Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 140

Chỉ ít lâu sau , trong phòng đã trở nên yên tĩnh . Ngồi trên ghế sofa , Lạc Ngạo Thực chậm rãi hút một điếu xì gà , tâm trạng lơ lửng giữa màn sương mù trắng phiếu

Vốn là anh định tiết lộ về chuyện đứa con ở một thời điểm nhất định , muốn cùng cô ấy kể ra hết mọi sự việc . Nhưng là ông trời thật trớ trêu thay , đã nhân cơ hội này , để cô ấy phát hiện thân thế Lạc Dật !

Lạc Ngạo Thực phiền lòng suy nghĩ , dùng sức hút gấp một điếu xì gà , ngay sau đó nặng nề thổi ra , giống như là đang trút hết nỗi buồn trong lòng ——

Chết tiệt , cô thế mà lại đánh anh , tại nơi công cộng anh đã cố gắng bỏ qua , không chút tính toán . Đến lần thứ hai trước mặt con trai , lại tiếp tục cho anh thêm một cái tát . Rõ ràng là đang thách thức lòng tự trọng của anh . Loại chuyện như vậy , tuyệt đối sẽ không có lần sau

Lỗi là do ai ?! Nếu như năm đó cô nghe lời cảnh cáo của anh , cách xa Lâm Hiên một chút , kết quả liệu có thành ra thế này ?!

Đứa nhỏ ư ?! Không gặp được đứa nhỏ , cũng chính là một phần lỗi do cô !

Chuyện trước mắt bây giờ , anh nhất định phải đem Lạc Dật đưa đi , nếu không sẽ càng rối tung . . . . . .

Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên , không biết tối hôm nay đã là lần thứ mấy . Nếu không phải do pin điện thoại của anh thuộc hàng xịn , thì từ nhà cô về đến đây , đã hoàn toàn tắt máy .

Lạc Ngạo Thực nặng nề khạc ra một khói sương mù , rốt cuộc cũng nhấn phím :"Anh nghe. . . . . ." Giọng điệu trầm thấp cộng thêm chững chạc vang lên trong một căn phòng yên tĩnh , ánh đèn lờ mờ chiếu rọi vào anh càng làm anh thêm nổi bật , thậm chí vẻ mặt có phần lạnh lùng như băng.

Hai chân anh ưu nhã chồng chéo trên ghế salon , quần tây lượt là không một chút nếp nhăn cùng chiếc áo sơ mi khẽ mở rộng cổ , lộ ra cơ ngực rắn chắc . Nhìn vào có thể thấy được tư thế cao sang , dáng vẻ thâm trầm bây giờ cứ như là một thói quen

Nếp sống được hình thành qua nhiều giai đoạn , cũng chính vì thế , mà anh không thể chịu nổi tính cách luôn luôn chống đối của cả hai mẹ con .

"Lạc Ngạo Thực , anh trả con lại cho em !" Âm thanh nghẹn ngào từ trong sống mũi truyền đến ống nghe , cho dù không cần gặp mặt , cũng biết cô đang thương tâm.

"Anh phải chuẩn bị nghỉ ngơi , có chuyện gì thì trưa mai chúng ta nói đi !" Vừa bắt đầu một ngày mới , bây giờ đã qua rạng sáng

"Không được , em muốn nói ngay bây giờ , em muốn có Lạc Dật ! Dù rằng em có xứng đáng hay không , em cũng là người đã sinh ra thằng bé , Lạc Dật là con trai của em , sự thật này không thể nào thay đổi được !"

"Anh đã nói rồi , hiện tại anh cần nghỉ ngơi !"

"Em không cần biết , em chỉ muốn con của mình !" Vũ Nghê kiên trì nói , giống như sợ người nào đó không nghe được

"Trời vừa rạng sáng , em đã gọi điện tới cầu xin anh , em nghĩ đây là thời gian tốt sao ?!" Anh lạnh giọng hỏi , nếu như không phải do cô ra tay đánh anh , ắt hẳn tâm tình của anh lúc này sẽ dịu dàng hơn . Thật hận không thể bóp chết được cô

"Em cầu xin anh ?! Lạc Ngạo Thực , em không có nghe lầm chứ ?! Em cớ gì phải cầu xin anh , Lạc Dật là con của em , anh hèn hạ giấu giếm , buộc em và thằng bé chia lìa , em có quyền lợi mang thằng bé về !" Cô cáu kỉnh tàn khốc nói

"Vẫn là câu nói kia , sẽ không cho em gặp lại thằng bé ——"

"Anh không có quyền !"

"Anh nói rồi , bây giờ anh không muốn đề cập đến vấn đề này !" Người nào đó nặng nề lặp lại , âm thanh tỏ ra không chút hài lòng .

"Em không cần biết , em bất kể là thời gian nào !" Bị anh ta che giấu suốt sáu năm trời , Vũ Nghê không thể đợi thêm được nữa , một giây một phút cũng không thể đợi !

"Em vẫn muốn cùng anh nói chuyện ?!" Anh thủ thỉ như đang muốn xác định điều gì

"Đúng vậy !"

"Bây giờ em đang nằm ở trên giường hay sao ?!" Lạc Ngạo Thực chợt điên cuồng hỏi một câu.

"Em ở đâu , anh quan tâm để làm gì ?" Vũ Nghê mất hứng , giọng điệu nghi ngờ.

Lạc Ngạo Thực lại hít một hơi xì gà , khẽ liếm môi mỏng , làn khói chậm rãi từ môi của anh cùng lúc phả ra bên ngoài , bộ dạng lúc này vô cùng hấp dẫn :"Mặc áo ngủ bằng vải , còn là chất liệu mỏng ?!"

"Anh quan tâm chuyện đó làm gì ?! Cái này có can hệ gì đến Lạc Dật !"

"Anh cần phải xác định , xem lối sống của em , có phù hợp với Lạc Dật không ?! Nói hay không tùy em !"

Vừa nghe đến Lạc Dật , cô không dám trì trệ :"Đúng vậy , là áo ngủ bằng bông . Anh đừng lo , nếu thằng bé đến đây , đương nhiên em sẽ chăm sóc nó đàng hoàng !" Anh ta đang hoài nghi cách sống của mình ư ?!

"Là màu gì ?!" Lạc Ngạo Thực không đáp lại , chỉ hỏi thêm vấn đề quái đản .

"Màu lam ! Lạc Dật nhạy cảm với màu sắc ư ?! Thằng bé không thích màu nào ?! Anh có thể nói cho em biết không ?! Chỉ cần anh nói cho em biết , sau này trong nhà tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa !" Vũ Nghê vội vàng bổ sung.

"Bên trong có mặc nội y không ?! Loại em mặc là kiểu dáng thế nào ?!" Hai tròng mắt của Lạc Ngạo Thực hiện lên tà ác , nhất thời mập mờ . Ai~da . . . . . . Không phải là do em mời mọc , muốn cùng anh nói chuyện hay sao ?! Tốt , Vậy anh liền thoản mãn , hàn huyên cùng em một lát

Nhất là thời điểm mới vừa rạng sáng , bị cuộc điện thoại của người đẹp làm phiền , quả thật không thể kiềm chế dục vọng . Đàn ông mà , gắng gượng đúng là rất ~ rất khó chịu đây ——

"Anh hỏi cái đấy để làm gì ?! Em muốn cùng anh nói chuyện về Lạc Dật !"

Khóe miệng Lạc Ngạo Thực ma mãnh nâng lên , giọng nói vô cùng nghiêm túc :"Em cho rằng anh đang cùng em nói chuyện gì ?! Anh đương nhiên là muốn nói về vấn đề phụ trách Lạc Dật !"

"Vậy liên quan gì chuyện mặc hay không mặc áo lót ?!" Cô dùng giọng nói nhỏ nhất chỉ hai người nghe thấy , trong lòng phập phòng lo sợ con gái nghe được

"Đừng quên , Lạc Dật là bé trai !" Anh tỏ ra nhắc nhở.

"Hiện tại không có mặc , về sau sẽ mặc vào !"

"Còn quần lót thì sao ?!"

"Đương nhiên là có mặc !"

"Màu gì đấy ?!" Giọng nói ngày càng trầm thấp .

"Anh không cần quan tâm !"

"Em sẽ phải cởi ra , rửa sạch , rồi đem phơi nắng , liệu em có chắc là sẽ tránh xa tầm mắt của thằng bé không ?!" Anh tiếp tục mờ ám nhắc nhở . "Trước giờ chỉ từng thấy qua em mặc quần lót màu trắng , bất quá anh muốn hỏi rõ mà thôi !"

Trong bóng đêm tĩnh mịch , hai con người khác giới cùng nhau bàn luận vấn đề nhạy cảm , thật làm ai đó đỏ mặt tía tai , dễ dàng mơ tưởng viễn vong :"Em sẽ giấu ở một nơi bí mật , như vậy được chưa ?!"

"Kiểu dáng là gì ?! Em bây giờ đang mặc loại như thế nào ?! Ừ , nếu anh nhớ không lầm , đã một lần em mặc kiểu chữ T ~ trông rất quyến rũ , Lúc ấy anh còn chưa kịp cởi quần em xuống , đã trực tiếp đưa bảo bối của anh vào !" Theo đề tài của cô , anh bắt đầu trắng trợn trêu đùa

Vũ Nghê nặng nề nuốt từng ngụm nước bọt , mặc dù đang cố gắng kiềm chế , nhưng là vẫn bị tác động bởi đầu dây điện thoại bên kia :"Xin lỗi , anh đột nhiên nghĩ đến năm đó . Em không nên nghĩ nhiều , đừng cố tạo ra cảm giác , không thì em lại tự thỏa mãn một mình . . . . ."

"Anh. . . . . . Câm miệng !" Hơi thở của cô bắt đầu bất ổn

Nụ cười trên mặt ai đó ngày càng gia tăng , ngón tay nhẹ nhàng trượt lên đùi mình , giả bộ ung dung kinh ngạc :"Em thật có cảm giác hay sao ?! Xin lỗi . . . . . . Đúng rồi , đừng nói với anh rằng , nãy giờ em vẫn đang thủ dâm đấy ?!"
Bình Luận (0)
Comment