Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 112

Một tháng trôi qua , khu vực miền Bắc đã bước sang buổi sáng của mùa thu , nhiệt độ buổi tối rất thấp . Chân đạp trên sàn nhà vẫn có cảm giác lành lạnh . Đêm qua chính vì cô không chịu nổi giá rét , cuối cùng cũng phải lấy ra đôi dép bông vải mang vào

Cảm thấy rất thoải mái , thật ấm áp , đồng thời cũng nhắc nhở cô nhớ rõ , đã một một tháng hơn , con người đó không hề xuất hiện.

Lần này , anh ta hoàn toàn biến mất . . .(LNT tại sao biến mất , chuyện vui còn phía sau )

"Gần đây so với những đài truyền hình khác , công ty chúng ta phát triển khá mạnh . Tỉ lệ người xem tivi đều thuộc thứ hạng cao nhất . Tuy nhiên , mọi người đừng vì thế mà ngủ quên trong chiến thắng , phải cố gắng nỗ lực hết mình cho các kế hoạch sắp tới . Để có những bản tin nổi trội , chúng ta cần nâng cao năng suất làm việc , ít nhất phải kiên trì ba tháng nữa , đến cuối năm nay , thế nào cũng thành công mỹ mãn !"

Giám đốc phụ trách tin tức phát biểu với ý tưởng khích lệ , đồng thời mang Vũ Nghê thu hồi suy nghĩ trước đó

"Thành tích của Vũ Nghê vẫn luôn ổn định , tỉ lệ người xem ngày càng tăng cao , chuyện này ai ai cũng biết , tôi không cần phải khen ngợi nhiều nữa . Đặc biệt hôm nay tôi muốn nhắc tới Diêu Hân —— người kiêm nhiệm bản tin buổi trưa !"

Lời vừa ra khỏi miệng , tất cả mọi người tham dự cuộc họp đều đổ dồn ánh mắt trên người Diêu Hân

Bị mọi người chú ý , cô le lưỡi đáng yêu , rụt cổ co lại , bộ dạng tỏ ra xấu hổ

"Thật ra thì không cần tôi phải nhiều lời , mọi người cũng nhìn ra được . Gần đây Diêu Hân biểu hiện khá tốt . Đầu tiên , là chủ đề dầu thải của chính phủ , được giới truyền thông và khán giả rất chú ý , khiến người dân cực kỳ hưởng ứng , cải thiện đáng kể trong chương trình tin tức ——"

Từ trước đến giờ đều thích giành công với người khác , thế nên hôm nay được khen ngợi , khiến Diêu Hân mừng rỡ , lập tức mở miệng :"Giám đốc , những thứ này cũng là công lớn của nhóm , mọi người cùng nhau không nghỉ , để lấy được thành tích thế này . Về phần biểu hiện của tôi , cũng muốn cảm ơn đến chị Vũ Nghê , cùng với sự giúp đỡ của các đàn anh , đàn chị khác . May nhờ có họ luôn chỉ bảo !"

Sau khi nói xong , cô hướng về phía mọi người cười ngọt ngào !

Cố gắng trong công việc , lại còn rất khiêm tốn , cử chỉ này luôn làm người khác tỏ ra thích thú . Khi được cấp trên khen ngợi , còn có thể đem mọi người ra nói , khiến ai cũng có ấn tượng tốt về cô gái trẻ này ——

"Còn nữa , sắp tới sẽ đánh giá kết quả chức vụ chủ trì , miễn là ai có khả năng , đều có quyền lợi tham gia . Điều này cho thấy , dù mọi người đang ở vị trí nào , cũng có thể một phút lên mây , cố gắng nỗ lực nhé . Mọi người nghe rõ chưa ?!"

Lời nói này khiến cho tinh thần Vũ Nghê khủng hoảng , cô thật không thích chút nào ~ Cô vẫn muốn đứng ở vị trí này , trừ phi cô từ bỏ , ngoài ra đừng hòng ai cướp được !

Mọi người sôi nổi bàn tán , cuộc họp đến hồi kết thúc !

*********************************************************

Chính phủ tổ chức một lễ tưởng niệm quy mô lớn, thân là ký giả lâu năm , Vũ Nghê đi trước tiến hành phỏng vấn sự kiện ‘918 ngày tưởng niệm’ !

Tiếng còi báo động vang lên thật dài , bắt đầu một loạt nghi thức tưởng niệm . Tham gia đầu tiên là các cơ quan chính phủ khác nhau . Tiếp đó đến các trường tiểu học và trung học , sau cùng là một cậu bé hướng tới bục giảng

Đứng ở cách đó không xa , Vũ Nghê lập tức nhận ra hình ảnh nhỏ bé kia , đó không phải là ‘Lạc Dật’ sao ?!

"Chị , chị xem , cậu bé đó hình như rất nổi tiếng , cứ như là ngôi sao nhỏ vậy" Tiểu Cao tất nhiên nhận ra đứa bé này , tính cách nghịch ngợm đáng yêu nhưng lại không chọc giận được người khác . Vẻ mặt nghiêm túc diễn thuyết đến tuyệt vời , rất có khí chất lãnh đạo , một đứa trẻ như thế , làm sao có thể quên đây ?!

Khi tiểu Cao khen ngợi Lạc Dật , không hiểu tại sao trong lòng Vũ Nghê dạt dào hạnh phúc , hãnh diện không thôi , giống như người ta đang tôn vinh đứa con của mình !

Chợt ý thức được điều này , cô âm thầm cười ngốc —— con của người khác thì can hệ gì đến mình ?!

Lạc Dật chứng kiến phía dưới đài , ước chừng có một ngàn người tham dự , trong lòng ngày càng kích động

phấn khích !

Không sai , chính là phấn khích !

Hì hì , mặc dù dùng từ ‘phấn khích' để hình dung trường hợp này quả có chút không đúng , nhưng rõ ràng dưới đài có rất nhiều bạn học đều đang nghe hắn chỉ huy , đây rất giống với việc điều binh khiển tướng .

Ai da ~~ Cảm giác này so với ở nhà ngồi chơi game , vẫn tốt hơn nhiều !

Chính vì lẽ đó , hôm nay hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt , chỉ huy thật tốt , ra lệnh cho mọi người —— sẽ là cảm giác thế nào đây ! (Việc mà Lạc Dật đang làm giống như có người đứng trên bục hô to như chào cờ ở nướtruyenggg.com mình đó)

Đã đến giờ chuẩn bị , cậu bé Lạc Dật dùng giọng nói bình tĩnh tuyên bố :"Các học sinh tiểu học và trung học ở thành phố nghe rõ , lễ tưởng niệm 918 ngày chính thức bắt đầu , đầu tiên chúng ta hãy mặc niệm ba phút vì sự ra đi của các anh hùng kháng chiến chống Nhật , mặc niệm bắt đầu ......"

Hắn vừa tuyên bố xong , mọi người bên dưới trước sau sửng sốt , trao đổi ánh mắt lẫn nhau

Các giáo viên nhỏ giọng mà hỏi :"Chuyện gì đang xảy ra ?! Ba phút mặc niệm là sao ?!"

Giáo viên chủ nhiệm không giải thích được , chỉ bèn lên tiếng :"Chuyện này tôi chưa từng can thiệp vào , chỉ bảo Lạc Dật đừng sợ , không cần phải luống cuống trên đài !"

Giáo viên cố vấn nhíu mày :"Tôi biết ngay là không nên dùng học sinh tiểu học năm nhất mà , thằng bé nghịch ngợm này chủ trì buổi lễ , thật làm người ta không yên tâm !"

Vốn là hoạt động chỉ có một phút mặc niệm , bởi vì câu nói của cậu bé trên đài , làm mọi người phải tuân thủ thêm hai phút . . . . . .

Một phút đầu còn tương đối tốt , hiện trường nghiêm trang hòa cùng không khí nặng nề.

Nhưng đến phút thứ hai thì rất nhiều bạn nhỏ đã khiến cảnh quanh xáo trộn , cảm thấy trên người bức rức khó chịu

Đợi đến phút thứ ba , các học sinh đều muốn phá lên tiếng cười khút khít

Loại âm thanh này tạo cảnh tượng nghiêm túc biến thành kỳ quái . Mà ở thời điểm này , các giáo viên lại không thể sử dụng kỷ luật , chỉ có thể cảm giác được mồ hôi trên trán chảy ra lấm tấm

Lạc Dật đứng yên trên đài , biểu hiện tỏ ra rất tốt . Nhưng trong lòng hắn lại không suy nghĩ đơn giản , hắn đang âm mưu đến bước kế tiếp , phải khiến mọi người bên dưới thực hiện gì đây ?!

Đồng ca yêu nước ?! Thực hiện một bài hát yêu nước ?! (Tương tự bài hát quốc ca củtruyenggg.com mình đó mọi người)

Ba phút mặc niệm vừa xong , tiếng nhạc buồn bã lập tức dừng lại , các giáo viên và học sinh phía dưới đang mong ngóng mấy chữ ‘ mặc niệm đã xong’ . . . Nhưng mà mọi người cứ đợi lại đợi . . . . . .
Bình Luận (0)
Comment