nghi tuy rằng sang ở bên ngoài, nhưng đôi mắt vẫn luôn dõi theo Ái Ái.

"Aida, con đó, từ nhỏ đã hiểu chuyện rồi, cùng Tiểu Vũ tính cách trái ngược, thoáng chốc đã lớn như vậy rồi." Ngu mẫu nói: "Ây, dì Hàn hôm nay cũng rất vui đó, nói Tiểu Vũ rốt cuộc cũng chịu đem bạn gái về nhà."
"Bạn gái?" Ngu Ái hỏi: "Tiểu Vũ có bạn gái từ khi nào vậy? Sao con không biết?"
"Có thể là mới quen đi." Ngu mẫu nói: "Đây là chuyện tốt a.

Thằng nhóc Tiểu Vũ này mấy năm nay cũng chưa thấy mang cô gái nào về nhà."
Ngu Ái sau khi làm xong việc, liền lôi kéo Ứng Nghi đến nhà Hàn Hạo Vũ.
"Chúng ta làm thế này không được tốt lắm nhỉ?" Ứng Nghi cảm thấy người ta đi gặp cha mẹ bạn trai, dù sao bọn họ cũng là người ngoài.
"Sao có thể chứ? Chúng ta mang theo chút lễ vật đi.

Hai nhà thường xuyên lui tới, trở về đưa đến chút trái cây cũng không có gì." Ngu Ái làm nũng nói: "Aiya, Tiểu Vũ trước kia chưa từng nói chuyện yêu đương.

Chẳng lẽ anh không hiếu kỳ sao?"
Ứng Nghi cảm thấy Ngu Ái làm nũng với hắn thì mềm lòng.

Hắn gật đầu: "Vậy xem một chút, đừng quấy rầy nhà người ta tụ họp."
Kỳ thật hắn cũng có chút tò mò.

Bọn học học chung đại học bốn năm, trước kia còn học chung cao trung, nữ sinh thích Hàn Hạo Vũ cũng không ít, nhưng chưa từng thấy hắn yêu đương bao giờ.
Vừa mới quyết định xong, không đợi hắn hối hận.

Hắn trăm tính vạn tính cũng không nghĩ tới đó lại là Chu Tuệ..

Bình Luận (0)
Comment