Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 136

"Tiểu Na , đem hoa đưa chị !" Vũ Nghê lớn tiếng hô lên

Tiểu Na lập tức ngậm miệng , nhưng là mọi người cũng đã nghe được !

Diêu Hân giận đến xanh mặt , giơ chân đạp một cái ghế bên cạnh , sau đó đi ra khỏi phòng

"Để coi ai lên mặt với ai !" Tiểu Na đắc ý nói.

Mọi người lúc này mới nghĩ đến việc , mình sai rồi , bữa trà lần này , là do gửi tặng Vũ Nghê , làm cho bọn họ bồn chồn lo lắng !

Nhìn những giọt sương trên cánh hoa bách hợp , cảm giác rung động lại dấy lên . Đây là loại hoa mà cô yêu thích , đồng thời nhắc nhở đến cuộc hôn nhân lúc xưa , toàn bộ nhà thờ đều được bao phủ bởi loài hoa này . Vào thời điểm đó , cô luôn nghĩ rằng , cuối cùng mình cũng thoát khỏi quá khứ đau buồn lúc nhỏ , được sự ưu ái của ông trời , ban tặng những điều tốt lành . Nhưng là , cuộc hôn nhân này , vô tình đẩy cô rơi vào vực thẳm , không cách nào chạy trốn

Vũ Nghê đem bó hoa để ở trên bàn , một mình chạy vào toalet , nước mắt không ngừng chảy xuống . Ngồi trên bồn cầu Vũ Nghê liên tục rút ra khăn giấy , lau sạch nước mắt trên mặt , kể cả hỉ mũi.

Nước mắt lại lần nữa tràn ra , Vũ Nghê thầm mắng bản thân :"Đều do bọn họ hãm hại , bằng không làm sao mình phải cảm mạo , làm sao sẽ chảy nước mũi , làm sao lại dễ động lòng , hễ một chút là rơi nước mắt đây ?!"

Điện thoại trong túi chợt vang lên , Vũ Nghê vội vàng nhấn nút :". . . . . . Hoan Hoan , con tan học rồi à ?!"

"Vâng ạ , mẹ , con sợ buổi chiều mẹ phải quay hình , cho nên con gọi điện thoại báo cho mẹ biết . 9 giờ tối nay , mẹ nhớ đến chỗ hẹn nha . Con và Lạc Dật sẽ nhờ người đưa qua nhà hàng trước !" Hoan Hoan không quên nhắc nhở.

"Ừ , xong việc mẹ sẽ đến ngay !"

"Vâng ạ. . . . . . gặp mẹ sau !" Hoan Hoan lập tức cúp điện thoại.

"Kính chào các vị khán giả , chào mừng mọi người đến với bản tin buổi chiều của đài truyền hình MBS . . . . . ." Vũ Nghê đúng lúc bắt đầu công việc.

Lúc này cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra , một bóng dáng quen thuộc chậm rãi bước vào.

Nhân viên làm việc bên trong lập tức khẩn trương . Đạo diễn thừa dịp hội ý , liền xoay người lại :"Ha ha , Lạc tổng , anh đến xem Vũ Nghê quay hình sao ?!"

Lạc Ngạo Thực khẽ gật đầu , trong lòng luôn có ấn tượng không tốt về cử chỉ tối ngày hôm qua của tên đạo diễn này ——

Ánh mắt của anh dõi theo gương mặt cô qua tấm kính .

Trước khi tiếp tục quay hình , mọi người còn chuẩn bị thêm một số dụng cụ kèm theo , cho nên thời gian nghỉ ngơi được kéo dài ra .

"Khụ khụ. . . . . ." Vũ Nghê ho nhẹ mấy tiếng , cảm giác cổ họng không được thoải mái :"Nước , tôi muốn uống nước !"

Nhìn bài tin tức trong tay , cũng không có ngẩng đầu lên , cô nhanh tay cầm lấy ly nước vừa được đưa tới , uống ngay một hớp . Sau khi uống xong , cô mới phát hiện kỳ lạ . Đây không phải là nước lọc bình thường , bên trong ~ bên trong còn có quả đười ươi .

Người nào mà lại cẩn thận như vậy ?!

Thời điểm Vũ Nghê đưa ly trả lại , mới nhìn sơ qua :"Anh. . . . . ." Gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt cô

"Lạc tổng , đã sắp đến giờ quay hình , anh qua đây đứng này !" Đạo diễn lịch sự lên tiếng

Cầm ly nước trong tay , Lạc Ngạo Thực gật đầu một cái , sau đó chậm rãi đi ra . Vừa lúc ấy thì máy quay lia hình hướng phía Vũ Nghê

"Lạc tổng chọn thời gian thật chuẩn xác !" Tiểu Na bắt đầu nịnh nọt , gương mặt tươi cười . "Lạc tổng , anh đối xử với chị ấy thật tốt nha ! Oa , lúc trước chị ấy nhận được quả đười ươi , có phải là của Lạc tổng hay không ?! Bên trong món quà còn có một bộ đồ lót , nhãn hiệu Victoria's Secret !" Tiểu Na vừa nói vừa suy nghĩ như thể đúng rồi .

Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe môi , nở một nụ cười ôn hòa . Mặc dù trên thương trường anh luôn dùng nhiều thủ đoạn , nhưng đối với nhân viên , vẫn trước sau như một , luôn biết nắm bắt tâm lý , đồng thời tỏ ra hòa đồng . Có điều , anh chỉ không muốn đùa vui quá lố :"Về sau Vũ Nghê nhờ cô lo lắng , cô ấy không giỏi chăm sóc bản thân !"

Mặc dù anh không thừa nhận , nhưng lời vừa nói ra , lại làm người khác liên tưởng hết sức mập mờ !

Một người đàn ông đẹp trai , cộng với vẻ ngoài dịu dàng , thật khiến người ta ghen tỵ . Đấy là chưa kể đến thể lực mạnh mẽ vốn có của anh ta , trời ạ , ước gì mình cũng có được cơ hội thế này !

Hình ảnh vừa mới chuyển hướng , Vũ Nghê khẽ ho khan , làm cho người ta có thể nhìn ra , thân thể cô đang cảm mạo , nhưng là chỉ cần lên hình , cô như biến thành một con người khác , tác phong làm việc vẫn rất bình tĩnh ——

Bình tĩnh ?!

Không đúng !

Trái tim của cô bây giờ loạn nhịp liên tục . Anh ta , tại sao anh ta tại phải tới đây ?! Tối , tối ngày hôm qua cô vì sung sướng , hưng phấn mà quên đi tất cả ——

Nhưng hôm nay thì khác , tâm trạng luôn bị đè nặng , không giải thích được . Nhiều lần nói chuyện mém cắn phải lưỡi . Sau khi đọc hết bản tin , Vũ Nghê mới được thả lỏng bản thân ——

Xem ra anh ta rỗi rãnh , không có chuyện gì để làm , thế nên mới đứng nhìn mình quay hình , chẳng lẽ muốn kiêm luôn chức vụ lái xe , đưa mình về nhà ?! Gà mẹ , phải chăng là do công ty sắp bị đóng cửa , cho nên thời gian của anh lúc này rất nhàn hay sao ?! Trong lòng Vũ Nghê mắng thầm

Khi bước ra khỏi phòng quay , Vũ Nghê vô cùng thất vọng . Cứ ngỡ anh ta sẽ đưa mình về , ai dè sự tình chẳng có chi đâu , trái tim bắt đầu khó chịu

"A , chị . Lạc tổng nhờ em chuyển lời đến chị . Bảo là tối nay anh ấy có việc , nên phải đi trước !" Tiểu Na lập tức giải thích.

"Ơ , đi đâu thì đi , mắc gì phải nói với chị . Chẳng lẽ cổ đông lớn nhất , mà còn phải báo cáo cấp dưới của mình hay sao !" Trên miệng người nào đó nói năng thẳng đuột , nhưng là trong lòng lại vui sướng biết bao , cảm giác buồn bã khi nãy tan biến mất tiêu .

Sau khi thay đổi bộ quần áo khác , Vũ Nghê ra khỏi tòa nhà

"Vũ Nghê , anh sẽ tiễn em về nhà !" Tưởng Vũ Hàng chợt chạy tới , giống như đã đợi trước cửa từ lâu .

"Không cần !" Vũ Nghê vội vàng bác bỏ , cô bước nhanh về phía trước.

"Nhưng trời đã khuya rồi , em về một mình sẽ không an toàn !" Tưởng Vũ Hàng đuổi theo sau lưng Vũ Nghê

Đang lúc không biết xử trí thế nào , chợt một ông lão đứng cạnh chiếc xe màu đen mở miệng nói :"Chào cô , cô Phó , Lạc tiên sinh bảo tôi đến đây đưa cô về nhà , mời cô lên xe !"

Vũ Nghê đẩy Tưởng Vũ Hàng ra , trực tiếp lên xe ——

"Vũ Nghê , em không thể tha thứ cho anh sao ?! Anh đã chia tay với cô ấy ~!"

Vũ Nghê đóng cửa xe lại , sau đó nhỏ giọng :"Làm phiền bác chở cháu đến trước cửa nhà hàng XX , gần trường tiểu học ngôi sao !"

"Vâng !" Xe chậm rãi lái đi . . . . . .

********************************************************

Khi chiếc xe lăn bánh chưa đầy mười phút , đã nghe thấy tiếng điện thoại reo lên ——

Nhìn thấy dòng chữ hiển thị trên màn hình , khóe miệng Vũ Nghê mỉm cười , vội vàng nhấn nút :"Alô !"

"Đến nhà rồi chưa ?! Tối nay anh có việc cần xử lý , cho nên không thể tiễn em về nhà !"

Mình có nói là đang đi nhờ xe của anh ta sao ?! Thật đúng là gà mẹ . Trong lòng oán trách thậm tệ , nhưng câu trên miệng chẳng dám nói ra , cô chỉ vu vơ lên tiếng :"Xử lý chuyện quan trọng ?! Là ở cùng bạn gái ư ?!"

"Không phải , chỉ là anh có chút chuyện cần làm !"

"À , ra là anh đang bận , em cúp máy đây !" Anh bỗng nhiên nghiêm chỉnh , khiến cô có chút thẩn thờ , chỉ biết vội vàng ngắt ngang điện thoại

Không đến vài phút sau , chiếc xe đã tới điểm hẹn , Vũ Nghê mở cửa bước xuống

Bên trong phòng ăn —

"Thế nào , ba của tớ rất đẹp trai đấy chứ ?!" Thừa dịp baba gọi điện , Lạc Dật lấy tay che miệng , nhỏ giọng hỏi Hoan Hoan.

Hoan Hoan buộc hai bím tóc trên đầu , len lén liếc nhìn baba của Lạc Dật , khẽ mỉm cười :"Vô cùng đẹp trai , tớ sẽ nguyện ý lấy mẹ giao cho baba của cậu !"

"Hì hì , vậy đi . Sau này chúng ta sẽ cố gắng tác hợp bọn họ với nhau"

"Nhất định !"

Hai người bạn nhỏ ngoắc tay thỏa hiệp , vỗ tay tuyên thề

"Tôi chỉ có thể cung cấp manh mối nhiêu đó , các người xem thử tìm được hay không ?! Đúng , là chuyện của sáu năm trước . Ừ , nếu có kết quả , sẽ có hậu tạ !" Lạc Ngạo Thực kết thúc trò chuyện , sau đó nặng nề thở dài một cái

Có lẽ việc này như đang mò kim đáy biển , dù chỉ là một hy vọng mong manh , anh cũng muốn tìm cho được sự thật !

Lạc Ngạo Thực nhìn vào cô bé đối diện , cảm thấy bộ dáng cô bé rất đáng yêu , cười lên như một thiên sứ :"Hoan Hoan , con có muốn ăn thêm chút gì hay không ?!"

"Cảm ơn chú , nhưng đồ ăn trên bàn đã quá nhiều rồi , có kêu thêm nữa cũng chỉ lãng phí mà thôi !" Hoan Hoan lập tức khoát tay , lễ phép cự tuyệt . "Hơn nữa , mẹ có nói qua , buổi tối không nên ăn nhiều , ăn nhiều sẽ bị đầy bụng , rất không tốt cho bao tử !"

Cử chỉ lễ phép của cô bé khiến Lạc Ngạo Thực tỏ vẻ thích thú :"Hoan Hoan , ba mẹ của con , nhất định rất giỏi , thế nên con mới thông minh như vậy !"

"Cảm ơn chú đã khen ngợi , nhưng mà con chỉ có mẹ , con không có ba !"

"Ba , mẹ của Hoan Hoan là một MC , rất đẹp đó nha !" Lạc Dật vội vàng bổ sung , lanh lợi dùng từ ‘xinh đẹp’ để thu hút ba mình .

"Khó trách giọng nói của con lại tốt thế này , tiếng phổ thông nghe rất được !" Lạc Ngạo Thực khẽ nhướng mày

Chỉ còn 2 phút nữa là đến chín giờ , cánh cửa phòng ăn bị đẩy ra , người phụ nữ xinh đẹp trên người mặc bộ tây trang màu xám , nhanh chóng đi vào bên trong ——

Vừa nhìn thấy Vũ Nghê , Hoan Hoan lập tức chạy tới :" Mẹ. . . . . ."

Vũ Nghê khoát tay , ám chỉ ra hiệu , ý bảo con gái nên chạy chậm lại :"Ngoan!"

Cô bé chạy tới bên cạnh , rất nhanh cầm lấy cánh tay Vũ Nghê nhõng nhẽo :"Mẹ ơi , nhanh lên , Lạc Dật và ba cậu ấy ở ngay bên kia !"

Vũ Nghê nhìn theo chỉ tay của con gái , đã thấy Lạc Dật quay mặt tươi cười với mình . Còn người bên cạnh , là ba của cậu bé ư ?!

Thành ghế salon che khuất phần lưng người đàn ông , chỉ có thể hình dung được , bờ vai tương đối rộng lớn . Bộ dáng quen thuộc kia khiến Vũ Nghê bước đi thật chậm , nhất thời cô ngừng hô hấp , cổ họng như nghẹn lại , ánh mắt lom lom dõi theo bóng lưng người đàn ông kia
Bình Luận (0)
Comment