Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 31

Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 31: Hàn Dĩ Xuyến bị bắt cóc!

Vừa bị lôi đến trước cửa phòng, Hàn Dĩ Xuyến đã hối hận rồi, cô biết mình không nên chọc Từ Lâm nổi điên, cô căn bản không thể đấu lại hắn.

Cô bắt đầu sợ hãi, cô sợ hắn lần nữa sẽ mất hết nhân tính mà gây tổn thương cho cô, sợ bi kịch đêm qua lại lần nữa tái diễn. Cô liều mạng lắc đầu, khóc lóc van nài

- Từ Lâm..... tôi biết sai rồi.... xin anh tha cho tôi.... Từ Lâm.....

Từ Lâm mắt điếc tai nghe, thô bạo đá văng cửa phòng, lôi Hàn Dĩ Xuyến vào trong và ném mạnh lên giường.

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống cô, gương mặt không khác gì quỷ satan, cặp mắt cực kỳ hung ác như muốn xé xác Hàn Dĩ Xuyến ra vậy!

- Dĩ Xuyến, em vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn nghe lời nhỉ!

Hàn Dĩ Xuyến đau đớn ngồi dậy, dùng ánh mắt sợ hãi kèm theo đề phòng nhìn hắn; sợ hắn sẽ lại cường bạo mình nên cô lén đưa tay sang túm lấy chăn để che người; vì lực ném của Từ Lâm rất mạnh nên chiếc áo sơmi trên người Hàn Dĩ Xuyến đã trở nên xộc xệch đến đáng thương, những chỗ kín đáo nhất của cơ thể cũng không thể che toàn bộ.

Từ Lâm bị hình ảnh đẹp đẽ trước mắt làm cho mê hoặc, yết hầu chuyển động không ngừng, hắn chống hai tay xuống giường, cả cơ thể của hắn tiến lại sát với Hàn Dĩ Xuyến, gương mặt tuấn mỹ cũng đã rất gần với cô trong gang tấc, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên

- Dĩ Xuyến, ở lại đây ăn ngon mặc đẹp, trở thành tình nhân được tôi chiều chuộng không phải rất tốt sao?

Vừa nói hắn vừa đưa tay mơn trớn từ gò má cô xuống môi, cằm đến cổ rồi tới ngực tròn trịa đang phập phồng, ngón tay thon dài cởi một cúc áo của cô, đến cúc thứ hai.

Nước mắt của Hàn Dĩ Xuyến trào ra khỏi khoé mắt và thấm cả vào gra giường. Cả quá trình cô đều cắn chặt môi chịu đựng, rươm rướm nước mắt nhìn hắn; cô không thể để hắn tiếp tục nữa.

- Từ Lâm, tôi xin anh, dừng lại được không?

Cô thật sự sợ hắn, thật sự rất sợ; hành vi cầm thú của hắn tối qua thực sự đã ám ảnh cô, có thể sẽ ám ảnh cả đời!

Từ Lâm đột nhiên dừng việc cởi áo cô lại, môi bạc khẽ nhếch sang một bên, tay di chuyển vào bên trong áo ngực cô, dịu dàng mơn trớn......

Hàn Dĩ Xuyến run rẩy muốn né tránh hành vi càn rỡ của hắn, cô yếu ớt cầu xin

- Từ Lâm... tôi xin anh... dừng lại được không? tôi sai rồi.....

Từ Lâm rút tay ra khỏi ngực cô và đưa lên gò má, giúp cô lau nước mắt. Giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại rất đáng sợ

- Em sai ở đâu chứ? Khi nhận sai thì chúng ta phải biết bản thân mắc lỗi ở đâu, đúng không nào?

Hàn Dĩ Xuyến nhân lúc hắn không để ý, hai tay chống lên ngực hắn, dùng sức đẩy mạnh. Sau đó liều mạng bỏ chạy ra đến cửa, nhưng cho dù cô có mở thế nào cũng không thể mở được cánh cửa phòng trước mặt; sợ hãi đưa mắt nhìn về phía Từ Lâm.

Từ Lâm không ngờ cô lại có gan làm vậy, lửa giận đã dần được áp chế lại tiếp tục bùng phát, lần này càng dữ dội hơn; hắn hung hãn đứng lên, bước từng bước về phía Hàn Dĩ Xuyến như con mãnh thú đang tấn công con mồi. Vừa bước đến trước mặt Hàn Dĩ Xuyến, gương mặt hắn ghi rõ hai chữ " Tức giận", môi bạc mím chặt, khẽ giật giật; đôi mắt trừng trừng đến ghê tởm; gân xanh hiện đầy trên trán; hắn đang cố gắng đè nén cơn giận, giọng nói đục ngầu, nặng nề nhưng toả ra khí lạnh khiến người khác dựng tóc gáy

- Muốn bỏ trốn? Bớt ảo tưởng đi!

Hàn Dĩ Xuyến tay nắm chặt khoá cửa, như con nhím xù lông nhìn hắn, tuy trên mặt tỏ ra quật cường nhưng hai chân cô đã run rẩy từ lâu.

- Từ Lâm, tôi thật sự rất mệt! Tôi chỉ muốn về nhà thôi!

Từ Lâm chống một tay lên cánh cửa phía sau Hàn Dĩ Xuyến, tay kia bóp chặt cằm của cô, nhả ra từng chữ

- Ngoan ngoãn ở đây cho tôi!

Dứt lời, hắn rút tay về, kéo Hàn Dĩ Xuyến ném sang một bên khiến bước chân của cô trở nên lảo đảo, rồi nhìn cô lần nữa và nở nụ cười nhàn nhạt rồi xoay người bước đi.

Rầm

Hắn mở cửa phòng và đi ra, sau đó đóng sầm lại.

Hàn Dĩ Xuyến nhanh chóng chạy đến, ra sức đập cửa nhưng vẫn không có chút hy vọng gì, cô vừa đập cửa vừa la hét

- Từ Lâm, Từ Lâm, mở cửa ra, anh mau mở cửa ra cho tôi! Từ Lâm, Từ Lâm!

Nỗi sợ hãi lần nữa dâng lên trong lòng cô, nước mắt không ngừng tuôn rơi....

Hai tay trắng nõn, nhỏ nhắn đập cửa như mèo cào, càng lúc càng yếu đi....

Tiếng kêu khóc của cô cũng dần yếu đi.....

- Từ Lâm.... thả tôi ra.....!

Bên ngoài cửa phòng, Từ Lâm nở nụ cười lạnh khốc, hắn cầm điện thoại của Hàn Dĩ Xuyến lên, chọn tắt nguồn xong rồi nhét điện thoại trở vào túi, nghiêng đầu nhìn về cánh cửa phía sau vài giây rồi tiếp tục sải bước đi.

- -------------------------------

Thuyên An và Lệ Băng cứ đi đi lại lại trong phòng thiết kế như một người mắc bệnh tiêu chảy, hai người đều cầm trên tay chiếc điện thoại, liên tục gọi không ngừng.

Trưởng phòng Ninh đi vào, nhìn thấy một cảnh trước mắt, cô thở dài và cởi áo khoác treo lên.

- Hai em làm gì mà sáng sớm như đợi bệnh nhân vậy?

Thuyên An bực mình ngồi xuống ghế, cô liên tục nhìn điện thoại.

- Trưởng phòng Ninh, Dĩ Xuyến không nghe điện thoại, cũng chưa đến công ty.

Lúc này trưởng phòng Ninh mới bắt đầu để tâm đến trạng thái của hai cô nhóc

- Em nói là Dĩ Xuyến không nghe điện thoại?

Lệ Băng vẫn gọi điện liên tục nhưng nhận được chỉ là một giọng nữ máy móc. Cô buồn bực nói

- Dĩ Xuyến không phải người vô trách nhiệm như vậy, nếu cậu ấy bị ốm và muốn nghỉ hôm nay thì sẽ gọi điện tới trước để nói rõ lý do. Nhưng đằng này, cậu ấy không gọi điện, bọn em gọi cũng không bắt máy, chắc chắn cậu ấy đã xảy ra chuyện gì rồi!

Trưởng phòng Ninh thấy cả hai người đều luống cuống cả lên, liền mở lời chấn an

- Hai đứa bình tĩnh trước đã nào!, đã gọi về nhà của Dĩ Xuyến chưa?

Thuyên An vò đầu bứt tóc nói

- Bọn em đã gọi rồi, nhưng mẹ của Dĩ Xuyến nói cả đêm cậu ấy không về nhà, em còn phải viện cớ nói dối để bà ấy yên tâm nữa!

Lệ Băng tiếp lời

- Tối qua Dĩ Xuyến nói là đến dự một bữa tiệc rượu của Phàm Diệc và cũng đi cùng anh ấy, nhưng đến lúc về thì lại gọi đến cho bọn em, nhờ em đến đón. Em vì bận chút chuyện nên đã từ chối cậu ấy!

Trưởng phòng Ninh tập trung nghe từng câu từng chữ, hình như phát hiện ra manh mối gì đó, vội nói

- Hai em đã hỏi người bạn Phàm Diệc đó chưa?

Lệ Băng gõ mạnh vào đầu mình, cô lấy điện thoại gọi ngay cho Phàm Diệc.

Một lúc sau, cô cúp điện thoại, vẻ mặt vẫn nghiêm trọng

- Phàm Diệc nói tối qua người của anh ấy có nhìn thấy một người phụ nữ đi về cùng Dĩ Xuyến!

Thuyên An kinh ngạc hỏi

- Phụ nữ? Có thể là ai chứ? Chẳng lẽ... Dĩ Xuyến bị bắt cóc sao?

Lệ Băng véo nhẹ vào vai Thuyên An, không đồng tình nói

- Cậu điên à?

Trưởng phòng Ninh thì trầm mặc suy nghĩ, bà lắc đầu thở dài

- Thuyên An nói cũng có lý!

Lệ Băng càng kinh ngạc hơn khi trưởng phòng Ninh bình thường rất sáng suốt nhưng bây giờ lại nói những lời như vậy.

Thuyên An thấy có người đồng tình với mình, liền nói tiếp

- Nếu thật sự Dĩ Xuyến bị bắt cóc thì kẻ đó phải gọi điện để đòi tiền chứ?

Trưởng phòng Ninh lắc đầu lần nữa, nhìn vào dãy số điện thoại của Hàn Dĩ Xuyến trên màn hình

- Kẻ bắt cóc Dĩ Xuyến không phải là nhằm vào tiền mà chính là nhằm vào chính cô ấy!

Lệ Băng cũng hình như đang thông suốt

- Bây giờ chúng ta có hai trường hợp có thể phân tích, thứ nhất trong bữa tiệc đó có rất nhiều vị khách không giàu cũng sang, nếu có ai muốn bắt cóc Dĩ Xuyến để tống tiền thì đúng là chuyện hết sức vô lý; nếu thật sự đã có người bắt cóc Dĩ Xuyến thì mục đích của họ không phải là tiền. Thứ hai, Phàm Diệc nói Dĩ Xuyến ra về cùng một người phụ nữ, điểm mấu chốt của chuyện này chính là người phụ nữ đó, một người phụ nữ không thể bắt cóc được Dĩ Xuyến, chắc chắn sau lưng cô ta có người khác; người phụ nữ này ở bữa tiệc mang được Dĩ Xuyến đi thì chắc chắn là người Dĩ Xuyến quen!

Thuyên An và trưởng phòng Ninh mở to mắt nhìn Lệ Băng như gặp quân sư.

Trưởng phòng Ninh tiếp lời

- Dù cho ai bắt cóc Dĩ Xuyến đi nữa, nhưng họ đã ra tay ở ngay bữa tiệc thì chắc chắn không phải vì tiền.

Thuyên An cắn cắn ngón tay gập lại và tiếp lời

- Dĩ Xuyến không phải người nổi tiếng gì trong mắt bọn thương gia kia, người phụ nữ đó Dĩ Xuyến lại quen, trong bữa tiệc lại xuất hiện một người mà Dĩ Xuyến có thể quen biết thì ngoài Phàm Diệc thì chỉ có người của Đại Từ!

Trưởng phòng Ninh mở to hai mắt nhìn Lệ Băng và Thuyên An

- Lisa!

Lệ Băng hít sâu một ngụm khí lạnh, cô nói như đinh đóng cột

- Người có thể đi cùng Lisa đến bữa tiệc, lại nhằm vào Dĩ Xuyến thì chắc chắn chỉ có thể là Từ Lâm!

Trưởng phòng Ninh hít sâu một hơi rồi nặng nề thở ra

- Nhưng làm sao biết được Dĩ Xuyến đã bị cậu ấy mang đi đâu? Hơn nữa, ai dám cả gan đến hỏi thẳng Tổng giám đốc?

Thuyên An như ma nhập, đứng lên và chỉ nói một câu rồi rời đi

- Em biết một người có thể giúp chúng ta!

- --------------------

Quán cà phê đối diện Đại Từ

Thuyên An chẳng còn tâm trạng uống cà phê nữa, cô nóng lòng hỏi Triết Liệt đang ngồi đối diện

- Triết Liệt, anh nói tôi biết Dĩ Xuyến đang ở đâu được không? Tôi biết Tổng giám đốc đang giữa cô ấy, anh có thể cho tôi biết cô ấy đang ở đâu không?

Triết Liệt đặt cốc cà phê xuống bàn, vẻ mặt ngưng trọng nói

- Thuyên An, thật sự xin lỗi, chuyện của Từ tiên sinh, tôi không dám hỏi nhiều, tôi thật sự không thể giúp được cô rồi!

Thuyên An vẫn nhất định không chịu từ bỏ, cô bám dai như đỉa

- Triết Liệt, anh là người thân tín nhất của Tổng giám đốc, nhất định anh biết Dĩ Xuyến đang ở đâu, anh giúp tôi được không? Tôi thật không biết cô ấy hiện giờ đang bị nhốt ở nhà kho, chuồng gà, chuồng lợn gì nữa, Triết Liệt, anh giúp tôi được không?

Triết Liệt không khỏi phì cười trước sự tưởng tượng của Thuyên An.

Từ Lâm thân là một vị Tổng tài cao cao tại thượng, một thủ lĩnh hô phong hoán vũ khắp nửa địa cầu mà lại có thể bạc đãi người phụ nữ của mình như vậy sao? Tệ hại đến mức như Thuyên An nói?

Triết Liệt giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó cũng đứng lên, mỉm cười lịch sự

- Thật xin lỗi, bây giờ tôi phải quay về làm việc rồi, còn về chuyện của cô Hàn, tuy không thể nói cho cô biết chỗ ở của cô ấy nhưng cô cứ yên tâm đi, cô Hàn sẽ không bị Từ tiên sinh bạc đãi đâu!

Thuyên An còn muốn ngăn cậu ta lại nhưng đã muộn mất rồi. Triết Liệt đã đi!

- ----------------------

Ngồi yên lặng trên chiếc giường màu đen rộng lớn, Hàn Dĩ Xuyến như con ốc sên thu mình vào cái vỏ trong nỗi sợ hãi, cô ngồi dựa ở đầu giường, hai tay ôm chặt chăn và đầu gối trước ngực, cằm cũng tựa lên đó, mắt nhìn về cửa sổ đang bị tấm rèm che kín, không hề chớp; hai mắt cô long lanh, to tròn rất đẹp, phẳng lặng như hồ nước trong veo; mái tóc đen mượt phủ gần hết nửa khuôn mặt của cô nhưng vẫn không thể che đi những dấu vết đau đớn cùng ô nhục trên khắp mặt, môi, cổ, vai của cô.

Cô ngồi yên lặng, yên lặng rất lâu.....

Những tấm rèm màu đen kia như cuộc sống của cô sau này, tối tăm không lối thoát.

Điện thoại của cô đã bị Từ Lâm lấy đi, chắc chắn bây giờ có rất nhiều người đang lo lắng đi tìm cô: Lệ Băng, Thuyên An, trưởng phòng Ninh, Phàm Diệc, mẹ cô!

Mẹ cô!

Cô thực sự rất nhớ bà, sợ bà sẽ lo lắng mà bệnh tim càng thêm nặng, bà có ăn cơm đúng giờ không? Bà có chịu uống thuốc không? Cả đêm qua cô không về nhà, bây giờ và sau này cũng không thể, cô chỉ sợ mẹ mình một mình ra ngoài tìm con gái, nếu bà ngất xỉu giữa đường.... mẹ của cô, cô phải làm gì cho bà đây?

Kéo chăn sang một bên, Hàn Dĩ Xuyến từ từ bước xuống giường, cô bước đến bên cửa sổ và kéo rèm ra, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cô chẳng còn chút tâm trạng nào để ngắm cảnh nữa, khi nhìn xuống bên dưới thì thấy một đội vệ sĩ đứng canh rất chuyên nghiệp.

Cô sợ hãi quay lại giường, đi ra mở cửa nhưng vẫn không được, cô đành bỏ cuộc và quay lại giường.

Xem ra cô có nằm mơ cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể ra khỏi đây!

Từ Lâm, hắn muốn nhốt cô cả đời, đến lúc cô trở thành một bộ xương khô!

- ---------------------------

Chiếc Lamborghini vừa ra khỏi cổng của Đại Từ đã bị một chiếc BMW chặn lại.

Phàm Diệc từ trên xe bước xuống và đi tới gõ cửa kính xe của Từ Lâm.

Cửa kính dần hạ xuống, gương mặt lạnh đến từng góc cạnh của Từ Lâm dần hiện ra, nhàn nhạt hỏi

- Phàm Tổng, có việc gì cần chỉ giáo sao?

Gương mặt Phàm Diệc đầy sát khí, hung hăng đấm mạnh vào xe của Từ Lâm

- Đừng nhiều lời, anh mang tiểu Xuyến đi đâu rồi?

Từ Lâm nhếch môi sang một bên, nở nụ cười châm chọc và nói

- Dĩ Xuyến ở bên cạnh tôi rất tốt, từ đây anh không cần tìm cô ấy nữa, không phải tối qua hai người đã nói rất rõ với nhau rồi?

Phàm Diệc càng lúc càng không thể nhẫn nhịn được nữa, anh gần như sắp xé nát cả kính xe rồi, ánh mắt nổi lên từng ti máu

- Từ Lâm, tao hỏi mày lần cuối, mày đem cô ấy đi đâu rồi?

Từ Lâm ném cho anh một cái nhìn khắc nghiệt, không hề có chút nhân nhượng nào mà nói

- Tôi để cô ta trên giường của mình đấy! Từ từ lột sạch quần áo của cô ta, sau đó tùy ý chơi đùa, rất kích thích đấy! Và còn, lúc Hàn Dĩ Xuyến được tôi làm cho sướng, anh có muốn biết khuôn mặt cô ta dâm đãng thế nào?

Phàm Diệc không thể tiếp tục nghe những lời vô sỉ của Từ Lâm nữa, anh gầm lên trong đau đớn

- Từ Lâm, mày im ngay cho tao! Tao không cho phép mày nói cô ấy như vậy!

Từ Lâm ngược lại rất bình tĩnh, nụ cười tàn độc càng đậm

- Nằm dưới thân tôi rên rỉ cầu xin tôi muốn cô ta, Hàn Dĩ Xuyến mà anh yêu là con dâm phụ như vậy đấy, rất khao khát có được đàn ông! Món đồ chơi thú vị như vậy sao anh lại không thể thưởng thức trước nhỉ?

Phàm Diệc càng rống to hơn nữa, trái tim anh như bị đâm từng nhát, từng nhát.

Rất đau!

Người con gái mà anh luôn yêu thương, bảo vệ lại bị một tên không bằng súc vật cường bạo hết lần này đến lần khác mà anh lại như một thằng ngốc không biết gì, để cô đau khổ một mình, để cô dằn vặt một mình.

Phàm Diệc anh chưa từng thấy mình vô dụng như lúc này!

Bây giờ anh lại phải nghe chính miệng tên súc sinh đã làm nhục người anh yêu nói những lời xúc phạm, sỉ nhục cô. Anh hận không thể một đấm đánh vào mặt hắn!

- Từ Lâm, mày câm miệng cho tao! Mau trả tiểu Xuyến lại cho tao! Thằng khốn!

Từ Lâm khinh thường nhìn anh, nụ cười càng lúc càng lạnh khốc

- Trả? Đợi tôi chơi chán rồi sẽ trả!

Dứt lời, hắn cười trêu tức Phàm Diệc và đóng kính xe lại, ra lệnh với thuộc hạ

- Lái xe!

Phàm Diệc vẫn kiên cường bám chặt cửa xe, đuổi theo cả chiếc xe và gầm lên

- Từ Lâm, mày dừng lại cho tao! Trả tiểu Xuyến lại đây! Từ Lâm!

Mặc cho anh đuổi theo, chiếc Lamborghini vẫn dứt khoát chạy đi.

Phàm Diệc vô lực đi tới trước xe mình, vừa hít thở phì phò, vừa tức giận đấm mạnh vào cửa kính xe khiến cho lớp thủy tinh vỡ ra, tay anh chảy rất nhiều máu!

Còn cả tiếng hít thở nặng nề của anh

- Tiểu Xuyến, đợi anh!

Trên chiếc Lamborghini đã đi xa, Từ Lâm nhếch mép cười lạnh lùng và tàn nhẫn, ánh mắt tầng tầng sát khí.

Hàn Dĩ Xuyến!

Để cô ở bên cạnh hắn cả đời, hắn không tiếc mạng của bất kỳ ai!
Bình Luận (0)
Comment