Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 46

Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 46: Từ Lâm, em yêu anh! ( H+)

Trong một thư phòng được trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển, lão Tam đang ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại Hắc Long, gương mặt già nua của ông ta dần biến sắc, đứng bật dậy

- Ông vừa nói gì cơ? Rút khỏi Thượng Hải? Hắc Long, ông đang nghĩ gì vậy? Bây giờ ông rút khỏi Thượng Hải thì tôi phải đối phó với Từ Lâm thế nào đây?

Giọng Hắc Long cực kỳ không vui vang lên

- Bây giờ thế lực của Hắc Long Bang ở Thượng Hải đang dần suy yếu, tôi phải về Đài Loan củng cố lại tổ chức, có lẽ sẽ mất vài năm, tạm thời ông cứ án binh bất động, đừng có trêu chọc Từ Lâm nữa.

Lão Tam như bị sét đánh ngang tai, không cam lòng nói

- Ông nghĩ Từ Lâm sẽ dễ dàng bỏ qua cho tôi?

Hắc Long phản bác

- Ông còn dám nói, kế hoạch lần này ông đã chắc chắn thành công nhưng lại khiến cho một khu căn cứ của tôi ở Đài Loan bị nổ.

Lão Tam nặng nề thở dài

- Không phải tôi cũng bị tổn thất nặng sao? Tôi thật không ngờ Từ Lâm lại có thể biết rõ hết mọi chuyện như vậy!

Hắc Long phẫn nộ nói

- Ông là đầu heo nhưng Từ Lâm lại là kẻ mưu kế đa đoan đấy! Bây giờ tuy tôi chưa nắm chắc tất cả thao tác thủ công của đội nhân viên kỹ thuật trong BAMs cũng như thân thủ của bọn họ nhưng có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ tôi cũng biết hai tên nội gián ông cài vào kỹ thuật cũng như thân thủ sẽ khác những người kia. Từ Lâm chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay! Ông chọn cách cài nội gián, sao ông không tự một phát súng bắn chết mình luôn đi!

Nghe Hắc Long phân tích, lão Tam mới nhận ra cách mình làm hoàn toàn là ngốc nghếch. Ông ta buồn bực nói

- Kế hoạch dù sao cũng đã thất bại rồi, chẳng lẽ ông định để Từ Lâm dẫn dắt BAMs thống trị cả thế giới sao?

Hắc Long trầm tư suy nghĩ một lúc rồi rạch ròi nói

- Tôi đã có kế hoạch riêng của mình, đợi một thời gian nữa, tôi nhất định sẽ chặt đầu Từ Lâm cúng tế vong hồn các anh em!

Lão Tam còn định nói gì thì trong điện thoại chỉ còn vang lên tiếng tút tút dài, Hắc Long đã cúp điện thoại. Ông ta tức giận ném mạnh chiếc điện lên lớp cửa sổ thủy tinh rồi nhả ra một câu chửi thề.

- -------------------------

Buổi chiều ở Đài Song Khê như một bức tranh mặt trời lặn rất đẹp, những tia nắng chiều chiếu rọi lên toà biệt thự màu trắng và những cảnh vật ở đây, hai con suối nhỏ phía trước cũng được tô thêm một màu vàng cô tịch.

Hàn Dĩ Xuyến ngồi trên thảm cỏ nhân tạo bên cạnh một con suối, hai chân trắng nõn, thon thả của cô thả xuống nước, trên tay cô cầm một tập giấy vẽ và một cây bút, chăm chú vẽ mô hình thiết kế và trang phục trên đó. Nhìn cô lúc này tĩnh lặng như một bông hoa trong mưa bão, xinh đẹp đến kiên cường.

Thím Vương mấy lần đi qua mà không nỡ làm phiền, vui vẻ nhìn rồi đi làm việc.

Hàn Dĩ Xuyến đang vẽ phần thân váy thì nghe tiếng động cơ xe ở cổng, cô vội đứng lên, hai chân còn ướt, dép thì quên xỏ, tập giấy vẽ lại cầm trên tay, cô chạy ra cổng thì vừa đúng lúc Từ Lâm từ trên xe bước xuống.

Từ Lâm nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang mỉm cười nhìn mình, tim hắn đang dần dần mềm nhũn thành nước, nhìn một lượt từ trên xuống dưới chân cô, thấy cô chạy chân trần ra đây, mày kiếm bỗng nhíu lại, chắc là không vui.

- Sao lại không mang dép?

Hàn Dĩ Xuyến lúc này mới sực nhớ ra, cô cắn cắn môi cúi đầu nhìn xuống chân, lí nhí trả lời

- Em quên mất....

Giọng nhỏ nhẹ như con mèo của cô khiến lồng ngực Từ Lâm như được xoa dịu, hắn kéo cô tới gần và nhẹ nhàng bế cô lên.

Hàn Dĩ Xuyến bất ngờ vì hai chân rời khỏi mặt đất nhanh chóng, đầu óc mông lung, hai tay theo bản năng cầm chặt tập giấy vẽ, còn chưa kịp mở miệng nói nửa lời đã bị Từ Lâm bế vào bên trong.

Mông và lưng chạm vào sofa bằng da thật, Hàn Dĩ Xuyến sợ sệt nhìn Từ Lâm cầm theo một đôi dép bông khác tới và ngồi xuống mang vào cho cô.

Xong xuôi, Từ Lâm đứng lên và ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô trong lồng ngực, hít hà mùi hương trên tóc cô, giọng nói lạnh nhạt vang lên

- Đang đợi tôi?

Hàn Dĩ Xuyến thành thật lắc đầu, cô cắn chặt môi rồi căng thẳng nói

- Em không biết anh sẽ về giờ này!

Từ Lâm nhẹ nâng khoé miệng, bật cười trong cuống họng, hắn hôn lên trán cô xuống mũi rồi dừng trên làn môi anh đào,cùng môi cô day dư triền miên......

Nụ hôn vừa dài vừa sâu, một lúc sau mới chấm dứt

Hàn Dĩ Xuyến căng thẳng cúi đầu xuống, cắn cắn làn môi đã bị hôn đến sưng, trống ngực đập điên loạn.

Từ Lâm im lặng nhìn cô một lúc, hắn từ từ nâng cằm cô lên, hỏi bằng giọng trầm thấp

- Em yêu tôi không?

Hàn Dĩ Xuyến kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, hít thở thật khó khăn, cô không ngờ hắn lại hỏi vậy, nhất thời cảm thấy câu hỏi này còn hóc búa hơn cả đề thi tốt nghiệp.

Từ Lâm cũng không hiểu tại sao hắn lại hỏi cô như vậy, cũng không biết tại sao lại mong muốn được nghe câu trả lời của cô đến như vậy, chỉ là " có" hoặc " không " nhưng tại sao lại khiến hắn trở nên khẩn trương như vậy, lúc nghe Tôn Phỉ Ngãi hỏi mình, hắn thật sự cảm thấy có một tảng đá lớn đang đè trên lồng ngực mình, rất khó chịu.

Hàn Dĩ Xuyến dùng ánh mắt của một con nai nhìn một con sói, cô không thể bình tĩnh nổi, một hồi lâu mới dám cất tiếng

- Có....

Cùng lúc là một cái gật đầu run rẩy. Cô rất sợ sau khi nhận được câu trả lời, Từ Lâm sẽ chán ghét cô, xem thường cô như những người phụ nữ khác, cô biết hắn đã nghe câu " em yêu anh" từ rất nhiều phụ nữ, cô cũng biết hắn chỉ xem đó là lời nói dối của phụ nữ, nhưng cô không nói dối, cô thật lòng yêu hắn, không biết tình yêu đó lớn nhỏ ra sao, cô chỉ biết cô yêu hắn!

Nghe được câu trả lời của cô, Từ Lâm đột nhiên thấy hân hoan trong lòng, một cảm giác thành công chưa từng có trước giờ. Hắn nhoẻn miệng cười, gật đầu một cái

- Tốt!

Rồi vuốt ve gò má cô, tiếp tục hỏi

- Sẽ không hối hận khi yêu tôi?

Hàn Dĩ Xuyến vội vã lắc đầu

- Em không hối hận....

Từ Lâm hài lòng gật đầu, cúi đầu xuống mút lấy môi cô lần nữa, say sưa hôn mút.

Nụ hôn càng lúc càng cuồng dã, hắn bế cô đứng lên và sải bước lên lầu.

Hàn Dĩ Xuyến bị ném xuống chiếc giường màu đen cỡ lớn, tiếp đó là một thân thể cường tráng đè lên người cô.

Từ Lâm một tay nhanh chóng cởi bỏ áo khoác và carvat, môi bạc đang gặm cắn làn môi anh đào, nụ hôn kéo dài rất lâu.

Một tay Từ Lâm lần lượt kéo tuột hai bên vai áo của Hàn Dĩ Xuyến, nụ hôn cũng chấm dứt trên môi cô, trượt dọc xuống khắp cổ và hai vai cô, để lại các dấu vết vô cùng sắc tình.

Hàn Dĩ Xuyến không nhịn được khẽ rên lên nức nở.

Đang hôn một cách điên loạn, Từ Lâm đột nhiên thấp giọng ra lệnh, đồng thời cầm hai tay Hàn Dĩ Xuyến đặt lên cổ áo mình.

- Dĩ Xuyến, cởi áo cho tôi!

Hàn Dĩ Xuyến ngớ người ra khi nghe hắn yêu cầu như vậy, hai tay túm chặt áo hắn bắt đầu run rẩy, nhưng trước ngực lại bị hôn cuồng nhiệt như vậy, môi lưỡi của hắn đã dừng lại trên cặp tuyết lê của cô, một bên bị xoa nắn, nhào nặn, ngón tay thon dài vân vê trên nhụy hoa đang dần nở rộ, một bên thì bị mút chặt đến tê dại; cô không chịu đựng được liền tự tay cởi bỏ từng cúc áo sơmi của Từ Lâm, da thịt nóng bỏng chạm vào từng ngón tay của cô, động tác vụng về đến lúc nụ hôn của hắn dần dần bám dính lấy đôi ngực sữa của cô, cô dần dần mất khống chế, hai tay ôm chặt bả vai hắn, miệng ngâm nga rên rỉ gọi tên hắn

- Ưm.... Từ Lâm.... ân... khó chịu....

Từ Lâm vừa hôn vừa mơn trớn da thịt cô, giọng ồ ồ ra lệnh

- Gọi tôi là Lâm!

Hàn Dĩ Xuyến hai tay vòng qua cổ hắn, khổ sở ôm chặt, gian nan gọi

- Lâm....

Nghe giọng mềm mại như bông của cô gọi tên mình, từng tế bào thần kinh của Từ Lâm đã căng cứng, hạ thân cũng trướng to đến khó chịu, hắn cởi bỏ chiếc áo sơmi còn vướng trên người, các bắp thịt cuồn cuộn phơi bày trước mắt Hàn Dĩ Xuyến, khẽ nhướn người lên, hắn cởi bỏ những vật cản cuối cùng trên cơ thể, giải phóng con cự long đang sừng sững dựng đứng, Hàn Dĩ Xuyến nhìn thấy liền đỏ mặt, nhắm nghiền mắt lại.

Từ Lâm không dễ gì tha cho cô, hắn kéo một tay cô đặt xuống con cự long của hắn, thấp giọng ra lệnh

- Sờ nó!

Nhiệt độ từ hạ thân hắn gần như thiêu rụi bàn tay Hàn Dĩ Xuyến, cô muốn rụt tay về nhưng lại bị Từ Lâm giữ chặt. Hắn cười xấu xa rồi xé rách cả chiếc váy trên người Hàn Dĩ Xuyến, cả chiếc quần con còn lại duy nhất của cô, ngón tay di chuyển vào nơi tư mật, dò dẫm khám phá, từng dòng chất lỏng trắng đục dính vào ngón tay hắn, hắn biết cơ thể cô đã sẵn sàng, liền đưa một ngón tay vào trong, xấu xa khiêu khích.

Hàn Dĩ Xuyến cong người vì khoái cảm bất ngờ, cô mơ hồ nắm lấy con quái thú vừa cứng vừa nóng kia. Đầu óc hỗn loạn, toàn thân đều khó chịu như hàng trăm con kiến đang bò.

- Ưm... Lâm... đừng mà... không muốn....

Từ Lâm nghe cô nói vậy liền không vui, đưa thêm ngón tay thứ hai vào, rồi ngón thứ ba, gây ra khoái cảm tột cùng cho cô, xuân dịch chảy ra không ngừng, hắn khàn giọng hỏi

- Không muốn?

Khoái cảm lấn át lý trí, Hàn Dĩ Xuyến nức nở cầu xin

- Ưm... Lâm... em muốn....

Từ Lâm vẫn muốn trêu chọc cô, ngón tay liên tục ra vào, cười xấu xa hỏi

- Nói tôi nghe, em muốn gì?

Hàn Dĩ Xuyến tay nắm lấy con quái thú kia, tay ôm chặt lưng Từ Lâm, nức nở nói

- Ân... cái đó.... cái đó của anh... em muốn... ưm....

Từ Lâm nhếch môi cười thoả mãn, hôn trượt lên môi anh đào của cô, rút ngón tay ra khỏi nơi non mềm của người phụ nữ, hai tay kéo dạng chân cô ra, hạ thân áp sát hạ thân cô, thắt lưng động mạnh, đâm vào nơi sâu nhất của cô.

- Aaaa!

Vừa đau vừa thoải mái khiến Hàn Dĩ Xuyến không kìm được mà phóng túng rên rỉ, hai tay ôm chặt tấm lưng vững chãi của Từ Lâm, nước mắt cũng rực trào ra khỏi khoé mắt, thấm hết cả vào gra giường.

Hạ thân Từ Lâm liên tục luật động, từ chậm đến nhanh, từ từ sâu hơn nữa!

Nụ hôn vẫn không dừng lại.

Lúc nhả môi Hàn Dĩ Xuyến ra, Từ Lâm liền ra lệnh

- Dĩ Xuyến, nói yêu tôi!

Hàn Dĩ Xuyến không chút do dự mà nói nhưng giọng nói cứ bị đứt quãng theo từng nhịp ra vào của Từ Lâm

- Lâm... em yêu anh....

Hạ thân động mạnh hơn nữa, Từ Lâm khàn giọng nói

- Ngoan...

Hàn Dĩ Xuyến thật sự sắp chịu không nổi nữa rồi, hắn vào sâu như vậy, tốc độ cũng rất nhanh, cô cảm giác cơ thể mình sắp bị xé toạc ra rồi. Cô yếu ớt cầu xin

- Lâm... đừng vào sâu như vậy....

Từ Lâm ngược lại càng điên cuồng luật động hơn, hắn trơ trẽn nói

- Đã làm bao nhiêu lần rồi mà vẫn chặt khít như vậy, cũng rất nóng! Tiểu dâm đãng, tiểu yêu tinh, tôi thoả mãn em đây!

Vừa nói hắn vừa đưa cô lên đến cao triều, khoái cảm dồn dập, mùi vị tình dục càng lúc càng đậm.

Từ Lâm ôm Hàn Dĩ Xuyến đổi hết bao nhiêu tư thế, phóng hết bao nhiêu dòng tinh hoa vào sâu nhất cơ thể cô, đến khi cô không thể chịu đựng được mà ngất đi, hắn mới thoả mãn dừng lại.

- ----------------------------

Vừa mở mắt ra, Hàn Dĩ Xuyến đã cảm nhận được cái đau đến chết đi sống lại, hạ thân như vừa bị nghiền nát, đau đến không thở nổi, cô ưm một tiếng rồi lồm cồm bò dậy, chăn rơi ra khỏi ngực, cô liền đưa tay kéo lại; mang theo ánh mắt thất vọng nhìn sang vị trí bên cạnh nhưng cô lại không ngờ Từ Lâm lại đang ngồi đó, đưa lưng về phía cô, tay cầm điện thoại, hình như đang nói chuyện công việc, hắn vẫn còn để trần nửa thân trên, những dấu vết cào cấu đỏ hồng vẫn còn lưu lại trên lưng hắn; Hàn Dĩ Xuyến cười thầm, mặt cũng nóng bừng.

Từ Lâm xoay người lại, nhích lại gần cô hơn, lạnh nhạt hỏi

- Dậy rồi? Có muốn ăn gì không?

Hàn Dĩ Xuyến liếm liếm môi rồi khẽ nói

- Cháo trứng!

Từ Lâm gật đầu rồi ôm cô lại gần, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, nói nhỏ

- Tắm trước đã!

Hàn Dĩ Xuyến ngớ người, mỗi lần cùng tắm với Từ Lâm là cô sắp bị bệnh tim. Do dự một lúc, cô mạnh dạn gọi

- Từ Lâm.....

Từ Lâm cúi đầu nhìn cô, mắt phượng hẹp dài lộ rõ vẻ không vui, hắn lạnh giọng hỏi

- Em gọi tôi là gì? Từ nay gọi tôi là Lâm!

Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi rồi nhỏ giọng gọi lại lần nữa

- Lâm.....

Cô cứ nghĩ rằng chỉ có lúc lên giường hắn mới cho phép cô gọi tên hắn thân mật như vậy, không ngờ hắn thật sự để cô gọi như vậy bất kể là lúc nào. Cô chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế này!

Định thần lại thì đã thấy Từ Lâm đang định bước xuống giường, nhìn tấm lưng vững chãi đó cùng làn da màu đồng quyến rũ, Hàn Dĩ Xuyến cắn chặt môi, hai mắt vẫn không rời vị trí, các ngón tay chà xát vào nhau, cuối cùng lấy hết can đảm để nhích tới gần lưng hắn, hai tay vươn ra ôm lấy bụng hắn, cô rụt rè nói

- Lâm... em yêu anh!

Tim Từ Lâm như bị nhiều sợi lông mềm quét qua, vừa nhột vừa thích, cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang chạm vào da thịt và cơ bụng mình, dục vọng còn chưa kịp tiêu tan lại bừng dậy dữ dội. Hắn xoay người lại, nâng cằm Hàn Dĩ Xuyến lên, đặt ngay một nụ hôn xuống làn môi đỏ mọng của cô, triền miên rất lâu..... Dục hoả không cách nào dập tắt, Từ Lâm lần nữa ôm cô đặt xuống giường, cả người nằm đè lên, nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt.

Một màn xuân tình lại diễn ra trong căn phòng ngủ màu tối, thiêu đốt cả một buổi sớm.
Bình Luận (0)
Comment