Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 49

Bạch Cẩn Niên muốn lấy lòng đã mua một đôi bông tai chuẩn bị tặng cho Chung Minh làm quà sinh nhật, về phần Bạch Cẩn Niên phát hiện Chung Minh có nhĩ động khi nào, vậy thì không cần nói cũng biết.


Nhưng đứa nhỏ này nói đi ăn cơm với bạn thân? Quan hệ của cả hai vừa khởi sắc đứa nhỏ liền vượt tường? Bị bỏ rơi?


Được lắm.


Bạch Cẩn Niên gọi điện thoại nói đêm nay có thời gian rảnh, có thể mang Trần Tịnh Nhất đi ăn cá hấp.


Trần Tịnh Nhất vừa cởi mũ ếch, nghe Bạch Cẩn Niên nói như vậy quả thật phải hoan hô.


"Mau dẫn mình đi, giúp mình rửa sạch vận đen thất tình!" Trần Tịnh Nhất vừa thay quần áo vừa nói điện thoại.


"Cậu thất tình? Cậu yêu đương từ bao giờ?" Bạch Cẩn Niên nghi hoặc.


"Nhiều chuyện mới a, về sau phải gọi mình là người lạc quan thất tình. Chị cậu ở nước ngoài bị thất tình đả kích mới về nước, muốn tìm một cô gái tốt sống qua ngày, kết quả thật vất vả nhìn trúng một cô, cô gái kia lại nói không có duyên phận với mình. Bạch Bạch cậu nói cái này gọi là chuyện gì a? Vũ trụ có lớn không? Hệ ngân hà có lớn không? Cho dù chỉ là trái đất, từ lúc từ vượn cổ đến giờ, hơn ba trăm triệu năm có bao nhiêu người? Ở thế giới này có bao nhiêu người mà cố tình bọn mình lại gặp nhau, nhưng lại có thể nói với mình là không có duyên phận?"


"..... Sau đó thì sao?" Bạch Cẩn Niên ngồi trong xe, nghe Trần Tịnh Nhất nói mà quên mất phải cho xe chạy.


"Sau đó? Mình tự nhiên không dễ dàng tha cho người ta, cho nên luôn luôn liên lạc với cô ấy."


"Tiếp sau đó?"


"Tiếp theo..... Cô ấy không nghe điện thoại cũng không online, cho nên mình đại khái là thất tình một lần nữa."


Bạch Cẩn Niên rất muốn ôm quyền nói với Trần Tịnh Nhất: Trần huynh, tại hạ bội phục ngài da mặt dày.


"Vừa lúc cậu thất tình, chúng ta có thể than thở cùng nhau."


"Cái gì? Cậu cũng thất tình? Tiểu Chung Minh nhà cậu không cần cậu sao?"


"Cô ấy tìm bạn thân ăn cơm, không cần mình."


Trần Tịnh Nhất hỏi: "Nghe câu này, hai cậu thật sự đã phát triển."


Bạch Cẩn Niên cười nói: "Dùng nhiều tâm tư một chút, kì thật không khác suy nghĩ của mấy cô gái trẻ lắm. Cô ấy đang nghĩ gì mình là nữ nhân chẳng lẽ không đoán được sao?"


"Bạch Bạch, trải qua với Nhuyễn Tranh cậu trưởng thành không ít đâu, đã bắt được Tiểu Chung Minh? Chẳng lẽ phải chuyển làm công?"


Bạch Cẩn Niên không nể mặt: "Mình khi nào nói mình là công? Cậu cút đi."


"...... Hóa ra cậu không thích bị nói là công, đây là làm thụ lâu nên có thói quen sao?" Trần Tịnh Nhất cố gắng nhịn cười.


"Mình cúp."


"Chờ một chút a, ngạo kiều cái gì. Ai, mặc kệ nói như thế nào cậu cũng phải giúp mình, mình không nghĩ thả cô ấy nhanh như vậy. Cô gái kia thông minh hoạt bát vừa nhìn đã biết con gái nhà lành, nhưng mình đầu óc rối bời không biết xuống tay như thế nào. Bạch Bạch, đi ăn cá hấp phải chỉ dạy mình làm thế nào."


"Mình thấy nên tìm hiểu đối phương một chút."


"Cậu chắc sẽ biết a, là bạn của Nhuyễn Tranh, hình như tên.... Đường Đường?"


"......." Bạch Cẩn Niên sắc mặt tái nhợt, coi như đã biết hai chữ duyên phận rốt cuộc viết như thế nào, "Trần đạo trưởng, tự giải quyết đi."


"Cái gì! Cậu không thể bỏ chạy được!"


Cá hấp là món Đường Đường thích nhất, nhưng hôm nay một chút cũng không muốn ăn, mất hồn nhìn Chung Minh ngồi đối diện ăn uống không có hình tượng.


"Cậu trúng tà sao?" Chung Minh rốt cuộc mở miệng hỏi, "Cậu lại có thời gian ngẩn người trước mặt con cá."


"Mình ăn không vô." Hai mắt Đường Đường biến thành màu đen nói, "Một chút cũng không muốn ăn."


"Mang thai?"


Đường Đường rất muốn lấy đôi đũa đập bàn: "Mang thai em gái cậu, đừng nguyền rủa mình được không? Mình còn không biết làm thế nào san bằng Lục Nhuyễn Tranh nháo tự sát, lại còn tạo thêm một chuyện rối rắm, cậu còn mong mình tìm được nhiều phiền phức hơn a?"


Chung Minh lau miệng nói: "Việc này, mình thấy.... Nếu không thì cậu đem hết hoa dại cỏ dại gì đó chém giết hết đi, cùng chồng cậu an an phận phận sống đừng nghĩ nhiều, nếu không nữa thì đem chôn Lục Nhuyễn Tranh, rồi sinh sống với Trần tiểu thư, như vậy mình cũng tốt a."


"Cậu nói như vậy Lục Nhuyễn Tranh cuối cùng có kết cục là chúng bạn xa lánh sao?"


Chung Minh nhún nhún vai, một tư thái "Toàn thắng."


"Kì thật người kia rất đáng thương, bị trầm cảm còn bị bạn gái nhiều năm vứt bỏ." Đường Đường dùng chiếc đũa chọt chọt vào miếng ớt đỏ trong tô, "Cậu có biết chứng trầm cảm này, một khi quấn lên người, cả đời trị không hết. Một khi có khuynh hướng tự sát cũng rất dễ dàng tái phát, huống chi hiện tại trụ cột tinh thần duy nhất của cô ấy là Bạch Cẩn Niên cũng không cần cô ấy.... Cũng nhờ ba mẹ cô ấy chết sống phải giam giữ cô ấy, cửa sổ bệnh viện cũng bị song sắt bao bọc, nếu không thì cô ấy chết không biết bao nhiêu lần rồi, cậu có thể tưởng tượng không?"


Chung Minh có cảm giác không hiểu, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Đó cũng do cô ấy tự tìm lấy, ai bảo cô ấy không chịu quý trọng Bạch Cẩn Niên? Rõ ràng có bạn gái tốt như vậy còn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, xứng đáng không phải sao......"


Ánh mắt Đường Đường có chút dao động, nói: "Cô ấy thật ra là người thiếu cảm giác an toàn. Bạch Cẩn Niên cũng đáng thương, vì cô ấy liều sống liều chết xử lí cơ nghiệp gia đình cuối cùng mang tội danh bạn gái vô tâm, còn gặp Lục Nhuyễn Tranh điên cuồng đánh mất nhân tính trả đũa, là mình mình cũng trốn. Nhưng ngẫm lại, nếu mình giống cô ấy không có cảm giác an toàn, đoán chừng mình cũng muốn có người bên cạnh làm bạn. Sự nghiệp cái mông gì a, quan trọng là cuộc sống của mình phải không?"


"Không thì cậu thu nạp cô ấy là được rồi." Chung Minh đề nghị.


"Cậu không cần nói, nếu mình có ý chí mạnh mẽ khẳng định thu nạp cô ấy, đáng tiếc năng lực mình hạn hẹp, miếu nhỏ không thể chứa nổi Bồ Tát sống."


"Những lời này thật sự là bi thảm."


"Mình nói không đúng sao? Đối với bản thân cũng không phụ trách được, còn có thể chịu trách nhiệm với ai?"


Chung Minh cảm thấy có thể chấm dứt đề tài về Lục Nhuyễn Tranh: "Vậy cậu cùng Trần Tịnh Nhất kia xảy ra chuyện gì?"


Nhắc tới Trần Tịnh Nhất, Đường Đường giống như động kinh hung hăng mắng một tiếng: "Đừng nói với mình bệnh thần kinh kia, mới lần đầu gặp mặt đã nói thích! Thích em gái cô ta a! Bệnh thần kinh nhiều năm thì có, năm nay thế nào nhiều bệnh thần kinh như thế? Lại để chị gặp họ!"


Chung Minh hỏi: "Cậu kì quái a, cậu có thể chấp nhận tình một đêm nhưng không thể chấp nhận nhất kiến chung tình? Xảy ra chuyện gì vậy?"


Ánh mắt Đường Đường mơ hồ bất thường, mang theo một loại cảm xúc thẹn thùng có thể hù chết Chung Minh.


Chung Minh giống như đoán được cái gì, sợ hãi hỏi: "Đường tiểu thư yêu dấu, đừng nói với mình đây là lần đầu tiên cậu được tỏ tình, cho nên thẹn thùng sao?"


"Thẹn thùng em gái cậu!" Đường Đường lớn tiếng phản bác, Chung Minh không chịu được cười tà ác: "Xong đời, cậu bị mình đoán trúng. Đổng Dịch Huyên không tỏ tình với cậu, chồng cũng do mai mối, Lục Nhuyễn Tranh linh tinh đều là đối tượng một đêm, chỉ có Trần tiểu thư biểu đạt tình cảm với cậu đúng không? Ôi, cậu không cần thẹn thùng..... Mau lên...."


Đường Đường không nói thêm câu nào đứng lên đi về phía cửa lớn, Chung Minh "Phụt" một tiếng chạy nhanh bắt lấy Đường Đường: "Mình sai rồi rồi bạn thân yêu, mình nói cậu đừng đi a, mình còn rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo cậu mà."


Đường Đường dùng khóe mắt liếc Chung Minh: "Thế nào? Là muốn hỏi phương pháp "nấu cơm" sao? Muốn đẩy ngã Bạch Cẩn Niên cũng chỉ một biện pháp, chính là bùng nổ cứng rắn nhưng không dính vào nồi, cách khác tự cậu nghĩ."


"Bùng nổ cứng rắn nhưng không dính vào nồi a?" Chung Minh nghi hoặc vạn phần, ý tưởng nấu cơm này tuyệt đối có vấn đề nha!


Đáng tiếc Đường Đường đã bỏ trốn, không cho Chung Minh thêm câu trả lời.


Bước nhanh về phía cửa, Đường Đường bị một câu "Thẹn thùng" của Chung Minh quấy nhiễu, cả người khó khó chịu, trong lòng hò hét: Làm sao có thể như vậy? Cái quỷ lý luận "Thẹn thùng" gì a! Tiểu quỷ Chung Minh câu được Bạch Cẩn Niên nên bạo gan hơn sao? Từ "Thẹn thùng" làm sao thích hợp dùng trên người phụ nữ đã kết hôn? Nhưng....... Chết tiệt sao lại có cảm giác bị lật tẩy? Điều này tuyệt đối là không bình thường a!


Đường Đường xông về phía trước, không phát hiện Bạch Cẩn Niên và Trần Tịnh Nhất từ cửa bước vào. Trần Tịnh Nhất mở cửa, Đường Đường liền trực tiếp tiến vào vòng tay của Trần Tịnh Nhất, Trần Tịnh Nhất cũng là con gái yếu đuối, bị Đường Đường không mắt không mũi đâm vào người, không chịu được phải lùi về phía sau rồi ngã xuống. Bạch Cẩn Niên đi phía sau, bởi vì phải đỗ xe nên vào chậm một chút, thấy Trần Tịnh Nhất ngã xuống nhưng còn cách khoảng năm mét, làm thế nào cũng không đỡ được, dứt khoát không di chuyển, trơ mắt nhìn hai người sợ hãi kêu một tiếng cùng ngã lăn.


Một màn này thật sự phấn khích hết sức, Bạch Cẩn Niên cũng muốn vỗ tay cổ vũ, Chung Minh vừa mới trả tiền xong ra ngoài cũng giật mình muốn chết: "Đây là nơi công cộng nha Đường tiểu thư! Như vậy không tốt, có gì về nhà nói sau...."


"Cậu nói cái quỷ gì!" Đường Đường lập tức bay ra khỏi vòng tay của Trần Tịnh Nhất, hùng hổ muốn phát hỏa, đã vậy còn thấy họ Trần hỗn đản vẫn nằm ở đó.


Bạch Cẩn Niên tới đỡ: "Đụng vào đâu rồi? Đầu gối có sao không? Có thể đứng dậy được không?"


Rõ ràng sắc mặt Trần Tịnh Nhất không tốt lại cậy mạnh cười: "Không có việc gì, phủi một cái là tốt rồi."


Đường Đường có chút ngẩn người, vừa rồi hai người nặng nề ngã xuống Trần Tịnh Nhất rõ ràng có động tác bảo hộ. Kì thật Trần Tịnh Nhất hoàn toàn có thể tránh qua một bên để một mình Đường Đường ngã xuống, nhưng Trần Tịnh Nhất lại lựa chọn lấy thân thể làm cái đệm.....


"Va chạm này thật sự nghiêm trọng." Chung Minh thấy hai người này không phải ai khác chính là Bạch đại nhân của mình và người thường xuyên mua chuộc người khác Trần tiểu thư, muốn giả vờ không thấy cũng không được, chạy nhanh tới ân cần hỏi thăm một chút.


Ngồi xỏm bên cạnh Trần Tịnh Nhất bị tai nạn, Bạch Cẩn Niên cũng không liếc nhìn Chung Minh một cái, chỉ dốc sức muốn đỡ đứa nhỏ đứng dậy. Chung Minh vội vàng tiến lên đỡ phụ, bày tỏ lòng trung thành.


Người này sẽ không tức giận đi? Không có khả năng, chị ta có lập trường gì mà giận? Chung Minh muốn nói tôi đến bây giờ thắt lưng xương sống còn đau, chị sao lại có vẻ mặt tức giận như vậy?


Nhưng Bạch Cẩn Niên thật sự xem mình là không khí nha..... Lại bắt đầu không đoán được nữ nhân này.


Trần Tịnh Nhất được hai người nâng dậy, cố quay đầu ôn tồn hỏi cây cột đèn - Đường Đường - đứng một chỗ không nói lời nào: "Em không sao chứ?"


Đường Đường mặt lúc đỏ lúc trắng, nghẹn nửa ngày cũng nghẹn ra cái gì, ngược lại rất tuyệt tình quay đầu bước đi.


"Đi thật a." Bạch Cẩn Niên cho một cái đánh giá.


"Quên đi." Trần Tịnh Nhất cười khổ, "Bạch Bạch, phải nhờ cậu đưa đi bệnh viện."


"Đi." Bạch Cẩn Niên giúp Trần Tịnh Nhất khập khiễng bước về phía xe, Chung Minh ở nơi đó như con mèo nhỏ đáng thương bị bỏ rơi.


Bạch ngốc đáng chết! Chẳng lẽ chị thật sự đi như vậy? Chị còn có tính người sao! Chị còn có.....


Chung Minh hò hét trong lòng, Bạch Cẩn Niên đột nhiên quay đầu lại, khẽ cau đôi mày, một bộ dạng kinh ngạc nhìn Chung Minh.


Đưa tay chỉ -- em.


Ngoắc ngoắc ngón tay -- lại đây.


Sau đó cũng không quay đầu lên xe.


Chung Minh thông suốt, mắng mình không có tiền đồ, một bên vui mừng hớn hở trộm trèo lên xe.


Tác giả: Uống cà phê nhiều làm tác giả chạy đi WC, tác giả phát hiện chỉ cần tác giả vừa xuất hiện thì kênh Bách hợp sẽ cập nhật, toàn bộ trang chủ đều xanh lè, không thể nói gì nữa..... (mặt tê liệt).


JJ cập nhật luật mới, tin nhắn đang viết đều trống rỗng, hại tác giả muốn nói cái gì cũng không nhớ.


Văn Hắc Miêu kia là tác giả muốn hỏi trước, không có viết nhanh như vậy, chờ trường thiên này kết thúc đi.


Nhưng Hắc Miêu đó~ thật đáng yêu ><.


Editor: Xưng em trước để thể hiện mức độ mặt dày của Trần đạo trưởng.

Bình Luận (0)
Comment