Tông Chủ Ác Ma Của Ta

Chương 47


Khiêm Tử Lăng mang theo Mộ Tuyết dịch chuyển liên tục để trở về Quỷ Thành,nhưng đi được nửa đường thì đã nghe tiếng nổ vang trời,đồng thời trên đường đi thấy nhiều yêu ma quỷ quái đua nhau tháo chạy.

Tử Lăng chao mài ,sắc mặt khó chịu ,một tay hắn đưa lên đỡ trán,nhìn thấy Tử Lăng có chút kỳ lạ,Mộ Tuyết liền đỡ một bên vai hắn.

_Ngươi sao vậy?
Tử Lăng toàn thân run rẩy ,Hắn thở dốc nói.

_Chậm một bước rồi!.

Hắn đã luyện Cốt Quỷ Thành công rồi! ma khí thoát ra từ Quỷ Thành khiến ta bị ảnh hưởng!.

đoán chừng Ma lực của hắn lúc này đã trở nên cường hãng,so với Bá Dực có hơn không kém!.

Mũi Trâu thấy tình thế bất ổn nghĩ đến với cái quỷ hồn yếu ớt của mình cộng với Ma Lực chưa hoàn thiện của Tử Lăng đi đến Quỷ Thành cũng chỉ có nạp mạng,liền nói.

_Hay là chúng ta rời Quỷ Vực đi,chuyện xưng Vương của Tạ Kiều Lam không liên quan đến chúng ta,huống hồ bây giờ linh lực của cả ngươi và ta hợp lại cũng chưa chắc đánh thắng Bá Dực ,đừng nói đến việc đối đầu Tạ Kiều Lam.

Khiêm Tử Lăng nghĩ lại thấy Mộ Tuyết nói đúng.

_"Ta đến Ma Vực cũng chỉ là do hoàn cảnh,trở thành Quỷ Vương chỉ muốn bảo toàn mạng sống để gặp lại Mộ Tuyết,bây giờ đã có hắn bên cạnh ,ta hà tất vì những chuyện ân oán tranh chấp vô nghĩa mà mất đi thời gian quý báu này.

Nhưng từ Trung Ma Vực muốn đến Trung Nguyên phải đi qua Quỷ Thành,một mình ta có thể vừa đánh vừa chạy ,mang theo quỷ hồn của Mộ Tuyết có phần hơi mạo hiểm! ".

Tử Lăng choàng tay ôm chặt Mũi Trâu vào lòng
_Được! chúng ta đi tìm lại thể xác cho ngươi,sau đó tìm một nơi mai danh ẩn tích,không màng thế sự nữa ! ngươi thấy có được không?
Mũi Trâu nghe xong run run cảm động nước mắt như muốn rơi xuống ,cô nhớ lại chuyện ở kiếp sống trước,dù cho cô luôn chân thành trong chuyện tình cảm ,mơ ước mộc mạc là làm nội trợ hầu chồng dạy con sống an phận đến hết đời,nhưng những người mà cô gặp toàn là kẻ xảo trá, không gạt tiền của cô thì cũng kỳ thị ngoại hình ,khiến cô luôn sống trong trạng thái bị tổn thương,tủi nhục.

Bây giờ lại có một mỹ nam nguyện sống cùng cô đến trọn đời trọn kiếp ,hạnh phúc gì hơn nữa.

_Ừm! ừm!.

ta đồng ý!.

nào đi thôi!
Để bảo toàn Ma lực hiện có ,Tử Lăng hạng chế dịch chuyển,có đoạn cả hai cùng nhau đi bộ có đoạn thì ngự kiếm,qua hơn mười ngày cuối cùng cũng bước vào khu vực của Quỷ Thành.

Khiêm Tử Lăng khoác áo choàng đen đội mũ trùm che đi nửa gương mặt phía trên,bên trong mặc một bộ y phục đen bình dị,còn Mộ Tuyết thì không cần hoá trang vì chẳng ai thèm để ý đến dung mạo của tiểu quỷ Mũi Trâu.

Cả hai hoà vào dòng yêu ma đang tất tả xuôi ngược,kẻ vào người ra nơi Cổng Quỷ Thành hướng về giới tuyến U Minh Nhai.

Bổng dưng một toán quỷ binh cưỡi quái thú chạy đến Cổng,một tên trong số đó đoán chừng là Tướng Quỷ cấp cao ,tay hắn cầm một bản thông cáo.

_Chúng quỷ nghe đây ,kể từ hôm nay Chủ Nhân của Quỷ Vực là Quỷ Điệp Ma Vương ra lệnh chiêu mộ chúng quỷ ,yêu tinh,ma quái gia nhập vào đội quân Diệt Thế ,chúng ta sẽ tấn công Trung Nguyên giết sạch con người.

Kể từ khi cáo thị này dán lên, Cổng Quỷ Thành sẽ phong toả,chỉ được vào không được ra.


Sau đó hắn liền quăng bảng thông cáo lên trời ,tức thì một kết giới từ bảng thông cáo bay ra giăng kín Cổng Quỷ Thành.

Chúng quỷ nhốn nháo kẻ run rẩy ,kẻ hậm hực.

_Ôi thôi rồi ta còn định đến U Minh Nhai thu thập nọc độc!.

_Ta cũng muốn đến Trung Nguyên tác quái vài năm!
_Cái gì mà Đội quân Diệt Thế,gia gia của các ngươi đây không rảnh rỗi mà tham dự,gia gia còn phải đến Trung Nguyên tu luyện,tránh đường cho ông đi! yaa
_Ầm!
Tên yêu quái liền tung một chưởng đánh văng bọn quỷ binh dạt qua một bên,hắn hùng hổ nghênh ngang bước qua kết giới.

Mộ Tuyết từ xa quan sát mỉm cười nói khẽ với Tử Lăng.

_Ngươi xem,Cổng Thành canh gác lỏng lẻo như vậy ,chúng ta đi qua dễ dàng rồi!
Tử Lăng mặt đanh lạnh nghiêm trọng nói.

_Kết giới không tầm thường!.

.

có yểm Huyết Nhục Ma Tộc!
_Đó là cái gì!
_Bùm!
Mộ Tuyết vừa dứt lời thì tên Yêu quái đó đã nổ tung, cả bụi cốt lẫn quái hồn đều bị hút vào kết giới.

Chúng quỷ hét lên thất kinh
_Á ! đó là cái gì thế! hắn hắn là Yêu bậc trung cấp đó à!.

chỉ chạm nhẹ vào đã nổ tung cả xác lẫn hồn rồi!.

_Hic hic!.

cả đời khỏi rời Ma Vực rồi!.

Những con quái thú đang bay trên trời hướng ra khỏi Cổng Thành vừa chạm vào kết giới đã nổ tung,khiến cho chúng quỷ càng hoảng hốt hơn!
_Á!.

cả cả trên trời luôn kìa.

!
Tử Lăng vội kéo Mộ Tuyết lảng đi nơi khác.

_Đi! đi tìm một nơi trú ẩn trước rồi tính.

.


!.

.

Tiếng vó ngựa dồn dập kéo đến cả đám bụi mịt mù tiến vào một trấn nhỏ gần Vĩnh Hoa thành,làm xáo trộn cảnh sinh hoạt của bá tánh ở đây,mọi người hoảng hốt vội dạt vào hai bên đường ,ngơ ngác nhìn đám người mặc y phục trắng viền vàng ,cưỡi ngựa dừng lại ở trước một tửu lâu lớn nhất trấn.

_Bọn họ là ai thế,sao ngông nghênh như vậy!.

_Có đến cả trăm tên ấy chứ!.

_Họ là bọn tu tiên đó!.

_Đạo gia hay là gì! thái độ phách lối quá! cưỡi ngựa chạy lung tung trong thị phố , không sợ đụng trúng người hay sao?
_Ấy ấy nhỏ mồm thôi!.

bọn họ là đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn ở Tô Hà đó!.

Đệ nhất phái đứng đầu Trung Nguyên hiện nay đấy!.

_Khiếp cứ như hung thần ác bá!.

chẳng giống tu nhân chút nào!.

_Ậy!.

họ đang chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công Ma Vực đó ,giang hồ đồn đại khắp nơi rồi !.

có chút phách lối có là gì!.

yêu ma quỷ quái nghe danh Trường Bạch Tiên Môn đã trốn mất hết !.

tốt cho bá tánh chúng ta mà!
_Tốt cái khỉ!.

ta chỉ thấy nơi bọn chúng đi qua toàn máu tanh loang lổ!.

_Hừm nhìn cái vẻ mặt của tên mặc y phục khác hẳn những tên khác xem!.

cứ như đang táo bón ấy nhỉ!.

Cái người mà các bá tánh đang nhìn vào và bàn tán đó chính là vị Trưởng Lão đã đối đầu với Đông Kỳ Vân ở Bách Kiếm Môn,Dung Ân Trưởng Lão.


Vừa ngồi vào bàn ,Dung Ân vuốt nhẹ chòm râu bạc ,nheo mắt nói.

_Hừm!.

Cát Danh Kỳ vừa xuất hiện ở gần Vi Sơn lại biến mất! ta đã để mất cơ hội lập công với Tông Chủ rồi.

Một tên đệ tử liền rót chung trà mời hắn uống hạ hoả rồi nói.

_Đệ tử đã cho người thám thính ,ở Bảo Sơn vẫn còn một Trưởng Lão của Bách Kiếm Môn ẩn tu ,nghe nói người đó chính là Sư Thúc của Tạ Quang Hành,Bảo Liên Chân Nhân,biết đâu chừng bọn đệ tử Bách Kiếm Môn đã trốn đến đó nương nhờ,chúng ta cứ đến đó tung hẳn một lưới bắt gọn bọn chúng.

Dung Ân đập bàn tức giận nói
_Hừ! ngươi điên rồi à,Chủ Trì của Bảo Sơn Tự khi năm xưa chính là Đệ nhất Tu Nhân của Trung Nguyên ,lãnh ngộ của hắn hơn cả truyền nhân của Tiên, lập ra Bảo Sơn Tự trên ngọn Bảo Sơn tách biệt phàm trần để tịnh tu ,giới tu nhân ai ai cũng kính nể,ngươi muốn đến đó gây sự để Trường Bạch Tiên Môn chúng ta mang hoạ à?
_Dạ dạ! đệ tử chỉ nghĩ đến việc bọn Bách Kiếm Môn chẳng còn chỗ nào có thể đi ngoài nơi đó cả,chứ không nghĩ đến lai lịch hiển hách của người trên ngọn Bảo Sơn.

Dung Ân nhăn ấn đường,mặt khó chịu đầy lo lắng suy nghĩ
"_Hừ! lần trước phải bỏ lại phân đường trên Long Sơn Đỉnh mà chạy về Trường Bạch Tiên,Tông Chủ đã nghi ngờ thực lực của ta nên mang vị trí cai quản nơi đó giao cho Trưởng Lão khác,bắt ta phải bôn ba khắp nơi tìm kiếm tàn dư của Bách Kiếm Môn hạ sát chuộc tội thất trách!.

nếu lần này không mang được kẻ nào về hẳn là sẽ bị trục xuất khỏi Trường Bạch Sơn.

"
Trong lúc Dung Ân còn mải mê suy nghĩ thì nghe một đệ tử ngồi bàn kế bên chỉ tay ra ngoài đường thị phố nói với đồng môn bên cạnh.

_Ngươi xem kìa! vị cô nương mặc y phục trắng đó dung mạo thật diễm lệ nhưng sao có vẻ hơi khờ khạo nhỉ ,còn đi chung với hai kẻ xấu xí đến ma chê quỷ hờn nữa.

.

_Sư huynh nói đến ba cái người đang ngồi ở quán mì bên đường đó ư?
Ở cách đó không xa ,nơi đối diện với tửu lâu lớn là một quán mì nhỏ,có ba người cũng vừa đi đến ngồi xuống gọi mì ăn.

Một vị cô nương mặc y phục trắng tinh ,tóc xoã dài,nửa phần tóc trên buộc gọn bằng một sợi lụa trắng mềm mại ,mũi cao,mắt to ,môi đỏ ,điểm nhấn chính là mỗi khi nàng mỉm cười bên má phải lại lún sâu đồng tiền,tựa như thần tiên thoát tục.

Còn hai người đi theo nàng là nam nhân , một người mặc y phục trắng có áo choàng lông hồ ly,trên mặt có vài vết sẹo lồi,có ria mép trông rất dữ tợn,một người mặc y phục vàng nhạt,đeo một cái bịt mắt ,râu ria lởm chởm,ấy vậy mà tay hắn cầm quạt giấy cử chỉ nho nhã thật là trái ngược với diện mạo như sơn tặc của hắn.

Vị cô nương kia không chịu ngồi xuống mà lại chạy quanh bàn ,hai tay nàng đưa ra trước cử chỉ như đang cầm vô-lăng xe,vừa chạy vừa nói.

_Tin! tin! tin! Taxi giá rẻ đây!.

Người mặc áo choàng lông hồ ly đập tay xuống bàn quát lớn.

_Ngươi im đi cho ta nhờ!.

ngồi xuống ghế mau!
Người mặc y phục vàng nhạt vội kéo tay nàng ngồi xuống ghế.

_Ậy ngươi làm gì mà nổi cáu như vậy chứ!.

Tiểu Tuyết ngoan ngồi xuống nào!.

để ca ca cho kẹo hồ lô ăn nào! ngoan!.

ngoan!.

Hoá ra ba người này chính là Đông Kỳ Vân,Bạch Diễn Tình và Lãnh Mộ Tuyết đã cải trang để tiện đi đường.


Bạch Diễn Tình chống cằm ,nhăn mặt nhìn Lãnh Mộ Tuyết đang mê mẩn liếm sâu kẹo hồ lô.

_Hừm! học nghệ chưa tới thì đừng có ngạo mạn! ngươi xem ngươi đã biến hắn thành cái thứ gì đây hả?Cái gì mà Mộng Thi thuật khiến cho người ta như bị mộng du, không biết suy nghĩ, không biết nói chuyện,hắn đó ngày nào cũng nói,nói từ sáng đến khuya!.

mà toàn nói những ngôn từ kỳ dị!.

Đông Kỳ Vân lần này mà triệu được một hồn thất lạc của hắn về,ha ha!.

Lãnh Mộ Tuyết chắc chắn sẽ trở thành một tên ngốc.

Đông Kỳ Vân mím môi cố nén đi trạng thái ngượng nghịu, tội lỗi của mình.

_Mộng Thi thuật là cổ thuật cũng tùy theo thực trạng của từng người mà phát huy,ta đâu có thể đoán ra được tâm trí của Lãnh Sư Huynh rối loạn như vậy,bị yểm chú lại trở nên kỳ kỳ quái quái!
_Hừ! chứ không phải là do ngươi linh lực yếu kém,khi yểm chú đã yểm nhầm chú rồi ư?
_Ngươi!.

Đông Kỳ Vân chợt ngẫm nghĩ một lúc
_"Lãnh Sư Huynh đúng là có một thân thể vô cùng kỳ quái! lúc xưa rõ ràng đã trở thành một Cỗ Thi ! chớp mắt lại thành thân xác của người! giờ thì thành dở điên dở khùng! hic !.

lần này đến Bảo Sơn xin Thái Sư Thúc hộ pháp gia tăng linh khí để triệu hồn phách còn lại của Y về nhập thể nếu mà Y vẫn điên khùng như vậy!.

ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Bách Kiếm Môn! hic ! "
Mộ Tuyết đang ăn vui vẻ lại quay ra khóc nức nở.

_Hu huhu!.

mũi của ta to quá,xấu quá như mũi con Trâu huhuhu!.

ta xấu xí quá!.

huuu.

.

Bạch Diễn Tình cười khẩy một cái,cong môi nói
_Ngươi mà xấu thì tên Đông Kỳ Vân đem trộn cơm cho mèo ăn cũng không thèm!.

_Ngươi!.

à mèo không thèm chỉ có Hồ Ly là thèm nhỏ dãi!.

_Hừm! ngươi ngứa da rồi phải không?
Đông Kỳ Vân và Bạch Diễn Tình bắt đầu đôi co thì Mộ Tuyết quay đầu bỏ đi.

_Á! có con ngựa!.

có nhiều con ngựa!.

Đến khi Đông Kỳ Vân nhìn lại thì Mộ Tuyết đã chạy sang nơi nhà giữ ngựa của tửu lâu lớn.

Đông Kỳ Vân hốt hoảng vội vàng chạy theo những không còn kịp nữa,Mộ Tuyết đã chạy đâm sầm vào một tên đệ tử của Trường Bạch Tiên khi hắn vừa bước ra khỏi cửa

Bình Luận (0)
Comment