Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 158

Quyền nuôi dưỡng thuộc về người nào , ít nhất phải hội tụ đầy đủ một số yếu tố cơ bản , điều kiện tiên quyết hiển nhiên là tình trạng tài chính , ngoài ra còn phải kể đến môi trường phát triển và sức khỏe của đứa bé

Tạm thời cô đã giữ trong tay bằng chứng thủ đoạn đê hèn của anh , kế tiếp phải cố gắng tìm ra tác phong sinh hoạt bất lương

Tích cách trăng hoa , lại rất lạm tình , chỉ cần cô cố công theo dõi , thể nào cũng sẽ có ngày bắt gặp anh ta qua lại với người phụ nữ khác .

Ngồi vào chiếc xe mới vừa thuê tới , Vũ Nghê chờ đợi trước 30 phút ở dưới tòa nhà chi nhánh tập đoàn Lạc thị .

Đối với sự nghiệp , quả nhiên thái độ làm việc của anh ta rất nghiêm túc, dù là ngày nào , cũng thấy anh ta đến công ty . Rốt cuộc cô cũng thấy được anh ta lái xe ra ngoài

Vũ Nghê vội vàng phát động xe , bám đuôi theo sau ——

Tan tầm ngay giờ cao điểm , một làn xe dày đặc chen ngang , khiến hành trình đeo bám của cô có chút khó khăn .

Đến cả chớp mắt cô cũng không dám , tầm nhìn cứ mãi theo đuổi một điểm phía trước , đồng thời còn phải chú ý khoảng cách nhất định

Lạc Ngạo Thực quẹo vào khúc cua trước quán bar ‘Bất Dạ Thành’ —— Một trong những địa điểm ăn chơi lớn nhất thành phố . Anh mới vừa xuống xe , đã có nhân viên phục vụ chạy tới giữ lấy chìa khóa , cho xe vào bãi

"Tiên sinh , mời bên này !" Nhân viên quầy bar nhiệt tình tiến lên đón khách.

Đi vào bên trong , đã nghe đến những tiếng nhạc ồn ào đầy huyên náo . Lạc Ngạo Thực khẽ nheo tròng mắt , quan sát một chỗ tối ở phía trong góc , rốt cuộc cũng phát hiện ra người quen ngồi giữa hai mỹ nhân

Anh bước nhanh tới

Đúng lúc người nào đó cũng nhìn thấy Lạc Ngạo Thực , cánh tay khẩn trương vươn tới phía trước , ra sức ôm lấy Lạc Ngạo Thực :"A , Jerry , tớ rất nhớ cậu , thật sự nhớ chết được !"

Bị một người ôm chặt , Lạc Ngạo Thực khẽ nhăn mày , sau cùng hạ thấp giọng :"Nghe nói gần đây khu này cũng vừa mới xuất hiện hai kẻ đồng tính , nếu cậu không ngại , thì tớ đề nghị chúng ta đến đó ——"

"Ầy , sao lại đối xử với tớ như vậy , không phải người tớ thích nhất là cậu hay sao ! Người khác , trong mắt tớ không là gì cả !" Bùi Tạp Tư nhỏ giọng tức giận , điệu bộ ngày càng ghê tởm . Cho đến khi nhìn thấy các cô gái trẻ đang ngồi quanh mình trở nên sốc nặng , anh mới hài lòng kết thúc trò đùa

Vì không phải là thành viên quen thuộc nơi này , Lạc Ngạo Thực cảm thấy không thoải mái lắm , anh tỏ ra khó chịu khi phải ngồi trên chiếc ghế cao . Lấy một điếu thuốc ra đốt lên , đồng thời uống một hớp rượu whisky , anh đưa mắt nhìn ngay người đối diện :"Cậu về khi nào thế ?!" Trước đó khoảng 6 giờ 20' anh chợt nhận được điện thoại của Bùi Tạp Tư , nói là đã tới thành phố này , đang ở quán bar Bất Dạ Thành

Sáu năm trước , Bùi Tạp Tư phải chuyển đến công ty chi nhánh tập đoàn Bùi thị ở phía Bắc Mĩ , bởi vì công việc vô cùng bận rộn , vả lại còn phải đối phó với những cô bồ mắt xanh tóc vàng , thế nên số lần anh ta về nước đếm đầu ngón tay .

Nhưng ngày hôm nay , bọn họ có thể ngồi ở trong bar , gặp mặt trò chuyện , uống rượu tỉ tê , vẫn là lần đầu tiên.

"Mới về mười ngày trước , xử lý xong công việc , tớ liền lên máy bay sang tới đây gặp cậu ! Người anh em , chúng ta là bạn chí cốt còn gì !" . Bùi Tạp Tư của sáu năm qua , vẫn giống như cũ , nhìn qua luôn khác so với số tuổi thực tế . Tóc dài ngang vai , càng làm anh thêm quyến rũ . Trang phục trên người lại còn y hệt ngôi sao , chỉ cần liếc sơ đã thấy dáng dấp minh tinh

Lạc Ngạo Thực mỉm cười lắc đầu , môi mỏng phà ra hơi khói , ác ý phá tan ý đồ của người nào đó :"Thật ngại quá , tớ cứ tưởng ai đó phải tránh né hôn nhân , nên đành ngậm ngùi bỏ chạy đến đây . Nhưng là nghe được lời lẽ dối trá ban nãy , quả thật có chút cảm động. . . . . ."

"Chậc. . . . . . Nếu cậu cảm động , cũng không cần phải nói ra như vậy . Ít nhất cũng nên duy trì mặt mũi cho tớ , giả vờ uống thêm mấy chén , có phải hơn không !" . Bùi Tạp Tư uống xong ly rượu , sau đó tự nhiên thêm vào :"Đúng rồi , tớ vừa nghe nói đến nữ phát thanh viên Phó Vũ Nghê , bây giờ hình như cô ấy trưởng thành nhiều lắm . . . . . ."

Lạc Ngạo Thực gật đầu một cái , vô cùng thành tâm đánh giá :"Đúng vậy , ở thành phố này , cô ấy rất nổi tiếng !"

Bàn tay to của Bùi Tạp Tư dùng sức ấn vào bả vai Lạc Ngạo Thực , liếc anh một cái :"Cậu cũng đừng giả vờ , cho dù cậu có thể lừa được người khác , nhưng không thể nào qua mặt được tớ . Nhất định là cậu vì cô ấy , mới dọn đến thành phố này !"

"Chi nhánh bên này cần phải đầu tư !" Lạc Ngạo Thực bẻ cong lời nói

"Ha ha , đầu tư ?! Nghe qua có vẻ chí lí , thế sao chi nhánh bên Mĩ không thấy cậu quan tâm tới , cần gì phải tự một thân một mình đến đây cai quản ?!" Bùi Tạp Tư cố ý châm chọc . Bạn tốt nghĩ như thế nào , anh còn không rõ ràng sao !

Lạc Ngạo Thực chậm rãi uống rượu , không phủ nhận lời nói kia

"Thế nào ?! Bây giờ hai người sao rồi ?! Tớ khuyên là cậu nên đem ra mọi thủ đoạn , mau chóng bắt lấy cô ấy trở về , nếu không người như cô ấy , thể nào cũng có rất nhiều đàn ông theo đuổi . . . Đến lúc tình địch mạnh xuất hiện , thì càng phiền toái !" Bùi Tạp Tư cố gắng khuyên bảo

Lạc Ngạo Thực hít thật sâu một hơi thuốc lá , có chút phiền não thổi ra , liếc nhìn người kia :"Cô ấy và tớ chuẩn bị phải ra hầu tòa rồi !"

Bùi Tạp Tư nghi ngờ nhướng mày :"Bởi vì Lạc Dật sao ?!"

Lạc Ngạo Thực gật đầu một cái , vẻ mặt trở nên cô đơn , mà chỉ có ở trước mặt tên này , anh mới toát ra bi thương như vậy :"Cô ấy muốn tranh quyền nuôi dưỡng Lạc Dật . Vốn là định nói về chuyện tồn tại của thằng bé , nhưng không ngờ tới , cô ấy lại vô tình phát hiện !" Lạc Ngạo Thực liên tục hút nhiều ngụm thuốc , trái tim có chút co thắt , hai mắt nhắm nghiền :"Cậu cũng biết đấy , tớ không thể nào giao trả thằng bé , làm sao có thể !"

"Bằng không trực tiếp nói rõ đi . Sớm muộn gì cô ấy cũng biết , giấu diếm không phải là cách tốt nhất !" Bùi Tạp Tư vỗ vỗ bả vai của anh , nói ra ý kiến của mình.

Lạc Ngạo Thực lắc đầu , kiên trì ý nghĩ

Anh đã tổn thương với cô một lần , làm sao có thể nhẫn tâm thêm một lần nữa ?! Có một số việc , anh thà muốn để cả đời cô sẽ không biết !

Bình Luận (0)
Comment