Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được

Chương 2


Ngô Thế Huân, tiểu Thiên vương đang rất nổi hiện nay, tướng mạo tuấn tú, fan nữ rất đông, nhà giàu có, nhưng nghe đồn đâu lại thích nam sắc.
Những điều này đều nằm trong tầm hiểu biết của Lộc Hàm, chỉ có duy nhất điều cuối cùng là vì cậu lo lắng nên mới lén tra trên mạng.
“Chủ biên, đến đó anh muốn tôi làm gì?”
Đừng nói là muốn tôi bán sắc các loại nha, nếu mà để ban biên tập biết được… tôi biết trốn đi đâu hả trời!
Ngô Diệc Phàm kỳ quái nhìn thoáng qua Lộc Hàm, mở miệng nói: “Chỉ cần đứng bên cạnh được rồi.”
Ôi chao, có chút không giống với tưởng tượng của mình nha.
“Không phải, ý tôi là có cần tôi giúp thêm gì không…”
“Đứng là được, còn nữa…tốt nhất nên yên lặng một chút.”
Đứng trong thang máy, Ngô Diệc Phàm không che giấu tâm tình của mình, cau mày oán giận: “Cậu rất ồn.”
“Nga…”
Lộc Hàm lúng sờ sờ mũi, im lặng bảo trì trầm mặc.
Bầu không khí bên trong công ty giải trí luôn luôn rất sôi nổi.

Trên hành lang đều là người trẻ tuổi mặc quần áo hiện đại, vô cùng hợp thời.

Bọn họ cùng Ngô Diệc Phàm mang vẻ tổng tài tinh anh rõ ràng không hài hòa chút nào.
Nhìn Ngô chủ biên khí lạnh tỏa ra khắp nơi đi phía trước, Lộc Hàm oán giận dùng hết tốc lực để bám theo.
Nghĩ mình chân dài là giỏi sao, đi cũng không biết chờ ai, ngược đãi nhân viên là vi phạm pháp luật đó có biết không hả.
Đương nhiên, Lộc Hàm chỉ dám oán thầm trong lòng, Ngô Diệc Phàm vừa quay đầu lại thì đã vội làm ra vẻ một nhân viên gương mẫu ngoan ngoãn nghe lời.
“Đến rồi.”
“Hả?”

“Tôi nói, đến rồi.”
Hiếm khi Ngô Diệc Phàm kiên nhẫn lặp lại, chỉ chỉ phòng làm việc trước mặt, nói: “Cậu vào trước đi.”
“Tại sao?”
Lộc Hàm ngơ ngác hỏi.
“Mẹ tôi nói, người có chức vị tương đối cao thì phải có người đi trước mở cửa mới vào được.”
Ngô Diệc Phàm dùng giọng đều đều không đổi nói, hất cằm nói: “Cho nên, cậu đi trước.”
“… Nga”
Lộc Hàm bị hắn giảng đến không còn lời nào để nói, vươn tay gõ cửa một cái, thấy bên trong không ai trả lời, liền thẳng thắn đẩy cửa đi vào.
Nơi này giống như là phòng nghỉ, sofa TV điều hòa đều đủ hết, trên giường còn có một mỹ thiếu niên đang nằm chơi game.
Ngẩng đầu, vừa nhìn thấy gương mặt của Lộc Hàm cậu ta liền ngả ngớn huýt sáo.
Ngô Diệc Phàm vào sau Lộc Hàm nhìn thấy, không hiểu hỏi: “Cậu quen à?”
“Không nhận ra…”
Lộc Hàm thành thực lắc đầu, trong lòng có chút thương hại chủ biên đại nhân, rõ ràng tên đó đang đùa giỡn người ta a, anh vậy mà cũng không nhìn ra sao.
Thiếu niên cười híp mắt bước đến, vươn tay bóp bóp mặt của Lộc Hàm: “Ô chao ~ da rất mềm a.”
“Hai người thật sự không quen?” Ngô Diệc Phàm vẫn còn đang tìm chứng cứ.
Khuôn mặt của Lộc Hàm bị bóp chặt, cậu vô tội lắc đầu: “Thật sự không biết mà.”
Cuối cùng, quản lí đúng lúc chạy vào ngăn lại Ngô Thế Huân đang dục hành bất quỹ (?), hai bên khách sáo vài câu rồi bắt đầu bàn việc, cuối cùng dời lại thời gian phỏng vấn.
Lên xe, trong lòng Ngô Diệc Phàm vẫn còn rất xoắn xuýt.
“Hai người thật sự không quen nhau à? Thế tại sao cậu ta vừa thấy đã bóp mặt cậu?”
“Làm sao tôi biết được a.”
Lộc Hàm quả thực cảm thấy không biết giải thích sao.
“Vậy tại sao?”
“… Chắc là hắn bị bệnh tâm thần.”
Lộc Hàm cam chịu tùy tiện giải thích.
“Ừ, chắc là vậy.”
Ngô Diệc Phàm có chút hài lòng gật đầu, tạm chấp nhận lời giải thích này, lại chuyển đề tài: “Cậu phải về nhà à? Cần tôi đưa về không?”
Sao? Cho tôi lên xe rồi muốn đạp tôi xuống à?
“Nếu như chủ biên không phiền…”
Lộc Hàm suy nghĩ một chút rồi uyển chuyển nói.
“Được rồi.”
Ngô Diệc Phàm cúi đầu chỉnh GPS, rồi khởi động xe.
Trên đường, Ngô Diệc Phàm đeo tai bluetooth nghe điện thoại, ừ ừ dạ dạ trả lời vài tiếng, cuối cùng do dự liếc nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm bị nhìn đến nổi da gà, không khỏi mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mẹ tôi muốn tôi làm một trắc nghiệm tính cách.”
“Cho nên…”
“Tôi đang lái xe nên không tiện, cậu giúp tôi đọc đề đi.”
“Nga, được thôi.”
Lộc Hàm gật đầu đáp ứng, nhận lấy điện thoại từ tay Ngô Diệc Phàm, bắt đầu đọc câu thứ nhất: “Bạn cảm thấy mình là một người như thế nào? A, dịu dàng tốt bụng.


B, lãnh đạm tịch mịch.

C,…”
“A.”
Còn chưa đọc đề xong thì Ngô Diệc Phàm đã trả lời, còn bình tĩnh lặp lại: “A, dịu dàng tốt bụng.”
Ha ha, mình không nghe lầm chứ.
Lộc Hàm phức tạp nhìn hắn một cái, tiếp tục đọc đề: “Nếu như so sánh bạn với một động vật trong rừng, bạn sẽ là? A, sư tử.

B, thỏ.

C, sói…”
“Thỏ.”
“…”
Anh có thật sự biết thỏ là con gì không?
Đề vẫn còn dài.
“Ừ, tôi là người tương đối nhiệt tình, nên nói thế nào nhỉ, ấm áp chăng?”
“…”
Anh có chắc không vậy?
“Mọi người đều rất quý tôi, mỗi lần tôi nói đều rất yên lặng chăm chú lắng nghe.”
“…”
Đó là vì họ sợ anh a.
“Kết quả cuối cùng là gì?”
Thừa dịp đèn đỏ đưa điện thoại cho hắn, Ngô Diệc Phàm cẩn thận nghiên cứu từng câu một, cuối cùng còn gọi điện báo cáo cho mẹ.
Còn Lộc Hàm thì che mặt tựa vào cửa sổ xe, cảm thấy thế giới quan của mình vừa nảy sinh hiểu biết mới.
“Ừ, trong đó nói phải quan tâm đến những quan hệ xung quanh hơn, phải đối xử tốt với người khác… Vâng, những chuyện này con đều làm được… Vâng, con biết rồi mà.

Tạm biệt mẹ.”

Lộc Hàm liếc qua khẽ tay nhìn gò má nghiêm túc của Ngô Diệc Phàm, đột nhiên phát rồ cảm thấy, chủ biên đại nhân như vậy, hình như có chút… đáng yêu.
Xe dừng lại dưới lầu tiểu khu, Lộc Hàm bước xuống xe thì nhìn thấy Ngô Diệc Phàm cũng xuống theo.
“Ách, chủ biên, anh muốn lên nhà tôi ngồi một chút sao?”
Lộc Hàm hơi lúng túng mở miệng, nghĩ thầm chúng ta cũng không có thân đến mức đó a.
“Tuy rằng quan tâm đến nhân viên cùng gia đình của họ là nghĩa vụ của tôi, nhưng hôm nay tôi có chút mệt, để lần sau đi.”
Ngô Diệc Phàm khóa xe xong liền sải đôi chân dài bước về phía tiểu khu, quay đầu lại nhìn Lộc Hàm đứng tại chỗ không nhúc nhích, kỳ quái mở miệng: “Cậu làm sao vậy?”
“Anh đang…”
“Tôi đang về nhà.”
Ngô Diệc Phàm như chợt hiểu ra, hiếm khi tốt bụng giải thích: “Tôi chuyển nhà, vừa vặn chuyển đến tiểu khu của cậu.”
“Khoan, chủ biên, đừng nói là anh ở lầu sáu…”
Lộc Hàm run run mở miệng, lòng thầm cầu may.
“Không sai, là lầu sáu.”
“Chắc không phải là… nhà số 602 đâu ha?”
“Sao cậu biết?” Vẻ mặt Ngô Diệc Phàm thần kỳ nhìn cậu.
“Đoán, ha ha, đoán.”
Lộc Hàm cười khan trả lời, trong lòng đã sớm mắng mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Anh còn dám trừ lương tôi! Sáng sớm thiếu chút nữa bị anh làm não chấn động luôn rồi!
“Không lên sao?”
Ngô Diệc Phàm nhìn Lộc Hàm đang đờ ra, mặt liệt hỏi.
“Lên, ha ha.”
Quên đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn..

Bình Luận (0)
Comment