Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được

Chương 19


Năm mới công ty không cho nghỉ được mấy ngày, đầu năm đầu tháng Lộc Hàm chạy từ nhà lên, chỉ là vừa bước vào phòng làm việc đã thấy Ngô Diệc Phàm ngạc nhiên nhìn mình.
“Anh sao vậy?”
Lộc Hàm đặt bản thảo lên bàn, không hiểu hỏi.
“Đang nhìn em a.”
Ngô Diệc Phàm sờ lên cái bụng tròn tròn nho nhỏ của Lộc Hàm, vẻ mặt kì lạ, sửng sốt nửa ngày mới cảm thán: “Đây chẳng lẽ… là con của anh à?”
“Anh cút đi, khốn nạn.”
Thuận lợi đập tài liệu lên đầu hắn, Lộc Hàm trừng Ngô Diệc Phàm, bất mãn: “Em tăng cân đấy, anh muốn gì hả?”
“Không phải.”
Bị đánh đau, trong lòng chủ biên đại nhân đang khóc hu hu hu, ngoài mặt vẫn không dám phản kháng: “Anh đâu có nói em béo đâu, không, bụng chỉ hơi to ra thôi…”
Đến tận lúc tan làm, Lộc Hàm còn đang bám mãi chuyện này không tha.
“Em mập lên chút thì anh không thích nữa hả? Cái tên chỉ biết nhìn mã ngoài này!”
“…”
“Sao trước đây em không nhìn ra anh là thế này nhỉ? Yêu đương chỉ nhìn bề ngoài thôi à? Tiền đồ đâu rồi?”
“…”
“Thật không có lương tâm, lúc anh đòi mua bút sáp màu với búp bê em có ghét bỏ anh không hả? Giờ kết quả sao?”
“…”
“Em đúng là nhìn thấu rồi mà, ai nói tình yêu vĩ đại cơ chứ, trái tim băng giá a.”
“… Rõ ràng anh đâu có nói gì đâu QAQ!”
Hai người một đường cãi nhau ầm ĩ, đến nhà xe ngô Diệc Phàm đột nhiên dừng bước.

Lộc Hàm không hiểu ngẩng đầu, đập vào mắt là một cô gái dáng người yểu điệu.
“Ai vậy?”
Lộc Hàm chớp mắt nhìn hắn.
“Đàn em hồi đại học.”
Ngô Diệc Phàm mím môi, hình như có chút do dự.

“Hay hai người trò chuyện đi?”
Nhìn biểu tình có chút khẩn trương của cô gái đó, Lộc Hàm rất thức thời định quay người rời đi.
“Không được.”
Ngô Diệc Phàm bắt được cánh tay cậu, nhỏ giọng nói: “Em phải đi chung với anh.”
“Nhưng mà…”
Nghe vậy, Lộc Hàm do dự nhìn thoáng qua cô gái, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngô Diệc Phàm, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi.”
Trong quán cà phê, một cái bàn, ba người.
Nhìn bánh pudding ô mai bị yên lặng đẩy tới trước mặt mình, Lộc Hàm liếc mắt nhìn Ngô Diệc Phàm nghiêm chỉnh ngồi cạnh, cũng không nói gì.

Ngay lúc này, cô gái ngồi đối diện mở miệng giải vây: “Học trưởng, anh ăn đi, em biết anh thích ăn đồ ngọt mà.”
“… Nga.”
Ngô Diệc Phàm lại yên lặng cầm pudding ô mai về.
“Lâu rồi không gặp, dạo này học trưởng vẫn khỏe chứ?”
Thừa dịp bầu không khí không tệ lắm, cô gái thử nói, nụ cười rất tươi.
“Cũng không tệ lắm.”
Ngô Diệc Phàm nhìn thoáng qua Lộc Hàm, trả lời.
Cô gái này thầm mến Ngô Diệc Phàm tròn bốn năm, bạn bè xung quanh đều biết.

Điều kiện của cô không tồi, nhưng không may chủ biên đại nhân lại là một tên thần kinh, mãi vẫn không hiểu được tâm ý của cô nàng.
Sau này, cô thật sự nhịn không được đi tỏ tình, lại bị Ngô Diệc Phàm danh chính ngôn thuận từ chối.
“Em cũng là đứa ưa sĩ diện, anh ấy đã nói rõ vậy rồi, đương nhiên em cũng không thể dây dưa nữa.”
Cô cúi đầu, dùng muỗng nhỏ khuấy khuấy cà phê, hơi cười khổ, tiếp tục nói: “Chỉ là không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp được như vậy, liền muốn chào hỏi một chút… Không làm phiền hai người chứ?”
“Không không, đương nhiên là không.”
Lộc Hàm vội xua tay.
Vì vậy, chờ đến lúc Ngô Diệc Phàm đi vệ sinh xong quay về, đã thấy hai người vốn không quen biết gì nhau lại đang trò chuyện rất vui vẻ.
“Đang nói gì vậy?”

Không hiểu sao lại có chút ghen, chủ biên đại nhân lén cầm tay Lộc Hàm, nhìn cậu hỏi.
“Không có gì, nói một chút chuyện xấu của anh hồi đại học thôi.”
Lộc Hàm cười đáp, cô gái đối diện cũng gật đầu đồng ý.
“Anh sao có chuyện gì xấu được… Hồi đó anh là nam thần đấy.”
Ngô Diệc Phàm không hài lòng lầm bầm.
“Xì…”
Lộc Hàm nhéo tay hắn, vẻ mặt không tin liếc Ngô Diệc Phàm.
“Thật mà…”
Nhìn ra quan hệ của hai người, cô gái săn sóc cáo lui trước, xe bạn trai cô đỗ ở đầu phố, nghe lời Lộc Hàm nhắc nhở, Ngô Diệc Phàm đứng dậy tiễn cô.
“Được rồi, anh quay về đi.”
Đứng trước cửa quán cà phê, cô gái cười phất tay với hắn.
“Ừ.”
Ngô Diệc Phàm gật đầu, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Kì lạ thật, nghĩ đến anh thật sự không thích em, vẫn có chút khổ sở.”
Cô nhìn Ngô Diệc Phàm, hít mũi một cái, vành mắt nhịn không được ửng hồng, thấp giọng nói: “Hôm nay thấy hai anh ở cùng nhau, thật sự rất tốt.

Lúc trước em còn tưởng anh sẽ không cưới được vợ, hóa ra chỉ là do anh không thích em thôi.”
“…”
Ngô Diệc Phàm trầm mặc há miệng.
“Được rồi, chúc hai người hạnh phúc.”
Điều chỉnh tâm trạng xong, cô xoa xoa mắt, vừa cười vừa nói.
“Em cũng vậy.”
Ngô Diệc Phàm hiếm khi chịu cười một cái.
“… Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”
Tối đó đi ngủ, Ngô Diệc Phàm gắt gao ôm Lộc Hàm không buông tay, hôn hôn đỉnh đầu cậu, thi thoảng thì thào mấy câu nghe không rõ.
“Anh nói gì cơ?”
Lộc Hàm có chút mệt mỏi, giọng mơ màng.
“Anh nói, anh phát hiện mình rất thích em.”
Ngô Diệc Phàm nói, vẫn không quên bổ sung một câu: “Béo lên cũng thích.”
“Anh thôi đi, em về sẽ ăn ít thịt lại, không tới hai ngày sẽ gầy lại ngay.”
Lộc Hàm đảm bảo nói.
“Đừng gầy, béo chút mới tốt.”
Cánh tay Ngô Diệc Phàm siết chặt lưng cậu, vươn tay xoa bóp bụng nhỏ của Lộc Hàm, lẩm bẩm: “Ôm thoải mái.”
“Anh mới thoải mái…”
Lộc Hàm oán giận vài câu, thấy có chút lạnh, lại rúc vào lòng Ngô Diệc Phàm.
“Lộc Hàm này.”
Ngô Diệc Phàm dịu dàng gọi tên cậu.
“Ừ?”
Hình như nghĩ đến chuyện gì, Lộc Hàm trở mình đối mặt hắn, hai mắt sáng long lanh nhìn Ngô Diệc Phàm, nói: “Thật ra, em vẫn có chuyện này muốn hỏi anh.”
“Chuyện gì?”
Ngô Diệc Phàm nằm trên giường nhìn Lộc Hàm, tay phải chống đầu, thiêu mi nói: “Em nói đi.”
“Nếu như ngày đó, em không tỏ tình với anh, chúng mình có thể như bây giờ không?”
Lộc Hàm nghiêm túc nhìn Ngô Diệc Phàm.

Cậu không biết mình nên mong chờ gì, dù sao Ngô Diệc Phàm luôn hay nói mấy câu làm người ta câm nín… Thật ra chuyện này đã quanh quẩn trong đầu cậu rất lâu rồi, nay có can đảm hỏi ra, cũng nói rõ Lộc Hàm đang rất có lòng tin với mối quan hệ này.
“Để anh suy nghĩ đã.”
Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng xoa xoa tai cậu, hơi đảo mắt suy nghĩ, qua nửa ngày mới lên tiếng: “Lần đầu tiên nhìn thấy em, là ở tiệc chào đón nhân viên mới của công ty, em mặc bộ vest màu đen… Người hơi cao mặt trẻ con, nên anh còn tưởng em chỉ mới tốt nghiệp.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
Đây là lần đầu tiên Lộc Hàm nghe Ngô Diệc Phàm kể lại chuyện cũ của hai người, cậu cảm thấy rất thú vị.
“Sau đó a, em rất cố gắng làm việc, lần nào kêu em lên sửa bài em đều không nói hai lời mà đi sửa.”
“…”
“Lúc đó anh liền nghĩ, người trẻ tuổi này về sau rất có tiền đồ.”
Ngô Diệc Phàm như có điều suy nghĩ nói.

“Ê em lớn hơn anh đó.”
Lộc Hàm sưng mặt lên oán giận.
“Đã nói em mặt trẻ con mà…”
Ngô Diệc Phàm nhéo nhéo má Lộc Hàm, lại lưu luyến xoa xoa tai cậu, tiếp tục nói: “Lúc em tỏ tình, thật ra anh rất hoảng, cảm thấy không thể nào tin được… Nhưng, lại luyến tiếc, không muốn từ chối.”
“Có ý gì?”
Lộc Hàm tim đập dồn, nét mặt cũng không đùa giỡn nữa, nghiêm túc dò hỏi.
“Không biết, chắc là không muốn bỏ qua em.”
Ngô Diệc Phàm thành thật trả lời: “Anh thấy loại chuyện này không có nếu như.

Ngày đó em tỏ tình với anh, cho nên chúng mình ở bên nhau.

Em thích thì có thể xem nó như là định mệnh… Dù sao anh cũng không quan tâm, đời này cứ như vậy đi.”
“Như vậy là như thế nào?”
Lộc Hàm cười híp mắt hỏi.
“Cứ để em chăm anh cả đời đi.”
Ngô Diệc Phàm cũng cười theo, có chút làm nũng, dụ dỗ nói: “Ngủ chưa?”
“Ngủ rồi ngủ rồi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Vầng trăng khuyết cong cong treo trên màn trời đêm.

Ngô Diệc Phàm và Lộc Hàm ôm nhau, chìm vào giấc mộng đẹp, trên giường gối chăn chỉnh tề.

Ánh trăng rọi vào phòng, trên sàn nhà còn rơi một cuốn truyện cổ tích.

Trên bìa sách, công chúa và bạch mã hoàng tử đang đứng trước tòa lâu đài, cả bức vẽ toát lên sắc màu ấm áp dưới ánh trăng.
Thế gian này vô số những lần gặp được và bỏ lỡ, mà anh đây mỗi giây đều tạ ơn sự an bài của thượng đế.
Bởi vì là em, nên không có nếu như.
Hết.

Bình Luận (0)
Comment