Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 214

“Mặc dù em cũng không muốn , nhưng mà đã bảy giờ rồi . . . . . .” Vũ Nghê áp mặt mình lên cánh tay người đang ngủ nướng , bộ dạng như dỗ con nít

Ha ha , không nghĩ tới anh ta cũng có lúc đáng yêu như vậy , dáng vẻ đẹp trai , đến nổi cô không thể dời mắt được .

“Không muốn , sáng nay công ty không có cuộc họp , anh sẽ đến muộn một chút !” Bắt đầu ăn vạ nói

Mấy ngày qua căng thẳng khiến anh tương đối mệt mỏi , tốt nhất nên tự ưu đãi bản thân , nghỉ ngơi ở nhà !

“Anh không muốn đi làm , không có nghĩa là em cũng vậy !” Cô nhịn cười không được , nghĩ nghĩ trong đầu , anh ta thật là ngang ngược , ngày càng không chút đạo lý !

“Chờ em hết nhiệm kỳ lần này , anh muốn nói cho em nghe một chuyện !” Anh nhanh chóng dùng chóp mũi của mình áp sát vào cần cổ cô , ngửi ngửi mùi thơm trên đó . Ừ , đã lâu như vậy rồi , có một số việc cũng nên nói ra !

Mà anh rất tò mò đợi , không biết biểu tình khi ấy của cô sẽ như thế nào !

“Chuyện gì ?!” Vũ Nghê khẩn trương , chẳng lẽ anh muốn đuổi cô đi ?! Hoặc là anh có người yêu khác ?! Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần , nhưng lòng cô vẫn đau như cắt . . . . . .

Chỉ mới nghĩ đến anh sẽ giới thiệu người con gái kia ở trước mặt mình , hô hấp cô như nín thở .

Anh cố ý làm lơ , khẽ vuốt mái tóc của cô :”Đến lúc đó sẽ biết ——“

“A , em hiểu rồi !” Trong lòng Vũ Nghê chịu đựng khổ sở , nhẹ nhàng mỉm cười . Mặc kệ , rõ ràng anh ta vẫn tốt với mình , có chăng chỉ sợ chuyện này khiến mình nhất thời không thể chịu nổi , cho nên mở lời để mình chuẩn bị ?!

Cô đã tự hứa với bản thân , dù cho sau này thế nào đi nữa , dù rằng anh có người mới , cô cũng chấp nhận ở cạnh bên anh !

Có thể làm bạn bè đã quý nhau lắm rồi , không thể phủ nhận cùng anh chung sống mấy ngày qua , nếu so với sáu năm về trước , khiến cô vui vẻ rất nhiều , lại càng giống với người con trai năm xưa !

Cốc cốc cốc ——.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa , lực rất mạnh , càng thêm vội vã !

“Ba , mẹ , mặc dù con biết là sẽ quấy rầy ba mẹ ân ái , nhưng mà sáng sớm hôm nay trong trường có tổ chức hoạt động , con và Hoan Hoan nhất định phải có mặt trước bảy giờ rưỡi ——“

Lạc Ngạo Thực từ trên giường ngồi dậy , hướng ngoài cửa nói :”Gọi vợ chồng bác Vương đưa hai đứa đi đi . . . . . .”

“Ba a . . . a . . . à . . .” Lạc Dật đùa bỡn gọi , thanh âm kéo dài thật dài . ”Chắc là ba đã quên mất ?! Hai vợ chồng bác Vương phải qua nhà con của bác ấy , phải đến mấy ngày sau mới về đến đây !”

“Vậy con đi tìm chú Tạp Tư đi , nói ba nhờ chú ấy đưa các con đến trường học !” Lạc Ngạo Thực không chút xấu hổ , gọi ngay con mình nhờ đến bạn bè . Ăn nhờ ở đậu ít ra cũng nên giúp chút chuyện nhỏ , lẽ nào cậu ta sẽ dám từ chối ?! Bây giờ không lợi dụng , sau này biết khi nào mới có cơ hội ?!

“Dạ . . . . . . Vâng , quyết định vậy !” Lạc Dật thỏa hiệp , đồng thời chạy lên trên lầu . Ba hôm nay rõ ràng lười biếng , ở đây mè nheo không khéo bị thấy giáo phạt .

Nghe anh nói thế khiến cô giãy giụa đứng dậy :”Như thế không được , Tạp Tư dù sao cũng là khách , tại sao anh có thể bắt cậu ấy đưa con của mình đi học ?!”

Anh vỗ vỗ sống lưng cô , xoa dịu :”Là anh muốn tốt cho cậu ấy , dậy sớm coi như rèn luyện thân thể !” (Đểu =.=")

“Vậy sao anh còn nằm lì ở đây ?!” Lạc Ngạo Thực kiếm cớ khiến Vũ Nghê vừa tức giận vừa buồn cười , không nhịn được nói ra âm mưu của anh .

“Sao em lại so sánh cậu ta với anh ?! Sáng nào anh cũng dậy sớm đưa con đi học , Tạp Tư không giống như anh , có bao nhiêu ngày cậu ta dậy sớm , ngủ đến mút mùa ấy chứ !” Người ngồi trên giường căn cứ theo đạo lý để bảo hộ quyền lợi của mình , giọng nói cùng với vẻ mặt cho rằng như thế hợp lý !

Tranh luận không lại anh , cuối cùng cô chỉ có thể chau mũi một cái ——

Nói đi thì phải nói lại , bên ngoài thật sự lạnh quá . Cơ thể anh thật ấm áp , khiến cô không muốn rời giường . Chỉ vừa nghĩ tới bên cạnh khủy tay kia sẽ là của người khác , cô liền mất đi nhẫn nại ——

*********************************

Cốc cốc cốc ——

Ở lầu ba vang lên tiếng gõ cửa , lần này rất lịch sự

“Xin chào , chú Tạp Tư , chú tỉnh dậy rồi chưa ?!” Hoan Hoan nghiêng đầu , lễ phép hỏi .

Lạc Dật nói : bắt khách đưa bọn mình đi học thật quá mất mặt , chuyện này phải để cậu hỗ trợ , tốt nhất là tớ không nên nhúng tay vào .

Quyết định cuối cùng là oẳn tù tì , ba trận mà nắm chắc hai bại , thành thử cô bé phải mặt dày làm người gõ cửa .

Cốc cốc cốc ——

Bên trong gi­an phòng , trên chiếc giường lớn.

”Shit ——” Người đang ngủ say như chết hoảng loạn bật dậy . ”Không được , nếu để người của Lạc gia phát hiện , có nước mình sẽ chết chắc , nhất định khi chết còn không được làm ma”

“Chú Tạp Tư . . . . . Chú dậy rồi chưa ?! Thật ngại quá , phiền chú đưa con và Lạc Dật đi học , hiện tại chú Ngạo Thực không khỏe ——“

Hoan Hoan thông minh hiểu chuyện đương nhiên không nói ra sự thật !

Ai nha ~~ vì sao người lớn lại đem vấn đề rắc rối này đổ lên đầu con nít ?! Hại nhân phẩm mình quá đi mất , thế mà đành phải nói dối ~~ thật là có lỗi với lương tâm !

Bùi Tạp Tư khẩn trương đến nổi không nghe rõ ai đang nói chuyện ở ngoài , âm thanh ngọt ngào , là Vũ Nghê sao ?!

Mồ hôi thấm ướt toàn thân , dùng sức lay động người đang ngủ , khẽ kêu :”Tư Vũ , tỉnh , tỉnh dậy mau . . . . . .”

“Ư . . . .” Tư Vũ mất hứng kháng nghị , phát ra thanh âm thật lớn , hơn nữa còn sắp la lên

”A . . . Ưmm . . .” Sợ người ngoài cửa nghe thấy , anh vội dùng miệng che lại miệng cô .

Hơi thở của anh , cằm mọc thêm nhiều râu non hơn , lần nữa khiến cho người đang nằm mộng hưng phấn . Bị anh hôn như thế khiến cô chủ động ôm lấy cổ anh , bắt đầu đáp trả .

Đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong miệng của anh , liến thoắt đá tới đá lui . . . . . .

Anh cơ hồ đắm chìm vào kỹ thuật hôn vụng về của cô . Đúng vậy , mặc dù cô ấy rất chủ động , nhưng mà kỹ thuật vẫn còn kém lắm !

“Không được . . . . . . Không thể tiếp tục nữa , Tư Vũ , em tỉnh dậy mau . Nhanh , mặc quần áo vào . . .” Anh kè sát tai cô thủ thỉ , đồng thời thân thể trần truồng vội vàng chạy tới sàn nhà , tìm kiếm quần áo của cô .

Ở đâu ?! Đâu mất rồi ?!

Rốt cuộc anh cũng tìm thấy chiếc áo choàng tắm nằm dưới gầm bàn làm việc . Tay chân anh tán loạn cả lên , nhanh chóng đưa áo choàng tắm cho cô

Cô quan sát , nhìn dáng vẻ anh hoảng hốt , tự dưng muốn bật cười , không phải lá gan của anh luôn luôn lớn sao ?! Thế nào lại thành bộ dạng như vậy ?!

Cốc cốc cốc ——

“Chú ơi . . .” Hoan Hoan lại kêu , bây giờ đã là bảy giờ , thật sự không thể chờ nữa , nếu không hai đứa hôm nay xong đời . ”Chú . . . chú . . . chú Tạp Tư ơi !” Bắt đầu mất đi hình tượng ngoan ngoãn , dùng sức vỗ mạnh cánh cửa , âm thanh ngày một càng to !

Nếu như chú ấy còn không chịu dậy , chắc là lỗ tai chú ấy đang có vấn đề .

“Hoan Hoan . . . . . Chú đang mặc quần áo . . . con và Lạc Dật xuống dưới lầu trước , lát nữa chú sẽ xuống ngay !” Bùi Tạp Tư hướng phía bên ngoài hô to . Ha ha ~~ hóa ra là hai đứa nhóc , cũng may , không sao cả ——

“Vâng ạ ——” Hoan Hoan nhìn Lạc Dật đưa lên hai ngón tay hình chữ V , sau đó cầm cặp sách lên , đi xuống dưới lầu !

Sau khi quan sát dãy hành lang kỹ lưỡng , Bùi Tạp Tư miễn cưỡng mang Tư Vũ về phòng . Tinh thần trở nên nhẹ nhõm , anh huýt sáo không ngừng , đi xuống lầu dưới . Nét mặt ung dung , không nhìn ra trước đó kinh hãi thế nào :”Đi , chú đưa các con đến trường . . . . . .”

“Chú , chú thật là tốt quá đi !” Lạc Dật vội vàng ôm chân Bùi Tạp Tư , nịnh hót . Ừ ~ trước đây mình còn nghĩ rằng chú ấy thuộc típ người lười biếng , nhưng mà bây giờ nhìn lại , đỡ hơn chút rồi , hì hì !

Hơn nữa ——

“Chú Tạp Tư , lúc nãy con còn tưởng là chú sẽ từ chối lời đề nghị của ba con nữa chứ , ai dè chú lại dễ chịu như vậy !” Xe khởi động , lái ra khỏi khuôn viên biệt thự , Lạc Dật đứng lên , nhỏm người leo lên ghế trước , ra sức hỏi thăm .

Lời nói của Lạc Dật lập tức nhắc nhở IQ khá cao của Bùi Tạp Tư (IQ : trí thông minh)

Chết tiệt , mình đúng là ngu si đần độn , theo lẽ bình thường mà nói , làm sao mình lại bị 'tên kia' dắt mũi ?!

Con cái của cậu ta mắc gì mình phải quan tâm , lo lắng con mẹ gì chứ ?! Thế này khác nào cậu ta bảo gì mình phải nghe nấy , sh!t , sh!t ! (Sao trong 4rum không cho viết từ chửi thề đó nhỉ =.=")

Không được , cậu ta nhất định không cảm ơn mình , bù lại sẽ thêm hoài nghi ~~ hoài nghi mình làm chuyện có lỗi

Sai lầm , sai lầm , thật là sai lầm !

Hoan Hoan cảm thấy sắc mặt của chú Bùi Tạp Tư có chút khó coi , lập tức hoà giải :”Chẳng qua là con không muốn chú khó chịu , chắc là chú không tính toán với con đúng không ?!”

“Không , không có . Hoan Hoan nói đúng !” Vẻ mặt của anh rốt cuộc cũng bớt lo lắng , đúng vậy , nếu như Lạc Ngạo Thực có hỏi , chỉ cần nói theo lời của Hoan Hoan là được .

Anh luôn luôn không thể từ chối yêu cầu của người đẹp , mặc dù 'người đẹp' này còn quá nhỏ , nhưng cũng là mỹ nhân trong tương lai đấy nha !

*******************************

Mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đưa các con đi học , nhưng cô lại đi trở về phòng :”Hô , cũng may , Bùi Tạp Tư đưa bọn nhỏ đến trường rồi , nếu không hôm nay nhất định sẽ trễ !”

Người nằm trên giường dụi dụi con mắt , mơ hồ hỏi :”Bùi Tạp Tư đưa bọn nhỏ đi ?!” (Đúng là bạn bè tâm giao

“Đúng vậy , thật ngại quá đi !”

Lạc Ngạo Thực khẽ nheo cặp mắt :”Sao hôm nay cậu ấy lại nghe lời thế nhỉ , đây không phải là tác phong của cậu ấy ?!” Muốn yêu cầu tên kia giúp đỡ , ít nhất cũng cần có thời gian , tốc độ đồng ý này , có lẹ quá chăng ?!

“Người ta phải đưa con của chúng ta đến trường , anh còn nghi ngờ cái gì , thật kỳ lạ !”

“Đoán chừng cậu ta cần vốn đầu tư hoặc là một vài đối tác làm ăn ——” Đây là suy nghĩ duy nhất mà anh có thể nghĩ tới . . .
Bình Luận (0)
Comment