Lời nhắc nhở của Vũ Nghê khiến các đồng nghiệp tỉnh ngộ , nếu như không có chứng cớ xác thực , đừng nên bứt dây động rừng , làm thế chẳng khác nào chọc trúng tổ ong . Kết quả cuối cùng chỉ mang nợ vào mình
Diêu Hân nhìn các đồng nghiệp mới vừa ủng hộ mình , bây giờ đã quay sang Vũ Nghê , có chút bực tức trong lòng , giọng điệu tỏ ra cao ngạo , tiếp tục khoác lác :"Đúng vậy , chính vì chưa có chứng cớ , cho nên chúng ta phải đi tìm ! Bộ phận chúng ta thuộc ngành truyền thông , nếu như chúng ta cố tình lan truyền một chút tin tức , nhanh tay hơn cảnh sát , khả năng đạt được tỉ lệ người xem rất cao , có khi còn được khán giả ủng hộ . Hơn nữa những người trước đây từng tin tưởng Trịnh Tuấn Hưng , nhất định cũng sẽ trở mặt . Mà việc hắn làm , đáng bị trừng phạt !"
"Ha ha , đi tìm chứng cớ ?! Một chút dấu vết cũng không có, chúng ta đi đâu tìm ?! Nên nhớ , chúng ta thuộc ngành truyền thông , viết báo , làm phóng sự , không phải cảnh sát. . . . . ." Vũ Nghê lạnh lùng cười một tiếng , xem câu chuyện của Diêu Hân như trò đùa . Cô gái này , xem ra rất mưu mô . Cách cô thể hiện , là muốn lợi dụng lòng tốt của mọi người , giúp cô càng thêm nổi tiếng , đồng thời thuận tiện giúp cả cha mình loại bỏ đối thủ
Cuộc họp lúc này tràn đầy mùi hỏa chiến , điều này cũng quá quen thuộc ở bộ thông tin , mọi người đã sớm hiểu rõ quy luật .
"Ở ngành này , chẳng phải rất nhiều tin tức được phanh khui trước cả cảnh sát đó sao ?! Chẳng hạn như việc chế tạo cống ngầm —— không phải là do bộ thông tin chúng ta lay động cảnh sát , nhờ đó mà họ có thể càn quét triệt để ?!" Diêu Hân phản ứng quyết liệt , nhằm bảo vệ ý kiến của riêng mình "Lần này em sẽ cùng tiểu Cao ngầm theo dõi , chụp hình , cố gắng bắt được bí mật của hắn !"
Vừa nghe đến tên mình , tiểu Cao kinh ngạc há mồm , sợ tới mức sắc mặt trắng bệch , vội vàng biểu tình :"Cái gì ?! Đi theo chụp ảnh ?! Không được , tôi thấy chẳng ổn chút nào , xem ra còn không an toàn . . . . . ."
Đối với sự việc lần này Vũ Nghê tuyệt nhiên phản đối :"Hoang đường , chị không cho phép . MBS sẽ không thực hiện kế hoạch vớ vẩn này , huống chi đây là việc nguy hiểm , thật quá ngu ngốc !"
"Em không phục ! Tại sao chị luôn cự tuyệt đề nghị của em ?!" Diêu Hân từ trên ghế đứng thẳng lên , đập tay xuống bàn , tràn đầy tức giận , trái tim kích động đến mức không thể che giấu cảm xúc "Em thấy chị thích bắt nạt người mới thì đúng hơn !"
Diêu Hân vừa nói xong , tất cả mọi người đều sửng sốt , các ánh mắt lướt qua phía Diêu Hân , sau đó dừng lại trên người Vũ Nghê.
Gần đây Diêu Hân để lại ấn tượng rất tốt với bộ thông tin , không những cố gắng trong công việc , còn rất tích cực giúp đỡ mọi người , luôn mời bọn họ uống trà chiều
Hơn nữa thành tích công việc của cô ấy dạo này cũng rất nổi trội , cộng với vẻ ngoài xinh đẹp , phát âm rõ ràng , có người còn bàn tán xôn xao việc cô ấy sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh cùng Vũ Nghê . Đây cũng là minh chứng lớn nhất từ trước đến giờ . Lời nói khi nãy của Diêu Hân đã khiến mọi người ngờ vực trưởng nhóm chủ trì
Nhìn thái độ của mọi người lướt qua mình , Vũ Nghê vờ như không thấy , cô biết rõ Diêu Hân đang giở trò gì ——
"Được thôi , nếu như mọi người không hài lòng với cân nhắc của tôi , vậy để cấp trên quyết định !" Mặc dù mọi người đang nghi ngờ cô , nhưng định kiến của cô vẫn như cũ
Tất cả mọi người quay sang nhìn giám đốc phụ trách , trong đầu anh ta khổ sở suy tư , cũng không nói được câu nào
Vũ Nghê thân là trưởng nhóm chủ trì ở MBS , cân nhắc của cô dĩ nhiên ảnh hưởng rất lớn , nhưng cuối cùng vẫn do giám đốc phụ trách quyết định ——
"Tôi tán thành ý kiến của Phó Vũ Nghê !"
Quyết định vừa ra , Vũ Nghê cảm thấy vui mừng , hai vai vẫn còn run rẩy
Diêu Hân ấm ức , đôi tay ôm ngực , hừ lạnh một tiếng.
Giám đốc vội vàng xoa dịu :"Nhưng mà , tôi cũng rất coi trọng đề nghị của Diêu Hân . Khi nào thu thập được nhiều bằng chứng , có thể xem xét !"
Một cuộc đôi co tạm ngừng , Phó Vũ Nghê hoàn toàn thắng lớn . Cuộc chiến giữa hai người phụ nữ chỉ mới bắt đầu ——
Cuộc họp kết thúc vào lúc hai giờ , sau đó có một nhân viên cửa hàng mang hoa tới tặng Diêu Hân , hơn nữa còn là loại hoa bách hợp , món quà đi kèm được gửi tới tất cả mọi người trong bộ thông tin là một phần trà chiều , với thương hiệu nổi tiếng , trị giá ít nhất cũng 100 nhân dân tệ ! (Theo thời giá bây giờ hình như khoảng 350 ngàtruyenggg.comĐ - phần trà chiều ở đây ý là đồ ăn nhẹ lót bụng nước uống đó mọi người)
Cả tổ tổng cộng hơn 30 người , mỗi người một phần , đoán chừng gần 4000 nhân dân tệ . Ra tay hào phóng như vậy , không cần đoán cũng biết là ai
"Chị Vũ Nghê , đây là phần của chị , Diêu Hân nhờ em mang tới . Chị cũng đừng nên tức giận , chẳng qua cô ta chỉ muốn tìm cách thu hút người xem đài thôi !" Tiểu Na bưng tách cà phê thơm phức đưa tới , truyền đạt lời nhắn của Diêu Hân !
Vũ Nghê hướng phía tiểu Na mỉm cười , giọng nói nhẹ nhàng :"Chị không đói bụng , phần điểm tâm này mọi người chia nhau đi ! Thay mặt chị cám ơn Diêu Hân một tiếng . Sẵn tiện nói cô ấy một lời , chị không hề tức giận . Đây chỉ là tính chất công việc , không thể tránh khỏi tranh luận !"
"Chị , chị nói hay lắm ! Chỉ là , em khuyên chị nên dùng một chút , mùi vị cũng không tệ . Vả lại , nếu chị nhất định không ăn , mọi người lại cho rằng chị so đo với Diêu Hân !" Tiểu Na hạ thấp giọng bên tai Vũ Nghê
"Ha ha , chị không có ý đó , thật sự là ăn không vô . Hơn nữa , chị còn một bài phỏng vấn !" Vũ Nghê kiên trì từ chối , cô không có lý do gì để cho dạ dày mình không thoải mái ! Bạn trai của người ta muốn ủng hộ bạn gái mình ngồi lên vị trí này , cớ gì cô phải ăn đồ bọn họ đưa tới ?! Cô đâu có điên dữ vậy
Để thoát khỏi các ánh mắt kỳ lạ của đồng nghiệp , Vũ Nghê quyết định ra ngoài đi dạo , biết đâu còn khám phá được một chút thông tin
"Chị . . . . . ."
"Chị đi ra ngoài một chút !" Vũ Nghê cười cười , hướng phía cửa chính
Đang muốn đi ra cửa , bỗng nhiên bị thân hình to lớn cản đường
Cô ngẩng đầu lên , thấy một gương mặt đã lâu không gặp , bản thân dường như quên mất hít thở
"Phó chủ trì , muốn đi ra ngoài sao ?!" Giọng nói của Lạc Ngạo Thực vang lên , khiến cả bộ thông tin tò mò , rối rít hướng phía cửa trước
Vũ Nghê trở thành tâm điểm của sự chú ý , cô miễn cưỡng nở ra nụ cười "Lạc tổng giám đốc , anh khỏe chứ !"
Lạc Ngạo Thực chăm chú nhìn Vũ Nghê , không biết là vô tình hay cố ý , thân thể hắn vững vàng chặn ngang lối ra ——