Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 156

Trưởng đài không có bất kỳ lý do gì từ chối , trực tiếp gọi thẳng Vũ Nghê vào phòng , sau đó thuận tiện thông báo đuổi việc !

Sớm đã có chuẩn bị , quả nhiên không ngoài ý muốn , nhưng mà vẫn là cảm thấy đau lòng không dứt

Nhìn mọi người tỏ ra kinh ngạc , trên mặt Vũ Nghê vẫn không chút cảm xúc , đôi tay hơi run đưa lên lấy thẻ phóng viên , sau đó nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn.

Khi cầm ví da đi vào thang máy , Vũ Nghê không thể tiếp tục khống chế , hai lòng bàn tay bưng lấy gò má của mình , khóc lên lớn tiếng

Bởi vì đây là sự lựa chọn của mình , lúc này đáng ra cô không nên tức giận mới đúng . Có chăng cũng là công tác lâu năm , dứt bỏ một cách đột ngột , thế nên tự mình cho mình cảm giác thương tâm

Thang máy không một bóng người , khiến cho cô càng đau hơn , tiếng nức nở cùng những nước mắt nhanh chóng hòa tan dưới lòng bàn tay trắng tuyết .

Tối hôm nay không còn vướng bận quay hình , mình đã có thể ngồi cạnh tivi , vừa nhìn người khác thông báo tin tức , vừa có thể thỏa sức ngắm đến chức vị thiêng liêng trước kia !

Về sau mình cũng không cần sợ muộn , mệt mỏi vì công việc . Có thể thoải mái ăn , ngủ , buổi sáng còn được chăn êm nệm ấm !

Mỗi ngày cũng chẳng cần phải xịt một đống keo trên đầu , vả lại cũng không cần thoa kem trét phấn dày cộm , quần áo thì lúc nào cũng nghiêm túc , già dặn , bây giờ thì mình hoàn toàn thư thái rồi !

"Ư. . . . . ." Vũ Nghê khổ sở nghẹn ngào , sau cùng cũng thả lỏng cánh tay

‘Keng’ một tiếng , cửa thang máy chợt mở ra , một bước chân trầm ổn bước vào , tự tay bấm số , nhấn xuống bãi đỗ xe tầng hầm

Người đứng trong thang máy tỏa ra nhàn nhạt mùi vị xạ hương , dần dần xuyên vào hơi thở Vũ Nghê

Đầu vai run rẩy chợt dừng lại , cô nhìn xuyên thấu qua các khe hở của ngón tay , bắt gặp đôi giày da bò thương hiệu màu đen

Một âm thanh bỗng dưng cất lên :"Khóc ?! Như là đã có chuẩn bị tâm lý , nếu đây là sự lựa chọn của em , liệu khóc , có làm điều thừa ?!"

Thân thể Vũ Nghê cứng đờ , từ từ đưa tay xuống cằm , tròng mắt tỏ ra kiêu ngạo :"Ha ha , bỏ đi công việc lâu năm , chẳng qua nên buồn một chút . Nhưng là anh đừng nghĩ em khóc vì đã hối hận , đối với lựa chọn của mình , em chưa từng hối hận qua !"

Lạc Ngạo Thực chăm chú nhìn vào ánh mắt trong sáng , tiềm thức bướng bỉnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn , không nhịn được lắc đầu một cái :"So với ngày trước , em thật mạnh mẽ hơn nhiều , nhưng cũng ngu xuẩn không kém . Sáu năm trước em thông minh bao nhiêu , bây giờ nhìn lại mình đi , vẫn chưa hiểu rõ , thế nào là thời cơ !"

Phút chốc thang máy đã xuống tới bãi đỗ xe , chỉ do hai người bọn họ vẫn đang nói chuyện , đến lúc thang máy đóng cửa lần nữa , bọn họ cũng không biết .

"Đừng nhắc đến sáu năm trước , em thà tình nguyện mình đã chết trong những năm đó !" Mỗi lần hồi tưởng lại , cô giống như đau đớn tột cùng .

"Anh thì khác , anh thích em của sáu năm trước , một người phụ nữ thông mình , lòng dạ vô cùng thủ đoạn . Em có biết lúc ấy , anh vì cái gì mà bằng lòng kết hôn với em không ?!" Lạc Ngạo Thực nheo lại cặp mắt , chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp đối diện

Bởi vì cô đã gài bẫy anh , dám lấy mẫu platic để biến mình thành gái còn trinh , thừa dịp giả vờ gọi ký giả tới , và cuối cùng cô đã thành công . Nghĩ đến mưu kế của mình năm đó , gò má ướt át của cô trở nên ửng hồng :"Anh là bất đắc dĩ , vừa lúc lại cần đến một người vợ , chẳng qua là em cũng chỉ đáp ứng anh thôi !"

"Em xinh đẹp , tốt tính , đây cũng là một trong những nguyên nhân . Tuy nhiên , không phải bởi vì điều đó , làm sao em lại có thể leo lên giường của anh ?!" Anh vô cùng nghiêm túc , nói rõ ra sự thật . "Bởi vì có thể đem anh bức đến đường cùng , trên thế giới này sẽ không có bao nhiêu người phụ nữ . Anh có chút bội phục , thông minh của em để anh ngưỡng mộ . Cho nên , anh căn bản không quan tâm em , có còn trinh tiết hay không , nhưng là vẫn muốn cưới em về nhà !"

Lời của anh , khiến cô khó khăn nín thở , trong lòng cực kỳ kìm nén . Trinh tiết ?! Khi mình trao thân cho anh ta , thật ra mình vẫn còn trinh , chỉ là anh ta không thể nào biết , anh ta mãi mãi không biết . Hai người cũng đã ly hôn , cần gì giải thích về ‘lần đầu tiên’ của mình , nói lên cũng là dư thừa :"Nói nhiều như vậy làm gì , thế nào , Lạc Ngạo Thực , anh sợ rồi sao ?! Không muốn lên tòa án ?! Cho nên tính cùng em chơi trò tình cảm ư ?!"

". . . . . ." Anh nhìn vào cô , nhưng không đáp trả

"Được , nếu anh nghĩ rằng nói lên tình cảm của mình , em sẽ tiếp nhận . Vậy thà anh mau giao thằng bé cho em , em lập tức sẽ rút đơn kiện !" Vũ Nghê đắc ý nói

Lạc Ngạo Thực mở trừng hai mắt , giọng nói kiên định :"Không phải là anh sợ em , mà anh đang muốn cho em cơ hội . Bây giờ em đã không còn công việc , không nguồn thu nhập , lấy gì để tranh thực lực cùng anh ?!"

"Em có thể tìm đến những công việc khác , không ở MBS , không phải là em không có năng lực !" Vũ Nghê không phục ngẩng cao gương mặt :"Cùng lắm thì em làm lại từ đầu , lần nữa tiến lên chức vị cao hơn , đừng quên em có bằng cấp kinh doanh thạc sĩ !"

Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe miệng , châm chọc cười , giống như nhìn ra ý tưởng ngây thơ của cô . Anh hạ thấp gương mặt , đưa mắt nhìn vào đôi mắt bồ câu :"Em lại quên mất , lĩnh vực anh đang nắm giữ là gì ?! Chỉ cần anh mở lời , em nghĩ rằng , mình sẽ tìm được việc sao ?!"

"Lạc Ngạo Thực . . . . . . Anh. . . . . ." Cô tức giận phẫn nộ kêu tên của anh

Lạc Ngạo Thực lui về một bước , lạnh lùng cảnh cáo :"Anh nói là để cho em thất nghiệp , không phải chỉ riêng ở MBS , hoặc là ở giới truyền thông , mà là bất kỳ công việc nào em muốn , anh cũng một tay nhúng vào . . . . . ."

Không ngờ anh ta lại dùng thủ đoạn đê hèn mà cô chưa hề dự tính . Vũ Nghê nặng nề ngã về phía sau , giận đến toàn thân phát run , sau đó chỉ vào mặt Lạc Ngạo Thực :"Anh đừng nghĩ rằng làm thế , sẽ ép chết được em . Nói cho anh biết , em thề sẽ không bỏ cuộc , đừng tưởng rằng một tay có thể che trời !"

"Anh rất mong chờ , xem em làm sao qua được ải này !" Anh chưa bao giờ nghĩ qua , mình sẽ một tay che trời . Nhưng mà thật là không may , vừa vặn anh lại có thể che kín ông trời của cô ! (LNT nghĩ câu này dễ thương quá ^_____^)
Bình Luận (0)
Comment