Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 143

"Ngón tay dính đầy chất dịch của em ~~ lần nữa hung hăng trượt vào"

"Tiếp tục rút ra đưa vào . . . . . . sau đó đi sâu bên trong ~~"

"Không được , em không dám. . . . . ."

"Không sao , buông lỏng , sau đó đem hay ngón tay . . . . . ."

"Chân tách ra. . . . . ." Thanh âm Lạc Ngạo Thực khàn khàn , ra sức dụ dỗ . Nụ cười trên khóe miệng chậm rãi nâng lên , xem ra tối nay , cô ấy nhất định không thoát khỏi bàn tay mình . À , không đúng , là rạng sáng hôm nay

Vũ Nghê nằm ở trong chăn ~~ phía dưới bụng nhói đau

~~Hỏa hoạn đã lan cháy tận ngóc ngách , muốn thoát cũng không thể thoát được . Ngón tay của cô vì thế mà bị anh dẫn dụ đi vào bên trong , có chút đau đớn , có chút chua xót không nói thành lời ——

Trên trán cô bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi , cánh môi e dè lên tiếng :"Không. . . . Được , em thật sự không thể làm theo. . . . . ."

"Vũ Nghê , rất khó chịu , có đúng không ?! Nói đi , nói là em rất khát vọng anh , ngay lập tức muốn anh cường hãm em ?!" Lạc Ngạo Thực cố gắng trấn an mình , cố tỏ vẻ bình tĩnh . Từ lúc cô thực hiện theo lời nói của mình , anh nuốt nước miếng không biết bao lần , không ngừng kiềm chế dục vọng !

"Phải . . . . . là em khát vọng anh , khát vọng anh tới đây chiếm đoạt em . . . . . ." Cuối cùng thì tình cảm cũng đánh gục lý trí , bao nhiêu rụt rè cô đều phải thốt lên

". . . . . ." Đầu dây điện thoại bên kia bỗng im bặt , sau một vài giây mới có người lên tiếng :"Vũ Nghê , anh xin lỗi . Ở bên này anh có chút việc cần xử lý , lát nữa chúng ta nói chuyện !"

"Không được , anh không được cúp điện thoại !" Vũ Nghê nhanh chóng ngăn cản . Cô điên rồi , bây giờ cô thật sự cần anh . Cần anh làm cho cô thỏa mãn ~

Ít lâu sau lại nghe thấy tiếng bíp truyền đến .

"Lạc Ngạo Thực , anh là đồ khốn . Cớ sao lại cúp điện thoại lúc này !" Cô đem mặt mình dán chặt trong chăn , phát điên kêu lên . Ở phía gần bụng như nóng dần lên , thậm chí còn kéo theo ấm áp ~~ khoái cảm chậm rãi trào ra

~~Trời ạ , mình phải làm sao đây . Đúng là cực hình , khó chịu , khó chịu gì đâu . Vũ Nghê núp trong chăn trách móc

Đang lúc ấy thì chuông điện thoại lần nữa vang lên.

Vũ Nghê vội vàng bắt lấy điện thoại :"Này , mới vừa rồi tại sao anh cúp điện thoại ?!"

Lạc Ngạo Thực không đáp trả , chỉ nói ngay một câu :"Vũ Nghê , em ra ngoài mở cửa đi ——"

Cô không ngừng xao động , hỏi ngược lại :"Mở cửa làm gì ?!"

"Ngoan , anh gửi cho em một 'bảo bối' , có thể giúp em thỏa mãn !"

"Hả , là thứ đồ chơi tình dục sao ?! Em . . . . . . em chưa từng sử dụng qua !" Cô thật khiếp sợ , chẳng lẽ anh ta nhờ người chuyển tặng mình cái thứ ấy !?

"Tin anh , bằng không em sẽ cảm thấy khó chịu . Anh lại không thể ở bên cạnh em trợ giúp !" Lạc Ngạo Thực dịu dàng nói , lời đường mật này khó khiến người ta có thể từ chối

Vũ Nghê chui từ trong chăn , mặc nhanh quần ngủ vào , thậm chí còn đi chân không ra ngoài . Cô chậm rãi bước tới , xuyên qua phòng khách , chuẩn bị kéo cửa ——

Còn chưa kịp nhìn thấy gì , thân thể đã bị một bóng đen giữ chặt

"Ăn trộm , a , cứu mạng. . . . . ." Vũ Nghê hô to , đồng thời giãy giụa ——

Vừa mới kéo cửa phòng đi ra , đã bị ‘người xấu’ ôm chặt , khiến cô sợ hãi la to

"Vũ Nghê , đừng kêu , là anh !"

Bị người nào đó ôm vào trong ngực , khiến cô dừng ngay giãy dụa , là giọng nói của anh ta —— âm thanh đã mời mọc cô khi ở trong chăn .

Lạc Ngạo Thực , anh ta sao lại có thể tới đây ?!

"Anh. . . . ." Vũ Nghê hoảng sợ không tin được , đẩy lồng ngực của Lạc Ngạo Thực ra , sau đó ngẩng đầu lên , nhìn vào gương mặt kia :"Vì sao anh tới đây được ?! Không phải chúng ta vừa mới nói chuyện điện thoại với nhau sao ?!"

Lạc Ngạo Thực nhẹ nhàng hôn lên gò má người nào đó , nói nhỏ bên tai :"Ha ha , anh cảm nhận được em cần anh , thế nên anh liền tới đây . . . . . . Nghê , em yêu bảo bối của anh , đúng không ?"

Khi cô gọi điện thoại tới , lúc ấy anh đang trầm mặc . Nhưng ngau sau đó liền xuống nhà khởi động xe ngay . Lúc anh dùng ngôn ngữ trêu đùa cô , là lúc anh đang lái xe !

Cô dường như không biết diễn tả cảm xúc bây giờ . Là tức giận , phẫn nộ ?! Hay vui mừng , kinh ngạc ?! Thứ tình cảm xúc động ư ?! Đúng , chính là loại biểu tình này , cô biết rằng cô không cách nào rời xa anh ——

Không kịp cho cô thời gian suy nghĩ , anh trực tiếp cúi đầu , bắt lấy đôi môi đỏ mọng

"Ưm. . . . ." Bao nhiêu tiếng kinh hô cộng với tiếng thở gấp , đều bị anh nuốt trọn . Cô chỉ có thể chấp nhận khép lại cặp mắt , cảm nhận nụ hôn mãnh liệt kia

Lạc Ngạo Thực cường hãn chiếm lấy đôi môi ngọt lịm của Vũ Nghê , cạy miệng cô ra , ép buộc để anh xâm nhập , sau đó thô bạo quét sâu vào bên trong

Anh hôn cô một cách cuồng nhiệt , đồng thời ôm lấy cô hướng phía cửa phòng đẩy mạnh . Bàn tay to lớn tham lam thăm dò phía dưới áo ngủ

Thắt chặt

Yếu ớt

Mềm mại

Cảm xúc chân thật khiến đầu óc Lạc Ngạo Thực càng thêm nóng bừng , không kiềm chế được , anh còn tỏ ra dùng lực , siết chặt bàn tay của cô , cùng các động tác vuốt ve điên cuồng

Mặc cho thân thể khát vọng , cô ưỡn ngực lên đáp lại nhiệt tình của anh . Bàn tay thô kệch chạm vào chỗ nào , chỗ đó gần như tê dại , cảm giác toàn thân như bị điện giật , khiến cô thoải mái rất nhiều .

Bị anh ôm chặt trong ngực , cơ thể kia hoàn toàn mềm nhũn , như hồ nước tĩnh lặng mùa thu bắt đầu gợn sóng .

Khi cánh môi mỏng kia vừa rời khỏi mình , cô khẽ rung lên :"Ngạo . . . . . . Ưm. . . . . ."

"Hư ——" Ngón tay anh lập tức đè lên đôi môi sưng đỏ , say đắm nhìn vào cặp mặt ngây thơ đối diện :"Đừng kêu , em đừng quên rằng trong nhà còn có trẻ nhỏ hay sao ?! Để người khác nghe được , không tốt chút nào !"

Vũ Nghê nhanh chóng ngừng rên , nhưng là đôi tay vẫn cứ nắm chặt áo khoác của Lạc Ngạo Thực . Ánh mắt khát vọng trở nên đầy bất mãn

"Hư. . . . . . Nhỏ giọng một chút , đi theo anh !" Lạc Ngạo Thực nhấc cao thân thể Vũ Nghê , để chân cô đè lên trên giày của mình , sau đó chậm rãi mang cô vào phòng . . . . . .

Anh men theo hành lang , nhẹ bước chậm rãi đến phòng . Động tác va chạm giữa hai người ngày càng gần , khiến chỗ nhạy cảm của anh phồng to dính sát bụng dưới của cô ~~ một cỗ tê dại truyền đến toàn thân cả hai . Khẽ chạm môi cô , một dòng nước miếng ấm áp dính đầy trên môi Vũ Nghê , hơi thở yếu ớt dưới ánh đèn mờ càng tạo thêm khung cảnh mơ mộng .

Cô hoàn toàn phục tùng theo sự dẫn dắt của anh , chỉ có anh mới có thể giải quyết cảm giác khó chịu trong cơ thể mình , và chỉ có anh mới đạt được mong muốn nơi cô

Khoái cảm gần như bộc phát , khi cơ thể không thể chịu đựng sự giày vò của đối phương , bọn họ điên cuồng xé rách quần áo lẫn nhau ——

Trên người Vũ Nghê không một mảnh vải che thân , cô nằm dài trên chiếc giường màu hồng , da thịt trắng noãn ẩn hiện đầy những phiếm hồng .

"Lạc. . . . . ." Cô dùng ánh mắt ham muốn nhìn anh , muốn nói cho anh biết , cô bây giờ không thể đợi nữa , cô muốn anh , muốn anh ngay lập tức. . . . .

"Ngoan , anh sẽ thỏa mãn em !" Còn chưa kịp cởi chiếc áo sơ mi xuống , Lạc Ngạo Thực đã trực tiếp cởi quần ra , bảo bối kiên cường nhô hẳn bên ngoài

Cô cảm thấy e ngại , sau đó chợt nhắm mắt lại . Anh chậm rãi tiến tới gần cô . . . . . .

Một dòng nhiệt nóng bỏng chạy trong cơ thể , cảm xúc hòa quyện làm một , có lúc vừa thô bạo , đôi khi vừa dịu dàng , như một lưỡi dao đâm xuyên da thịt mình . . . . . .

Vài giây sau đó , anh lại tiếp tục dùng lực , hung hăng tiến sâu vào phía bên trong

Đau , rất đau ——

"Ư. . . ." Cô kích động gào thét , hai cánh tay trắng noãn vòng chắc bờ vai anh

Đôi chân Vũ Nghê giẫm đạp trên mép giường , hai tay của anh bám trụ vào mông cô ~~ sau đó nhanh chóng dao động . . . . .

Thắt lưng của anh di chuyển càng nhanh

~~Khúc dạo đầu tràn đầy mê muội . . . dù cho thủy triều có mạnh đến đâu , nhiệt tình nóng bỏng vẫn không cách nào chấm dứt , khiến cô nắm chặt chiếc áo sơ mi của anh hơn , tiếng rên ngày một càng to . . . Như một làn sóng vỗ về không ngừng nghỉ ——

Khoái cảm dâng trào chưa kịp kết thúc , đột nhiên Lạc Ngạo Thực chợt dừng động tác , say đắm nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé đang gặp bối rối vì dục vọng :"Về sau , còn dám đánh anh ?!"

Cô đắm chìm trong sung sướng , đơn giản là không nghe được những gì anh nói , chỉ liên tục cầu xin :"Đừng dừng lại . . . . . Em muốn . . . . "

Lạc Ngạo Thực khẽ cắn môi dưới của cô , cố kéo cô về thực tại :"Anh hỏi em , lần sau còn dám đánh anh nữa không ?!"

"Không dám. . . . . ." Xúc cảm đạt đến mê mụi , khiến cô còn không nhớ được là mình đánh anh lúc nào !

"Nói , về sau sẽ không bao giờ đánh anh nữa !" Người nào đó vừa ra lệnh vừa hành động hung hăng

Thấy anh không còn lắc hông , hai tay nhợt nhạt của cô tự động vòng qua cổ anh , luồn sâu vào mái tóc đen nhánh , nhẹ nhàng di chuyển chiếc eo mảnh mai của mình :"V. . â . . .n . . .g. . . . . Sau này sẽ không đánh nữa , được chưa !"

Nhìn cô cam đoan qua loa , khiến anh tỏ vẻ buồn bực . Người nào đó chủ động dùng sức , khẽ cắn chiếc mũi nhỏ nhắn kia , hành động giống như trả thù , phía dưới lại bắt đầu thô bạo hơn

Động tác tà ác không làm đau cô , còn khá chiêu dụ khiến cô sung sướng . Như để cho cô rơi vào địa ngục sâu thẩm , sau đó từ từ tạo ra kích tình mê hoặc , đẩy đưa cô đến thiên đường. . . . . .

Thỏa mãn qua đi , lý trí bắt đầu hồi phục , Vũ Nghê vội vàng níu lấy chiếc áo sơ mi kia :"Lạc Dật , đứa con anh phải đưa em !"

Thân thể của anh tiếp tục đè xuống , ánh mắt lộ ra giễu cợt :"Hành động của em quá thiếu suy nghĩ , anh không yên lòng để thằng bé sống cùng em !"

Shit , chỉ là trêu đùa cô ấy , cảm giác kích tình lại xuất hiện . Bảo bối kia như thể tiếp tục ham muốn cô

Anh nâng cao ngực , điều chỉnh tư thế , chuẩn bị tác quái lần nữa.

"Lạc Ngạo Thực , sao anh dám nói lời này" Cô cơ hồ nổi điên , giận đến hồ đồ :"Rõ ràng là anh cám dỗ em trước !"

Dục vọng biến mất , cô cũng đồng thời phát hiện ra bị anh lừa gạt , anh căn bản là cố ý lôi kéo cô .

Không thèm để ý tới lời trách móc của Vũ Nghê , Lạc Ngạo Thực tiếp tục động tác như cũ , thắt lưng lại bắt đầu di chuyển . Vừa hành động , vừa vụng về mà hỏi :"Anh dụ dỗ em cái gì , chẳng qua là em nhạy cảm , không chịu nổi nữa ! Có nhớ không ?! Là anh hỏi em một vấn đề trắc trở , vẫn luôn nói cho em biết em đừng suy nghĩ lung tung . . . . . ."

"Anh , đừng đụng vào em !" Cô đá chân dài của anh , muốn né tránh thân thể cường tráng kia . Chuyện này coi như đã giải quyết xong , không cần vì anh ta nữa
Bình Luận (0)
Comment