Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 59

Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 59: Đêm tân hôn (H+)

Phòng tân hôn chính là phòng ngủ trước giờ của Hàn Dĩ Xuyến và Từ Lâm, bây giờ được trang trí thêm hoa hồng, bong bóng và nến.

Từ lúc kết thúc nghi thức hôn lễ thì Hàn Dĩ Xuyến đã ngồi một mình trong đây để đợi Từ Lâm, cô đã đợi rất lâu, đợi đến sắp ngủ gục rồi lại ép mình tỉnh táo, nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, khoé mắt cô chợt trở nên ẩm ướt, đây là do hắn chính tay đeo cho cô, dù thế nào thì cô cũng sẽ không bao giờ tháo ra; cô đưa tay sờ xuống bụng, bảo bảo chắc không thể thức trắng đêm với cô được. Đang định vào phòng tắm tắm rửa và thay đồ thì cửa phòng đột nhiên bị đá mạnh một cái, Từ Lâm mang theo một thân đầy mùi rượu đi vào, bước chân của hắn khá vững vàng, chỉ là tay cứ ôm lấy đầu nên có vài bước loảng choảng.

Hàn Dĩ Xuyến vội chạy tới đỡ hắn đến giường. Từ Lâm không phản đối mà còn ôm lấy vòng eo thon gọn của cô nữa.

Để hắn nằm xuống giường, Hàn Dĩ Xuyến bắt đầu cởi giày cho hắn, đến lúc cởi áo khoác xong thì cổ tay đột nhiên bị một lực lớn nắm chặt

- Dĩ Xuyến, đã vừa lòng em chưa? Không phải em muốn tôi nuôi con cho các người sao?

Hàn Dĩ Xuyến kìm nén chấn động trong lòng, tiếp tục giúp hắn tháo carvat, nới lỏng một cúc áo sơmi cho hắn để hắn dễ ngủ hơn. Xong xuôi, cô đang định đứng lên thì giọng khàn khàn của Từ Lâm gầm nhẹ phía sau

- Tiếp tục cởi!

Hàn Dĩ Xuyến tưởng rằng hắn say rồi nên chỉ im lặng đứng lên, nhẹ giọng nói

- Anh ngủ trước đi!

Ầm

Cô không giữ thăng bằng được khi bị người đàn ông phía sau kéo mạnh; cả người cô nhanh chóng bị bao vây trong vòng tay của Từ Lâm và vòm ngực săn chắc của hắn, còn có cả mùi rượu vang và mùi xì gà hoà lẫn vào nhau và xộc vào mũi cô. Hai tay cô vì hốt hoảng mà bám vào hai bên vai của Từ Lâm, lí nhí nói

- Lâm... anh đừng làm loạn nữa.....

Từ Lâm một tay chế trụ vòng eo cô, một tay vuốt ve gò má đỏ ửng của cô rồi di chuyển xuống cằm, nắm chặt; hắn nhếch môi cười, giọng lạnh lẽo nói

- Làm loạn? Em là vợ tôi, tôi là chồng em, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, tôi như vậy gọi là làm loạn?

Đầu óc Hàn Dĩ Xuyến như muốn nổ tung, cô muốn tìm tư thế thuận lợi để đứng lên nhưng lại không được, tiếp tục thuyết phục Từ Lâm

- Lâm... anh uống nhiều như vậy chắc mệt rồi.....

Từ Lâm nhếch môi cười nhạt, bàn tay hắn buông lỏng cằm cô ra, trượt xuống rãnh ngực cô, các ngón tay thon dài luồn vào bên trong vuốt ve; giọng nói đầy bỡn cợt của hắn rót bên tai cô

- Muốn đi tìm người tình của em? Tối nay em muốn động phòng với tôi hay là hắn ta?

Hàn Dĩ Xuyến nghe như sét đánh ngang tai, cô mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt như nhìn người xa lạ, cô không ngờ hắn có thể mở miệng thốt ra những lời xúc phạm cô dễ dàng như vậy. Nhìn hắn không giống đang say, hắn đang rất tỉnh táo, những lời hắn vừa nói rõ ràng là hắn ý thức được!

Hàn Dĩ Xuyến vùng vẫy muốn đứng lên, sóng mũi cô cay cay

- Lâm... anh đang nói linh tinh gì vậy?

Từ Lâm đẩy cô sang một bên rồi lập tức nằm đè lên người cô, một tay hắn chế trụ hai tay cô lên đỉnh đầu, tay kia thuần thục cởi hết hàng cúc áo sơmi rồi ném phăng chiếc áo sang một bên, môi mỏng tàn nhẫn nhả ra mấy chữ

- Sợ tôi làm hại đến nghiệt chủng của em? Thật ra thì tôi chính là muốn nó chết đấy! Dĩ Xuyến, làm tình cùng phụ nữ mang thai thật sự rất kích thích đấy!

Chát

Một bạt tai dán vào gương mặt anh tuấn của Từ Lâm, in rõ năm ngón tay trên đó, dưới ánh đèn mờ nhạt vẫn ẩn ẩn hiện hiện.

Nước mắt của Hàn Dĩ Xuyến cũng theo cái tát đó mà rơi xuống như bão lũ, cô căm phẫn nhìn hắn, giọng run run nói

- Từ Lâm, em không cho phép anh xúc phạm con!

Từ Lâm quay mặt lại, ánh mắt cực kỳ hung ác nhìn cô, nụ cười lạnh đến thấu xương, hắn một tay bóp chặt cằm cô, tay kia đưa ra sau lưng cô, kéo khoá xuống và thô bạo kéo toàn bộ chiếc váy cưới ra khỏi người Hàn Dĩ Xuyến; môi mỏng ở phía trên hung hăng hôn xuống môi anh đào, cắn mút, gặm nhấm.....

- Ưm.....

Nước mắt rơi không ngừng, nửa chữ cũng không thể thốt ra, Hàn Dĩ Xuyến chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn cho hết đêm nay.

Nụ hôn của Từ Lâm dần chuyển sang cuồng nhiệt, ánh mắt hắn tràn ngập dục vọng, nụ hôn từ trên môi trượt xuống cổ, vai, sau đó cắn mạnh.

- A!

Hàn Dĩ Xuyến rên lên một tiếng đau đớn, cô lắc đầu liên tục, ngước nhìn Từ Lâm đang chậm rãi liếm máu trên bả vai cô. Giãy giụa điên cuồng, cô dùng sức muốn đẩy hắn ra

- Từ Lâm, anh thả em ra! Anh điên rồi! Thật sự điên rồi!

Từ Lâm đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hàn Dĩ Xuyến, nhàn nhạt mở miệng

- Con điếm không biết xấu hổ như em còn dám đánh tôi? Không phải em muốn thử trò kích thích khác chứ?

Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng vén tóc của Hàn Dĩ Xuyến, môi mỏng nở nụ cười khinh miệt.

Nước mắt của Hàn Dĩ Xuyến rơi xuống không ngừng, máu tươi từ khoé môi và bả vai cô tanh nồng đến cực điểm, đau đớn cùng tuyệt vọng cứ gào thét trong lòng cô.

Cuộc hôn nhân này chẳng lẽ là sai?

Từ Lâm muốn dùng nó như một công cụ để truốt giận!

Đang vùng vẫy muốn thoát thì Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên bị Từ Lâm bế lên, đồng thời đồ lót trên người cô cũng bị cởi hết ra; Từ Lâm bắt cô quỳ hai gối xuống, hai tay cô chống trước mặt như một đứa trẻ đang bò, phía sau thì hắn nhanh chóng cởi bỏ quần dài cùng quần lót, hai tay đặt hai bên hông của cô, đồng thời hắn cũng quỳ sát phía sau cô, đưa cự long đã sớm trướng to và nóng ran xâm nhập vào nơi tư mật ẩm ướt của cô, đẩy mạnh thắt lưng.

- A! Không... không muốn....

Tư thế này khiến cô vô cùng xấu hổ, Từ Lâm lại muốn biến cô thành một nữ diễn viên jav. Để khiến hắn thoả mãn nỗi căm phẫn thì hắn thật sự không chút do dự mà hủy hoại cô!

Nước mắt Hàn Dĩ Xuyến theo từng đợt ra vào của Từ Lâm mà rơi xuống, cổ họng cũng không kìm được mà bật ra từng tiếng rên rỉ mê người, vì hai tay không thể đưa lên, với tư thế này cô hoàn toàn không thể ngăn được những âm thanh phóng đãng của mình, mà càng lúc càng lớn hơn.

- Ưm.. ân... ân... aaaa....

Từ Lâm liên tục đẩy mạnh thắt lưng, theo mỗi cú thúc của hắn thì càng lúc càng vào sâu hơn, tốc độ cũng nhanh đến điên cuồng mà khí lạnh trên người hắn vẫn không hề tản bớt, từng cú ra vào hắn lại tàn nhẫn mắng chửi cô

- Tiểu dâm đãng, không phải em rất thích quyến rũ đàn ông? Không muốn? Thật sự không muốn?

Hàn Dĩ Xuyến sắp không chịu đựng được nữa rồi, cô khóc lóc xin tha

- Ân... Lâm.... làm ơn... dừng... dừng lại....

Tưởng rằng hắn đã dừng lại nhưng lần nữa hắn ép cô nằm sấp xuống, hai gối của hắn khuỵ xuống hai bên hông cô, tiếp tục từ phía sau mà xâm nhập vào.

- Con điếm thối! Trên giường của Từ Thiên Tần và Phàm Diệc đã bày ra biết bao nhiêu bộ dạng dâm đãng mà còn dám giả vờ thanh cao trước mặt tôi?

Hạ thân lại điên cuồng luật động, giờ phút này trước mắt hắn chỉ còn thù hận và dục vọng, hắn muốn đem Hàn Dĩ Xuyến mà phát tiết hết tất cả!

Hai tay đau nhức của Hàn Dĩ Xuyến cố gắng bịt chặt hai tai, cô không muốn nghe, cô không muốn nghe Từ Lâm xúc phạm mình thêm nữa; môi cũng đã bị cô cắn đến sắp nát rồi, máu tươi rỉ ra hoà vào nước mắt mặn chát tạo nên cảm giác đau nhói đến từng tấc da thịt.

Nhiệt độ trong căn phòng tăng lên không ngừng, mồ hôi cũng đã chảy ròng rã trên cơ thể trần truồng của hai người, những cánh hoa hồng trên giường đã sớm bị nhào nát đến đáng thương; tiếng thở dốc của đàn ông cùng tiếng rên rỉ đầy khoái lạc cùng đau đớn của phụ nữ vang khắp căn phòng.

Đang lên đến cao triều thì đột nhiên Từ Lâm lại rút ra khỏi người Hàn Dĩ Xuyến, một tay túm lấy tóc cô, kéo cô quay mặt lại và áp sát gương mặt đã sớm trắng bệch của cô vào hạ thân của hắn, giọng trầm đục ra lệnh

- Ngậm!

Hàn Dĩ Xuyến liều mạng lắc đầu, cô thật sự sợ hãi, sợ sẽ thật sự biến thành đồ chơi tình dục của hắn. Nhưng lại như những lần trước, sau ót cô bị một tay hắn giữ chặt tóc, trước cằm lại bị hắn bóp chặt đến lúc phải mở miệng rồi đẩy con cự long to lớn đi vào miệng cô.

Cảm giác nghẹt thở cùng đau đớn khiến Hàn Dĩ Xuyến tiếp tục bật khóc. Cô rất muốn chạy trốn, rất muốn thoát khỏi cảnh tượng này nhưng tại sao cô lại không thể?

Từ Lâm hoàn toàn xem cái miệng nhỏ của Hàn Dĩ Xuyến là hạ thân của cô mà liên tục tấn công, lên đến cao triều của dục hoả, hắn phóng hết toàn bộ vào khoang miệng của cô rồi rút ra, bóp chặt cằm cô lần nữa, lạnh lùng ra lệnh

- Nuốt hết!

Hàn Dĩ Xuyến phải lấy tay bịt chặt miệng mới có thể ngăn cản được cảm giác buồn nôn, chưa hết, cô tiếp tục bị tên cầm thú này đẩy ngã xuống giường, hắn kéo hai chân cô gác lên vai hắn, hạ thân lần nữa xỏ xuyên qua cơ thể cô, cơ hồ muốn rách toàn bộ.

Từ Lâm nhếch môi cười lạnh, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt phóng đãng của cô lúc hắn điên cuồng tiến vào!

- Đúng là đại dâm phụ! Rất biết cách dụ dỗ đàn ông đấy!

Hàn Dĩ Xuyến thật sự không còn sức để đôi co với hắn nữa, cổ họng cô như có một tảng đá lớn đè lên, không thể mở miệng nổi, khóc, cô cũng mệt rồi, bụng dưới bắt đầu mơ hồ đau nhức.

Cô không biết bảo bảo có gì bất trắc không......

- ------------------------------

Sáng sớm khi tỉnh dậy, Hàn Dĩ Xuyến mặc dù đau đớn, nhức mỏi toàn thân nhưng cô vẫn nhớ đến cơn đau bụng tối qua, vội vàng tắm rửa rồi lấy một bộ đồ mặc vào, cô cầm túi chạy ra ngoài, cô muốn đến bệnh viện để kiểm tra xem thử bảo bảo có gì đáng ngại không?

Nhưng khi cô vừa mới xuống phòng ăn thì thím Vương đã đưa cho cô một tách cà phê.

- Thiếu phu nhân, đây là cà phê sáng của thiếu gia, cậu ấy bảo cháu phải mang lên thư phòng cho cậu ấy!

Hàn Dĩ Xuyến nhìn lên cánh cửa phòng sách đang đóng rồi lại đưa tay vuốt nhẹ bụng mình, cô cắn cắn môi và nhận lấy tách cà phê, quay trở lại lên cầu thang.

........................

Đẩy cửa vào phòng sách, Hàn Dĩ Xuyến bưng tách cà phê đi tới trước bàn làm việc của Từ Lâm, nhẹ nhàng đặt xuống, cô nhẹ giọng nói

- Lâm, cà phê của anh!

Thấy Từ Lâm vẫn không ngẩng đầu lên và chỉ chuyên tâm xử lý công việc, cô thầm thở phào nhẹ nhõm và định xoay người rời đi thì giọng lạnh lùng của hắn đột nhiên vang lên phía sau

- Em định đi đâu?

Hàn Dĩ Xuyến chậm rãi xoay người lại, cô cắn cắn môi rồi nói

- Em muốn đến bệnh viện!

Từ Lâm bỏ tập văn kiện trên tay xuống, hướng đến Hàn Dĩ Xuyến mà ra lệnh

- Lại đây!

Hàn Dĩ Xuyến không dám chống đối lại hắn nhưng cô thật sự muốn đến bệnh viện ngay để kiểm tra sức khỏe cho bảo bảo. Suy nghĩ rất lâu, cô do dự đi tới trước mặt Từ Lâm, lấy can đảm hỏi

- Anh còn cần gì nữa sao?

Từ Lâm nhếch môi cười rồi đưa tay kéo Hàn Dĩ Xuyến ngồi xuống đùi mình, một tay ôm ngang hông cô, một tay vén mái tóc cô ra sau tai, cúi đầu bên cạnh tai cô, thì thầm

- Không khỏe?

Hàn Dĩ Xuyến theo bản năng đưa tay che bụng, cô cố tình trốn tránh ánh mắt của Từ Lâm

- Em thấy dạ dày không tốt nên muốn đến bệnh viện kiểm tra!

Từ Lầm ra vẻ đã hiểu và gật đầu một cái

- Để tôi gọi Mẫn Quan đến kiểm tra cho em!

Hàn Dĩ Xuyến giật mình lắp bắp

- Không cần đâu, em có thể tự đến bệnh viện!

Từ Lâm nghe vậy cũng không cưỡng ép cô nữa, thả tay ra để cô bước xuống.

Hàn Dĩ Xuyến như được ban ân xá, vội đứng lên và hỏi Từ Lâm

- Em có thể được được rồi chứ?

Từ Lâm cười nhạt rồi nhẹ gật đầu, sau đó lại bổ sung thêm một câu

- Đem kết quả về cho tôi!

Hàn Dĩ Xuyến gật đầu rất nhanh rồi xoay người rời đi.

Từ Lâm nhìn theo bóng lưng dần mất đi sau cánh cửa, lấy điện thoại ra và gọi cho một dãy số

- Đi theo!

- ------------------------

Trong một quán cafe bình dân, một cô gái trẻ và khá xinh đẹp đang ngồi ở một bàn khá khuất, cô ta giơ tay gọi một cô gái khác vừa bước vào quán cafe.

Cô gái vừa đến đặt túi xuống rồi cũng kéo ghế ra và ngồi, sau đó hỏi nhỏ cô gái đối diện

- Cao Lan, thuốc tớ cần cậu có mang đến không?

Cô gái tên Cao Lan nhìn khắp bốn phía rồi lấy từ trong túi ra một gói màu trắng, nhét vào tay cô gái trước mặt

- Đây là hàng tốt, không màu không mùi, không vị, chỉ cần cho một lượng nhỏ vào là có thể vui vẻ đến sáng!

Cô gái đó cầm gói thuốc lên và nở nụ cười nham hiểm

- Lần này tớ nhất định sẽ có được Từ Lâm!

Cao Lan uống một ngụm cafe rồi nhìn bạn của mình, tò mò hỏi

- Y Bình, anh ta đã kết hôn rồi đấy!

Y Bình nở nụ cười thê lương nhưng rất thâm độc

- Phải, vì anh ấy đã kết hôn và còn rất yêu Hàn Dĩ Xuyến nên tớ mới phải dùng đến cách này!

Cao Lan suýt chút nữa là sặc cafe, vội hỏi

- Yêu? Làm sao có thể chứ?

Y Bình uống một ngụm nước ép rồi nói

- Ánh mắt anh ấy nhìn cô ta tớ thấy rất rõ ràng, đó chắc chắn là ánh mắt dành cho người phụ nữ mà mình yêu nhất. Hàn Dĩ Xuyến có được trái tim anh ấy thì ít nhất tớ cũng phải đoạt được con người anh ấy!

Cô ta thừa nhận từ lần đầu tiên nhìn thấy Từ Lâm thì cô ta đã hoàn toàn si mê hắn rồi, nó còn hơn cả sự si mê nữa, thời gian qua cô ta vẫn luôn âm thầm chờ đợi cơ hội ra tay, bây giờ thì đã đến lúc rồi!

Cô ta nhất định phải có được Từ Lâm!

- ----------------------------

Sau khi trở lại Đài Song Khê, Hàn Dĩ Xuyến đã đem một bản kiểm tra sức khỏe dạ dày đến cho Từ Lâm xem. Nhìn thấy các trị số trên đó, hắn hài lòng không nói gì; sau đó dặn cô ở nhà ăn tối rồi đi ra ngoài.

Hàn Dĩ Xuyến trở về phòng, cô ngồi trên giường và vuốt ve bảo bảo rất lâu. Cũng may là bảo bảo không bị thương tổn gì; để có bản kết quả kiểm tra dạ dày cho Từ Lâm xem nên cô đã kiểm tra luôn cả dạ dày.

Ngồi một lúc, cô đứng lên và đi ra ban công ngắm vườn hoa tử đằng từ trên cao.

- -------------------------

Trong phòng bar hạng sang, một vài giám đốc thuộc nhiều công ty hiện đang hợp tác với Đại Từ và cả Từ Lâm cũng có mặt ở đây; bên cạnh những gã giám đốc này đều ôm hai cô phục vụ thân hình nóng bỏng, ăn mặc hở hang.

- Từ Tổng, ngài xem dự án lần này có thể tiến hành thuận lợi như vậy không phải đều nhờ sự hợp tác giữ hai bên chúng ta sao?

Một tên giám đốc vừa kính rượu Từ Lâm vừa nói, hai cô nàng bên cạnh ông ta cũng đang rất nhiệt tình chăm sóc ông ta.

Từ Lâm lười biếng nâng ly lên rồi uống một hơi cạn sạch ly rượu, hắn chỉ ngồi có một mình, hoàn toàn không muốn có những người phụ nữ như vậy vây quanh. Báo cáo lúc nãy của tên thuộc hạ đã khiến hắn giận đến sắp bốc hỏa.

Hàn Dĩ Xuyến lại dám nói dối hắn đi kiểm tra dạ dày, thật ra cô đang lo cho đứa bé trong bụng mình, cô lại lo lắng cho đứa con của người đàn ông khác đến như vậy, có thể không do dự mà nói dối hắn.

Đồ giả dối!

Đồ phản bội!

Hắn hận cô!

Từ Lâm hắn chưa từng hận một người phụ nữ nào đến như vậy, vậy mà người phụ nữ đầu tiên hắn hận lại chính là người phụ nữ mà hắn yêu nhất!

Tức đến gương mặt lạnh khốc, ánh mắt hằng lên từng tia máu, gân xanh nổi đầy trên trán, chiếc ly trên tay đã bị hắn bóp nát từ lâu mà hắn lại không biết, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh của Hàn Dĩ Xuyến.

Những người bên cạnh tưởng rằng mình đã làm gì đó đắc tội với vị Tổng tài này nên đột nhiên im phăng phắc, không ai dám làm càn gì.
Bình Luận (0)
Comment