Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 179

Bị Lạc Ngạo Thực ôm đột xuất , Quan Tĩnh nghẹn họng , trân trối mở to mắt , sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Vũ Nghê :"Lạc. . . . . ."

Khi nghe thấy tiếng cửa mở ra , anh mới buông lỏng cơ thể Quan Tĩnh . Xoay người , bình tĩnh cất giọng :"Nếu em đã tới đây , chi bằng đưa anh phần văn kiện , không cần quay về công ty !"

"Ha ha , có điều em không ngờ rằng sẽ gặp anh và Quan Tĩnh ở đây , thật trùng hợp !" Đôi mắt to tròn nhìn anh , con ngươi trong suốt không thấy biểu hiện thương cảm :"Giờ em cũng hiểu rõ rồi , tại sao lần trước Quan Tĩnh nằm viện , người kia gấp gáp cho máu , các người sớm đã quen biết từ trước ?! Vậy mà vẫn không giới thiệu cùng em !" Lòng cô đau đớn , cuối cùng mới biết được rằng , mình thật giống như con ngốc

Không biết thế nào cho phải , Quan Tĩnh lặng lẽ lui trở về phòng , đóng cửa lại

Lúc này , trước cửa nhà trọ chỉ còn anh và cô

Mở cửa phòng đi vào , ném đồ trong tay xuống sàn , cầm lấy văn kiện đưa ra :"Của anh !"

Lạc Ngạo Thực cầm xấp văn kiện màu đen , sắc mặt cũng tối sầm theo . Tuy nhiên , cảm xúc rất nhanh biến mất , bộ mặt lạnh lùng vô phương xuất hiện

Vỗ vỗ đầu vai của cô , cười hỏi :"Anh và cùng Quan Tĩnh ở chung một chỗ , không phải em sẽ ghen chứ ?!"

"Làm sao có thể ?! Anh đừng có mơ !"

"Chẳng phải hôm qua chúng ta cùng nhau ngủ chung , anh ôm em cả một buổi tối , sáng nay lại cùng Quan Tĩnh một chỗ , lẽ nào em không thương tâm ?! Không cảm thấy món đồ của mình như bị người khác chiếm đoạt ?!" Lạc Ngạo Thực hỏi tới , trong lòng cứ luôn dè chừng , lý nào cô ấy lại không để ý ?!

"Ha ha , Lạc Ngạo Thực , anh trở nên già cả , cổ hũ khi nào ?! Loại người như anh , em rất hiểu rõ . Nếu thiếu phụ nữ sẽ không sống được , chi bằng ghen tuông , khác nào mang lại đau thương cho mình ?!" Giọng điệu tiếp tục mỉa mai :"Giải quyết vấn đề sinh lý , điều này có thể thông cảm ! Đúng rồi , sau này nếu anh thích ai , cứ việc cặp kè thoải mái , chỉ cần nói em một tiếng , em sẽ nhanh chóng giới thiệu , không cần lén lút như thế . Tuy nhiên , phải đem Lạc Dật giao trả cho em , em cũng không muốn thằng bé ngượng miệng gọi kẻ khác bằng ‘mẹ’ !"

"Ha ha. . . . . ." Lạc Ngạo Thực điều chỉnh cà vạt , ánh mắt sâu xa nhìn trên người cô :"Vũ Nghê , anh chợt phát hiện , em sáu năm trước và sáu năm sau , tính cách vẫn không thay đổi , luôn luôn hào phóng như vậy . Vì chuyện gì đó , thà để chính mình uất ức !"

"Không sai , có câu , giang sơn dễ đổi bản tính khó dời !"

Lạc Ngạo Thực tán đồng gật đầu , sau đó phóng đãng đến gần bên cô , áp sát vành tai nhỏ nhắn :"Có một chuyện anh rất tò mò , nếu như công ty cha em không phải thiếu tiền , hoặc là , cuộc sống có nhiều khó khăn , em còn có thể tự nguyện cởi hết quần áo lên giường cùng ai ?!"

"Lạc Ngạo Thực ——" Giọng cô hét lớn , giơ tay chuẩn bị tát anh

Anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh , không kiểm soát được giận dữ , quát gầm lên :"Không phải em rất hào phóng , rất không quan tâm chuyện gì hay sao ?! Anh chỉ mới đùa thế , mà em đã không chịu nổi rồi ?!"

Vũ Nghê tức giận , lồng ngực kịch liệt phập phòng :"Thế thì sao ?! Em vốn dĩ không thích nói đùa !"

"Em cũng biết giận sao ?!" Ánh mắt thẳng thừng thăm hỏi cô

"Anh xấu xa đả kích , vì sao em không được phản ứng ?! Anh cho rằng em là đứa ngốc , hay đần độn đây ?! Em không có lỗi để anh mang ra trách móc !" Cô mở to đôi mắt , hướng anh quát lớn

"Em tức giận , tức giận như thế bởi vì yêu anh , đúng không ?!" Tròng mắt hẹp dài khẽ nheo lại , có lẽ vì anh khẩn trương , hay anh đang kích động ?!

Vũ Nghê do dự nhìn Lạc Ngạo Thực , như nghe phải chuyện cười , suýt nữa cười ra tiếng :"Em là kẻ ngốc sao ?! Anh từng làm tổn thương em , em còn có thể yêu anh ?! Nếu như thật sự như thế , thà rằng em tự tát tai vào mặt của mình !"

"Anh không muốn cùng em dông dài . Em tức giận như vậy , chẳng lẽ vì em ghen với Quan Tĩnh ?!" Bắt đầu chất vấn

"Anh đừng có mơ , anh nên hiểu rõ , em đồng ý sống chung với anh , là bởi vì Lạc Dật !" Vẫn đang kích động nói , trong lòng như bị kim châm

Lạc Ngạo Thực vô thức buông tay Vũ Nghê , miễng cưỡng cười :"Tốt . Sáu năm quen biết , dẫn đến yêu đương với Tưởng Vũ Hàng . Mỗi ngày ôm ấp mộng đẹp , tình cảm động lòng đến rơi nước mắt , tưởng rằng gặp phải một người đàn ông hoàn hảo . Kết quả thế nào đây ?! Người đàn ông đó đem tình nhân của mình sống cùng căn phòng đối diện . . . . . ."

"Anh . . . . . ." Lời nói châm biến của Lạc Ngạo Thực khiến Vũ Nghê không thể phản bác

"Anh cái gì ?! Vũ Nghê , anh thật sự hoài nghi con mắt nhìn người của em , phải chăng chỉ để dùng trong công việc ?!" Tiếp tục mỉa mai

"Vậy thì thế nào , cùng anh có quan hệ gì ?!" Cô tức giận đáp lại

"Hi vọng lần sau sẽ khá khẩm hơn , anh chỉ tốt bụng nhắc nhở !" Nói xong , anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ . "Lát nữa anh có cuộc họp , muốn anh tiễn một đoạn hay không ?!"

"Không cần !"

"Tốt , gặp lại em sau !" Lạc Ngạo Thực trực tiếp đi vào thang máy

Đứng ở trước cửa , cô giống như quả bong bóng xì hơi , lưng tựa vào hành lang vách tường

Lúc này , Quan Tĩnh mở cửa phòng ra , quan tâm nhìn cô :"Vũ Nghê , cậu không sao chứ ?!"

"Không sao , tớ rất khỏe !" Không biết vì sao ý chí chiến đấu của mình đột nhiên sôi sục . Đồng thời , bắt đầu ghét bỏ Quan Tĩnh !

"Vũ Nghê. . . . . . Thật ra , tớ và Lạc Ngạo Thực . . . . . . chỉ là bạn bè !" Quan Tĩnh mất một nửa sức lực giải thích lý do

Nghe Quan Tĩnh nói , cô càng thêm giận dữ , cảm thấy người thân cận nhất lại là người phản bội mình ——
Bình Luận (0)
Comment