Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 78

Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 78: Nhà đầu tư mới.

Nhà hàng Water

Đây là nhà hàng nổi tiếng chủ yếu phục vụ cho giới thượng lưu, nhà hàng nằm bên bờ đông sông Hoàng Phố, một khu vực

kinh tế sầm uất tại Thượng Hải; bên trong nhà hàng được bày trí rất đơn giản nhưng lại có sức hút riêng, tiếng đàn violon vang lên thật yên ả và nhẹ nhàng.

Hàn Dĩ Xuyến vừa bước vào nhà hàng thì đã có nhân viên phục vụ ra dẫn đường.

- Cô Hàn, Từ tiên sinh đang đợi cô bên trong.

Hàn Dĩ Xuyến cũng không lấy làm lạ gì mà đi theo nhân viên phục vụ vào trong vì hình như nhà hàng này đã được bao trọn.

Từ xa cô đã nhìn thấy Từ Lâm đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, hắn quay lưng về phía cô, tấm lưng vững chãi, to lớn được bao bọc trong bộ tây trang thẳng thớm; hai chân hắn bắt chéo nhau, một tay cầm ly rượu vang đỏ lắc đều và nhẹ nhàng.

Nhân viên phục vụ tiếp tục dẫn cô đến bên bàn của Từ Lâm. Nhân viên cúi chào rồi lễ phép nói

- Từ tiên sinh, cô Hàn đã đến rồi ạ?

Từ Lâm nhẹ nhàng quay đầu sang, ngước mắt lên nhìn Hàn Dĩ Xuyến đang đứng bên cạnh nhân viên phục vụ, mắt thì không rời khỏi cô mà nhàn nhạt nói với nhân viên đó.

- Lên món!

Nhân viên phục vụ gật đầu rồi đi vào phía nấu nướng.

Hàn Dĩ Xuyến tay nắm chặt quai túi xách, hít sâu một hơi rồi nói

- Từ tiên sinh, tôi đến để nói về cuộc trao đổi vào sáng mai giữ OY và Đại Từ.

Từ Lâm nhếch môi cười nhạt rồi hất cằm về chiếc ghế trước mặt.

- Ngồi!

Hàn Dĩ Xuyến vẫn đứng im đó và lạnh lùng nói

- Từ tiên sinh, hy vọng sáng mai anh có thể đến đúng giờ!

Từ Lâm không trả lời vấn đề của cô mà tiếp tục ra lệnh

- Ngồi!

Hàn Dĩ Xuyến bực mình đi tới ghế trước mặt và ngồi xuống, mất kiên nhẫn nói

- Từ tiên sinh, bây giờ....

Cô còn chưa kịp nói gì thì Từ Lâm đã không vui ngắt lời

- Gọi tên anh!

Sau đó ngồi ngay ngắn lại, đặt ly rượu xuống bàn, nở nụ cười nhàn nhạt rồi nói

- Cùng anh ăn bữa cơm khó đến vậy?

Hàn Dĩ Xuyến ngây ngốc giây lát, cô không ngờ hắn lại yêu cầu cô ăn cơm cùng hắn.

Ăn cơm?

Thật buồn cười!

Sáu năm trước khi cô vẫn còn là vợ hắn thì tại sao ngay cả một bữa cơm hắn cũng không ngồi cùng cô, cô đã đợi hắn biết bao nhiêu lần.....

Bây giờ hai người chẳng còn là gì của nhau mà nói đến một bữa cơm, không phải rất nực cười sao?

Cô cắn cắn môi rồi mở miệng

- Từ tiên... Từ Lâm, anh không cần phải bắt tôi phí thời gian ở đây, tôi chỉ đến nói với anh vài câu thôi, mà những gì cần nói tôi đã nói xong rồi, bây giờ tôi xin phép đi trước!

Nói xong, cô định đứng lên thì Từ Lâm thấp giọng nói

- Coi như em bố thí cho anh được không? Anh chỉ muốn cùng em ăn tối thôi,...như sáu năm trước.

Khoé mắt Hàn Dĩ Xuyến cay cay, cô ngồi lại và nói bằng giọng vô cùng xa cách

- Từ Lâm, chẳng lẽ anh vẫn không hiểu? Chúng ta chẳng còn là gì của nhau nữa. Tình yêu của tôi đối với anh, tôi đã rút lại từ sáu năm trước rồi, đơn li hôn chúng ta cũng đã ký; không phải người yêu,cũng không phải vợ chồng, anh lấy quyền gì bắt tôi làm theo lời anh?

Khoé môi Từ Lâm vẽ lên một nụ cười thê lương cùng đau thương, hắn nhàn nhạt nói

- Tư cách là ba ruột của tiểu Hiên, là ông chủ mới của em. Như vậy vẫn chưa đủ?

Hàn Dĩ Xuyến bực bội đứng lên

- Anh thật dư dả thời gian!.

Lúc cô sắp bước ra khỏi bàn ăn thì Từ Lâm lại lên tiếng

- Vì anh không quên được, anh không quên được em! Dĩ Xuyến, anh rất nhớ em..

Bước chân của Hàn Dĩ Xuyến khựng lại, hai hai của cô bắt đầu trở nên run rẩy, tim cũng đập mạnh hơn; cô đứng bất động như vậy mà không dám xoay người.

Bây giờ hắn nói những lời này thì có tác dụng gì chứ? Có thể giúp hai người trở lại bên nhau sao? Có thể hàn gắn được đoạn tình cảm đã rạn nứt sáu năm trước?

Không!

Cô không muốn làm cây tầm gửi lần nữa!

Cô không muốn ngây thơ, ngốc nghếch mà yêu hắn lần nữa!

Vì yêu hắn mà trên người cô đầy thương tích, mang đầy thù hận, trái tim cũng bị tổn thương rất sâu....

Từ Lâm mãi không thấy cô trả lời nên tiếp tục nói

- Dĩ Xuyến, em đang sợ gì chứ? Không dám đối mặt với anh đến vậy?

Nói xong, hắn thấy cô vẫn đứng im lặng như vậy, một tay nắm chặt quai túi xách, tay kia cuộn lại thành nắm đấm; Từ Lâm tao nhã đứng lên và đi tới gần Hàn Dĩ Xuyến, ôm lấy cô từ phía sau làm cô giật thót mình. Hắn thì thầm bên tai cô.

- Dĩ Xuyến, đừng vô tình như vậy được không? Chỉ là một bữa cơm, em không thể cho anh?

Tim Hàn Dĩ Xuyến như muốn nổ tung, cô hít sâu một hơi rồi nói

- Được thôi! Chỉ là một bữa cơm, tôi đáp ứng anh!

Nói xong thì kéo tay Từ Lâm ra, đi tới ghế và tự ngồi xuống.

Từ Lâm thu tay về rồi cũng đi tới ngồi đối diện với cô.

Lúc này nhân viên phục vụ cũng đã đem thức ăn lên và đặt lần lượt xuống bàn. Xong xuôi, họ cúi chào rồi đi khỏi.

Từ Lâm nhìn Hàn Dĩ Xuyến đang hậm hực trước mặt, khoé miệng hắn chợt vẽ lên một nụ cười rất sủng nịch, cầm dao nĩa cắt món bò bít tết với trứng ốp la trước mặt, cắt nhỏ từng miếng thịt bò rồi bỏ phần lòng trắng của trứng. Xong xuôi rồi đưa dĩa đó cho Hàn Dĩ Xuyến và bưng dĩa của cô đến trước mặt.

Hàn Dĩ Xuyến nhìn dĩa bò bít tết trước mặt, khoé mắt cô lại cay cay nhưng lập tức cầm dao nĩa lên và cặm cụi ăn từng miếng thịt, lúc cô đang định đưa tay lấy ly rượu vang trước mặt lên uống thì nghe giọng Từ Lâm truyền đến

- Dạ dày em không tốt, uống nước ép!

Hàn Dĩ Xuyến đành chuyển qua cầm ly nước ép và đưa lên miệng uống một ngụm lớn.

Từ Lâm tuy có chút buồn cười vì hành động trẻ con này của cô nhưng hắn không thích việc cô không nhìn hắn chút nào nên thấp giọng nói

- Dĩ Xuyến, ngẩng đầu lên nhìn anh!

Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi rồi từ từ ngẩng đầu lên, trực tiếp nhìn vào mắt Từ Lâm, lạnh lùng nói

- Từ Lâm, không phải anh nói chỉ cần tôi ăn cơm với anh thôi sao? Sao còn yêu cầu nhiều như vậy chứ?

Từ Lâm nhếch mép cười, không nhanh không chậm hỏi

- Đây là tác phong dùng bữa cùng đối tác của em?

Hàn Dĩ Xuyến uống thêm một ngụm nước ép, nhìn thẳng vào mặt Từ Lâm, khi hắn đột nhiên nghiêng đầu một chút thì ánh đèn bên ngoài đã rọi vào gò má cương nghị của người đàn ông, một vết xước dài còn còn một chút máu đã khô, tuy máu đã ngừng chảy nhưng có thể sẽ để lại sẹo mờ; Hàn Dĩ Xuyến không dám nhìn lâu, vội cụp mắt xuống, nhưng cô vẫn rất thắc mắc về vết thương đó, là ai đã khiến hắn bị thương?

Cô ngập ngừng nói một câu

- Tôi vào nhà vệ sinh một lát!

Từ Lâm nhìn cô mà không nói gì, hắn đợi một lúc thì Hàn Dĩ Xuyến cũng đi ra, cô ngồi xuống và tiếp tục cầm dao nĩa lên, ngước mắt nhìn hắn

- Anh không ăn nữa?

Từ Lâm cười nhạt rồi nâng ly rượu vang trước mặt lên, lắc nhẹ nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người Hàn Dĩ Xuyến

- Dĩ Xuyến, OY, thật ra nó còn ý nghĩa gì nữa?

Leng keng

Chiếc nĩa trên tay Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên rơi xuống mà cô cũng suýt nữa thì sặc, luống cuống một hồi, cô mới bình tĩnh hỏi

- Anh có ý gì? Nếu anh đã từng xem phỏng vấn thì chắc cũng đã từng nghe tôi giải thích rõ ràng rồi!

Từ Lâm uống một ngụm rượu rồi nhẹ nhàng đặt trở lại bàn, nhếch môi cười nhạt.

- Only you - chỉ mình anh, không phải sao? Dĩ Xuyến, em vẫn chưa quên được anh!

Hàn Dĩ Xuyến cảm giác càng lúc càng ngột ngạt, cô thật muốn đi về nhưng Từ Lâm vẫn không để yên cho cô.

- Em tập trung thiết kế vest nam không phải vì vẫn còn nhớ anh?

Hàn Dĩ Xuyến chột dạ, luống cuống không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Lâm, cô liên tục uống nước.

- Từ Lâm, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi ấu trĩ này của anh!

Từ Lâm nhìn cô rất lâu, nụ cười nhàn nhạt vẫn nở trên môi, hắn đột nhiên cao giọng

- Chẳng phải em muốn bàn về vấn đề hợp tác giữ OY và Đại Từ? Đây là những câu hỏi cơ bản mà một nhà đầu tư cần có câu trả lời để hiểu rõ hơn về bộ phận đầu tư của mình! Dĩ Xuyến, em không trả lời được?

Hàn Dĩ Xuyến run rẩy cầm chặt chiếc ly trong tay, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn Từ Lâm, cố gắng thể hiện thật tự nhiên

- Từ Lâm, anh thật sự muốn nghe câu trả lời? Được thôi, nếu anh muốn thì tôi sẽ nói với anh! Phải, tất cả đều nhằm ám chỉ anh đấy! Chỉ có anh mới khiến tôi căm hận như vậy, cũng chỉ có anh mới khiến tôi ghê tởm như vậy, khiến tôi sống khổ sở như vậy! Từ Lâm, anh hài lòng chưa?

Thân hình cao lớn của Từ Lâm đột nhiên cứng đờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ nhàn nhã lúc đầu, gật đầu đầu và nói

- Tốt, tốt lắm! Kể cả những chiếc váy dạ hội cũng có ý nghĩa như vậy? Chiếc váy dạ hội đầu tiên anh tặng em đã khiến em rất vui, không phải sao Dĩ Xuyến của anh?

Hàn Dĩ Xuyến không biết mình rốt cuộc bị sao thế này, ngay cả một lý do đại loại cũng không tìm ra, cô lúng túng cầm túi đứng lên.

- Đã muộn rồi, tôi phải về với tiểu Hiên! Hy vọng ngày mai anh có thể đúng hẹn!

Sau đó vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà hàng.

Từ Lâm nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang dần mất đi trong đám đông, hắn tiếp tục thưởng thức ly rượu trên tay.

" Vợ yêu, cứ chạy đi, chạy mệt rồi thì hãy theo anh về nhà! "

Nhân viên phục vụ khó hiểu đi tới, trên tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ.

- Từ tiên sinh, cô Hàn....

Từ Lâm biếng nhác hỏi

- Chuyện gì?

Nhân viên phục vụ vội đặt chiếc hộp nhỏ tới trước mặt Từ Lâm và nói

- Từ tiên sinh, cô Hàn nói anh cần thứ này!

Từ Lâm đặt ly rượu xuống rồi cầm chiếc hộp lên, mở ra xem.

Là một hộp thuốc bôi và một miếng băng dán.

Hắn đưa tay ra hiệu cho nhân viên lui xuống, tiếp tục nhìn những thứ trên tay.

Hàn Dĩ Xuyến muốn đưa cho hắn thứ này? Tại sao chứ?

Chẳng lẽ là vì... vết thương trên mặt hắn.

Cô vẫn còn quan tâm đến hắn?

- ------------------------------

Hôm nay là ngày đầu tiên thảo luận với nhà đầu tư mới của OY nên từ sáng sớm tất cả nhân viên của OY đều đã chuẩn bị rất kỹ.

Tiếng giày cao gót lại gõ xuống mặt sàn vang lên âm thanh vội vã, Hàn Dĩ Xuyến hôm nay mặc chiếc áo voan trắng kết hợp với váy bút chì đỏ, mái tóc xoăn vẫn để xoã, gương mặt chỉ trang điểm sơ qua, cô vừa đi vừa xem tài liệu mà Khải Đình đưa.

Kane từ bên ngoài chạy vào thông báo

- Cô Hàn, người của Đại Từ đã đến rồi ạ!

Hàn Dĩ Xuyến đưa tài liệu trên tay cho Khải Đình rồi nói

- Đi thôi!

Kane, Ann, Khải Đình và Ninh Diệp cùng Hàn Dĩ Xuyến ra ngoài đón người của Đại Từ.

.............................

Bên ngoài đại sảnh, có khoảng ba người cả nam lẫn nữ đang bước xuống xe, sau đó đến nhân vật quan trọng nhất - Từ Lâm, phía sau hắn là Triết Liệt.

Hai bên cùng bước lại gần nhau, Hàn Dĩ Xuyến và những người phía sau đều lễ phép cúi chào

- Từ tiên sinh, cảm ơn anh đã đến!

Từ Lâm một tay đút trong túi quần, bước đến trước mặt Hàn Dĩ Xuyến, đưa một tay ra phía trước

- Cô Hàn, rất hân hạnh!

Hàn Dĩ Xuyến hít sâu một hơi rồi đưa tay ra bắt lấy tay hắn.

Mà Ninh Diệp ở phía sau đã sớm dùng ánh mắt đầy ám hiệu nhìn Từ Lâm.

Sau khi chào hỏi xong, cả hai bên cùng đi vào phòng họp của OY.

..............................

Ánh đèn trong phòng họp không quá chói nhưng cũng đủ để nhìn rõ; phía trên, bài thuyết trình của OY đã được mở sẵn phần tiêu đề.

Người của Đại Từ ngồi ở một hàng đối diện với người của OY.

Từ Lâm từ đầu đến cuối chỉ mãi nhìn Hàn Dĩ Xuyến, nhìn cô chuẩn bị các tài liệu, nhì cô dặn dò nhân viên rồi nhìn cô bước lên bục thuyết trình.

- Chào mọi người, tôi là người đã sáng lập nên thương hiệu thời trang OY, cũng là nhà thiết kế chính của OY, Hàn Dĩ Xuyến! Cảm ơn các vị cổ đông cũng như ban giám đốc của Đại Từ, đặc biệt phải cảm ơn Tổng giám đốc Đại Từ - Từ tiên sinh, đã nghĩ đến vấn đề đầu tư cho OY. Sau đây tôi xin giới thiệu sơ lược về quá trình phát triển của OY, cũng như đưa ra những lý do thuyết phục có thể khiến các vị yên tâm đầu tư cho chúng tôi!

Cô vừa nói xong thì đã nhận được một tràng pháo tay rất lớn của tất cả mọi người trong phòng họp này, mà Từ Lâm lại chậm rãi vỗ tay như thách thức.

Từ đầu đến cuối, Hàn Dĩ Xuyến đều không dám nhìn hắn quá ba giây.

Cô bắt đầu phần thuyết trình của mình.....

Những người của Đại Từ đều bắt đầu phân tích thảo luận, nhân viên của OY thì vẻ mặt đầy tự hào; riêng Từ Lâm thì chỉ nhìn người thuyết trình, tai thì nghe phần thuyết trình, ánh mắt sắc bén bắn ra từng tia hứng thú khi nhìn những cử chỉ tay của cô, khẩu miệng của cô, những bước đi của cô....

Phần thuyết trình của Hàn Dĩ Xuyến vừa kết thúc thì một tràng pháo tay lại lần nữa vang lên. Cô cúi đầu cảm ơn rồi đi về chỗ ngồi, trực tiếp đối diện với Từ Lâm.

Khải Đình và Ann bắt đầu phát tài liệu cho những người của Đại Từ, họ đều vui vẻ nhận lấy đọc.

Từ Lâm thì vừa xem tài liệu vừa liếc nhìn Hàn Dĩ Xuyến đang xem những tài liệu khác, cô rất chuyên tâm phân tích từng chi tiết.

Cuộc thảo luận đầu tiên kết thúc với kết quả là Đại Từ cần xem xét lại một vài vấn đề, hẹn gặp lại vào lần thảo luận tiếp theo tại Đại Từ.

Hàn Dĩ Xuyến cùng với Kane và Ninh Diệp tiễn người của Đại Từ ra đại sảnh, suốt quá trình, Hàn Dĩ Xuyến đều cố gắng làm cho đầu óc mình thật bận rộn khi phân tích thêm một số vấn đề cho Từ Lâm và cả những người của Đại Từ nghe, cô không muốn lại bị Từ Lâm làm cho phân tâm.

- Từ tiên sinh, hy vọng vào lần thảo luận tiếp theo có thể nhận được tin tốt từ anh!

Từ Lâm nhìn Hàn Dĩ Xuyến đầy mờ ám, nhàn nhạt nói

- Cô Hàn, còn phải xem thành ý của cô!

Một câu nói đơn giản của Từ Lâm nhưng lại khiến cho Hàn Dĩ Xuyến lạnh cả sống lưng. Đây rõ ràng là một câu khiêu khích, trêu ghẹo!

- -----------------------------

Tiễn người của Đại Từ ra về xong, Hàn Dĩ Xuyến về lại phòng làm việc, dọn dẹp vài thứ rồi tan làm sớm.

- Tôi về trước đây!

Tất cả nhân viên OY đều tươi cười vẫy tay

- Cô Hàn, hôm nay cô vất vả rồi, về nghỉ ngơi thật khoẻ đi ạ!

Suốt bốn năm nay, cô mãi hết mình vì công việc mà rất ít thời gian dành cho tiểu Hiên, bây giờ Từ Lâm đột ngột xuất hiện rồi lại nói về tiểu Hiên, không biết chừng một ngày nào đó, cô đang ở công ty thì hắn đã đến bắt bé con đi mất rồi!

Hàn Dĩ Xuyến vừa về bệnh viện và vào phòng bệnh của tiểu Hiên thì thấy bé đang ngồi vẽ tranh, cô nhanh chóng thay giày và bỏ túi xách vào tủ, nhìn con gái, vừa cười vừa gọi

- Tiểu Hiên, mẹ về rồi đây!

Nghe giọng của mẹ, tiểu Hiên vội đứng lên và tươi cười gọi

- Mẹ, mẹ về chơi với tiểu Hiên đúng không ạ?

Hàn Dĩ Xuyến bước nhanh tới ôm lấy con để bé không bị ngã, cô đưa trán mình cụng vào trán con, dịu dàng nói

- Tiểu Hiên, hôm nay có ngoan không đấy!

Tiểu Hiên vòng tay lên cổ mẹ, hôn chụt lên má cô và cười

- Tiểu Hiên rất ngoan đó ạ, mẹ phải thưởng cho tiểu Hiên đó!

Hàn Dĩ Xuyến hôn lên má của con rồi cùng bé ngồi xuống, cô hỏi

- Con muốn mẹ thưởng gì nào?

Tiểu Hiên ra vẻ đang suy nghĩ rồi chỉ tay vào những bức tranh trên giường, chu miệng nói

- Mẹ, trước tiên mẹ vẽ tranh cùng tiểu Hiên đã, sau đó tiểu Hiên sẽ nói ra ước nguyện của mình!

Hàn Dĩ Xuyến véo nhẹ lên má của bé rồi nói

- Con đòi mẹ hai phần thưởng rồi đấy! Nhưng vì tiểu Hiên là một đứa bé ngoan nên mẹ sẽ thưởng thật nhiều cho con. Nào, bây giờ chúng ta vẽ tranh!

Hai mẹ con bắt đầu ngồi xuống giường và vẽ những bức tranh còn lại, vẽ được một lúc, tiểu Hiên đột nhiên hỏi

- Mẹ, sao hôm nay mẹ lại về sớm vậy ạ? Có phải mẹ trốn việc không nhỉ?

Hàn Dĩ Xuyến vừa tô màu giúp con gái vừa nói đùa

- Đúng vậy đấy tiểu Hiên, mẹ trốn việc rồi, tiểu Hiên có phạt mẹ không?

Tiểu Hiên đặt màu vẽ xuống, chu miệng nói

- Mẹ, từ hôm nay ngày nào mẹ cũng về sớm chơi với tiểu Hiên được không ạ?

Tim Hàn Dĩ Xuyến đau thắt, cô không biết tiểu Hiên lại buồn tủi đến như vậy khi không có mẹ chơi cùng mỗi ngày.

Là cô đã quá vô tâm, cô luôn vùi đầu vào công việc để quên đi người đàn ông phụ bạc đó mà không quan tâm đến cảm nhận của con gái!

Là cô không tốt, không thực hiện trọn nghĩa vụ và tấm lòng của người mẹ!

Hàn Dĩ Xuyến ôm con vào lòng rồi cười nói

- Mẹ hứa với tiểu Hiên từ ngày mai sẽ về sớm chơi với tiểu Hiên!

Tiểu Hiên thích thú hôn lên trán mẹ rồi đứng lên, kéo tay Hàn Dĩ Xuyến

- Mẹ, mẹ dẫn tiểu Hiên đi chơi đá bóng với các bạn khác được không mẹ?

Hàn Dĩ Xuyến tươi cười gật đầu rồi cùng tiểu Hiên dọn dẹp tranh vẽ và màu

- Đi nào, tiểu Hiên của mẹ!

Xong xuôi, Hàn Dĩ Xuyến cầm nhiệt kế lại kiểm tra cho tiểu Hiên, thấy thân nhiệt con gái rất ổn nên cô mới yên tâm,lấy áo khoác mặc vào cho bé rồi cùng bé đi ra khỏi phòng bệnh.

Hai mẹ con đi ra khuôn viên, tiểu Hiên bắt đầu "nhập bọn" với những đứa trẻ khác và chơi rất vui vẻ.

Bất ngờ quả bóng của tiểu Hiên lăn đ, bé con không do dự gì mà cứ chạy theo quả bóng; Hàn Dĩ Xuyến nhìn theo mà giật thót tim, cô vội đuổi theo sau bé.

- Tiểu Hiên, tiểu Hiên, đợi mẹ nữa!

Nhưng cô không thấy bóng dáng con gái nữa, hoảng loạn chạy đi tìm và cuối cùng cũng nhìn thấy tiểu Hiên đang đứng cùng một cô gái, cô thở phào một hơi rồi gọi

- Tiểu Hiên, con đi đâu vậy?

Tiểu Hiên ôm quả bóng tới gần mẹ rồi quay sang nói với cô gái đang ngồi trên ghế đá.

- Dì ơi, đây là mẹ cháu ạ!

Sau đó bé con lại hỏi Hàn Dĩ Xuyến.

- Mẹ ơi, đó là dì tốt bụng đã giúp con nhặt quá bóng đấy ạ!

Hàn Dĩ Xuyến tươi cười nhìn con gái rồi nắm tay bé đi tới gần cô gái đó, khẽ nói

- Cảm ơn cô!

Cô gái gật đầu và gượng cười; Hàn Dĩ Xuyến nhìn cô ấy một lượt, cô gái này rất đẹp, mái tóc dài mượt buông xuống, che kín nửa gương mặt nhợt nhạt và đầy nước mắt, hơn nữa nhìn qua cô gái này còn rất trẻ, ánh mắt Hàn Dĩ Xuyến chợt dừng lại tại bức ảnh siêu âm thai nhi trên tay cô gái đó.

Lúc này tiểu Hiên đột nhiên hỏi

- Mẹ, sao dì lại khóc ạ?

Hàn Dĩ Xuyến quay sang nói với bé

- Tiểu Hiên ngoan, mau ra chơi cùng các bạn đi, mẹ muốn nói chuyện với dì một lát!

Tiểu Hiên ngoan ngoãn gật đầu, chào tạm biệt hai người rồi ôm bóng đi chơi.

Hàn Dĩ Xuyến ngồi xuống nói chuyện với cô gái đó thì biết được cô ấy tên Phương Du Kỳ, bức ảnh siêu âm trên tay cô ấy khiến tim cô lại đau lên; cô nhớ sáu năm trước, khi cầm bức ảnh siêu âm tiểu Hiên trên tay, cô đã vui mừng hy vọng rằng Từ Lâm sẽ thay đổi, nhưng tất cả lại không như những gì cô mong ước.....

Phương Du Kỳ lại muốn bỏ đi đứa con chưa kịp hình thành trong bụng, có phải vì người đàn ông của cô ấy còn tàn nhẫn hơn cả Từ Lâm?

Không! Làm sao có thể như vậy!

Đối với cô, Từ Lâm có lẽ là kẻ máu lạnh nhất thế gian rồi, có lẽ chẳng còn ai nhẫn tâm hơn hắn nữa!

Hàn Dĩ Xuyến rất có cảm tình với Phương Du Kỳ, sau khi hai người nói chuyện với nhau thì hình như Phương Du Kỳ đã có lựa chọn cho mình....

Cô hy vọng đứa trẻ đó có thể chào đời thật bình an!

............................

Hàn Dĩ Xuyến nắm tay tiểu Hiên đi qua hành lang bệnh viện để trở về phòng bệnh, cô luôn suy nghĩ về Phương Du Kỳ.

Liệu đoạn tình cảm của cô ấy và người đàn ông vô tình kia có kết thúc như cô và Từ Lâm không?

Tiểu Hiên một tay ôm bóng, đột nhiên ngước mắt lên hỏi mẹ

- Mẹ, dì sẽ không sao chứ ạ?

Hàn Dĩ Xuyến quay lại nhìn con, tươi cười nói

- Dì sẽ không sao đâu!

Cả bảo bảo trong bụng cô ấy nữa, chắc sẽ không sao đâu!

Nhìn thấy Phương Du Kỳ đau khổ như vậy, Hàn Dĩ Xuyến mới nhìn lại chính mình, nhìn lại con người yếu đuối trước đây của cô, vì không muốn mất đi kẻ phụ tình đó mà cô đã nhiều lần suýt mất đi tiểu Hiên.

Nhưng bây giờ cô đã hiểu, trên thế gian này ngoại trừ máu thịt của mình ra, sẽ chẳng ai yêu thương mình thật lòng!

Tiểu Hiên là máu thịt của cô, tình cảm giữ cô và con mới là chân thật nhất!

Cô chỉ cần có bé là quá đủ rồi!
Bình Luận (0)
Comment