Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 270

Edit: Socnau

Beta: ShaoranCỏ

Nằm ở trên giường bệnh, Lạc Ngạo Thực khẽ chớp chớp mắt, nhìn mọi người xung quanh. Không nói gì, cũng không có bất kỳ phản ứng nào!

Cô ngồi cạnh giường bệnh dùng sức nắm chặt tay anh, ghé sát vào tai anh nhỏ giọng: "Mọi người đều đến thăm anh đó!"

Anh lại chớp chớp mắt, giống như một đứa trẻ nhìn những người xa lạ, bao gồm cả Vũ Nghê.

Tất cả mọi người nheo mắt lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Bọn họ hy vọng tình trạng của Lạc Ngạo Thực không giống như trong suy nghĩ của mình, nhưng dường như chuyện đã xảy ra tồi tệ hơn!

Quan Tĩnh tiến lại gần, để Lạc Ngạo Thực có thể nhìn rõ mặt mình: "Jerry, em là Quan Tĩnh, anh đừng làm cho bọn em sợ nha, tụi em ai cũng lo lắng cho anh, nếu anh nghe thấy tiếng của em, thì hãy nói một câu đi!"

Bùi Tạp Tư xòe bàn tay ra, lắc lắc trước mặt anh: "Này, Jerry, nói cho cậu biết, bây giờ tớ chính thức là em rể của cậu, tớ và Tư Vũ vẫn chưa mời mọi người uống rượu mừng, vào lúc này đừng nói không nhớ gì nhé, tớ còn đang đợi quà mừng của cậu đấy!"

Đối với lời nói của Bùi Tạp Tư và Quan Tĩnh, Lạc Ngạo Thực vẫn ngồi im re, giống như không nghe thấy gì.

Lạc Ngạo Thực không nói bất cứ từ gì, trong mắt anh, Vũ Nghê và những người còn lại không khác gì nhau.

"Anh làm sao có thể như vậy, em là vợ của anh, là vợ anh, anh nhớ không? Em là người anh yêu nhất!" Vũ Nghê không kìm chế được nói to, anh có thể quên bất kỳ ai, không có phản ứng với bất kỳ ai, cô không quan tâm. Nhưng không thể đối xử với cô như vậy, điều này khiến cô không thể thích ứng!

"Chị dâu, chị bình tĩnh đi, anh rể vừa mới tỉnh lại, chị lay mạnh như vậy, đầu anh ấy sẽ bị đau đấy!" Là một bác sĩ, Lâm Hiên lập tức cản Vũ Nghê, sợ cô làm bị thương Lạc Ngạo Thực. "Đầu anh rể bị chấn thương nghiêm trọng, bây giờ trong đầu anh ấy giống như quả trứng gà, rất dễ vỡ, dùng sức như vậy sẽ khiến anh ấy hoảng sợ!"

Đứng ở bên cạnh, Vũ Nghê không tài nào chấp nhận, cô lắc đầu hỏi: "Không phải cậu nói Lạc Ngạo Thực sẽ không có chuyện gì sao? Cho dù bị thương ở đầu, cũng sẽ không nghiêm trọng, nhưng bây giờ anh ..." Giống như kẻ ngốc!

Tất cả mọi người cùng đưa mắt nhìn Lâm Hiên, muốn biết rõ tình trạng của Lạc Ngạo Thực ra sao!

Lâm Hiên nhìn mọi người, sau đó chậm rãi mở miệng: "Theo như hình chụp CT, các vết thương của anh rể về cơ bản không có vấn đề gì, nhưng thực ra có máu tụ chèn lên dây thần kinh não bộ, việc này có thể gây ra tổn thương, mức độ tổn thương thế nào phải thông qua quan sát sau này mới biết được!"

"Có phải sẽ mất trí nhớ không?" Lạc Bình tiến lên quan tâm hỏi, trong ánh mắt hiện lên một tia xảo quyệt, giống như đang chờ đợi điều gì.

Câu hỏi của bà khiến tất cả mọi người ở đây ngẩn người.

"Lâm Hiên, có phải vậy không?" Vũ Nghê là người đầu tiên không thể chấp nhận được.

Anh giật đầu, lấy giọng chuyên nghiệp nói: "Mất trí nhớ hoặc trở thành người thực vật đều là một loại biểu hiện của việc não bộ bị tổn thương, mà đầu anh rể lại bị thương nặng như vậy, có khả năng sẽ không thể nhớ được bất cứ điều gì!"

"Không...không đúng. Anh ấy không thể không nhớ được gì, ít nhất anh ấy phải nhớ ra tôi, nhớ ra người anh ấy yêu! Anh ấy nói cả đời sẽ không quên tôi, cho dù kiếp sau cũng sẽ không quên!" Vũ Nghê kiên định nói.

"Nhưng việc này không thể dựa vào suy nghĩ của bản thân mà thay đổi được!" Lâm Hiên nhanh chóng nói lên điều dự phòng.

Chu Hân Lan dựa vào lòng chồng mình, khóc đến chết đi sống lại, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Vũ Nghê, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Lạc Bình nhún vai, nói lời khó nghe, nhưng cũng rất thực tế: "Từ nơi cao như vậy ngã xuống, cả xe cũng bị nổ tung, người còn có thể sống sót đã là may mắt rồi, mất trí nhớ, cũng không phải là chuyện gì đáng ngại, quên đi một số chuyện có lẽ nó sẽ sống tốt hơn!" Hừ, cho dù không chết, nhưng nếu nó thật sự mất đi trí nhớ, như vậy Lạc thị thành của bà rồi!

Cầu trời phù hộ, phù hộ biến nó thành một tên ngốc!

"Lạc Bình, em không lên tiếng, cũng không ai bảo em câm đâu. Con trai tôi rất khỏe, sẽ không mất trí nhớ. Có một số việc không nên ôm hy vọng quá lớn, có câu nói, hy vọng càng cao thất vọng càng nhiều!" Lạc Phong, cha của Lạc Ngạo Thực mặt lạnh đáp, hiếm khi ông tức giận thế này.

Lạc Bình rõ ràng không phục mím môi, trong nháy mắt sự tươi cười trên môi biến mất: "Anh hai, em hy vọng tiểu Thực khỏe mạnh, hy vọng nó bình an vô sự, chẳng lẽ sai sao?"

"Dù đúng dù sai, tôi cũng không thích nghe chuyện này!" Ở trước mặt mọi người, Lạc Phong cũng không nể mặt em gái.

"Bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi, tôi nghĩ mọi người nên về trước, đây không phải là nơi cãi nhau!" Thân là bác sĩ chính, Lâm Hiên đẩy đẩy mắt kính, yêu cầu mọi người giữ yên lặng.

"Không, Ngạo Thực sẽ không mất trí nhớ, cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì khác. Mọi người về cả đi, tôi ở lại chăm sóc anh ấy!" Cặp mắt cô sưng đỏ nhìn về phía mọi người.

Tạp Tư, Lạc Tư Vũ, Quan Tĩnh, thím hai đều rất hiểu chuyện, chủ động đi ra ngoài.

Nhưng Chu Hân Lan và Lạc Bình vẫn như cũ, vừa vênh váo đắc ý vừa căm phẫn nhìn cô.

"Phó Vũ Nghê, cô cho rằng cô là gì với Lạc Ngạo Thực? Cô dựa vào đâu để ở lại chăm sóc con trai tôi? Không cần làm phiền đến cô, bây giờ cô đi ra ngoài cho tôi!" Chu Hân Lan "bật dậy" từ trên ghế sofa, chỉ tay ra cửa nói!

Cô nhíu đôi mày thanh tú, kiên định nói: "Cháu là vợ anh ấy, là người gần gũi với anh ấy nhất, đương nhiên cháu có quyền ở lại!"

"Phó Vũ Nghê, cô đừng quên, hai người đã ly hôn rồi, nhiều nhất cô chỉ là vợ trước mà thôi, mà vợ trước thì không có quan hệ gì!" Lạc Bình lập tức lên tiếng phản đối, cô phải dẹp sạch mọi chướng ngại trước mắt!

Hiếm khi Lạc Bình đứng cùng một chiến tuyến với mình, Chu Hân Lan cũng mạnh miệng nói: "Đúng vậy, tôi không công nhận cô là con dâu tôi, Phó Vũ Nghê, cô lập tức đi ra ngoài ngay, ở đây không có chỗ để cô lên tiếng!"

Trong nháy mắt, cả người cô giận phát run, gần như muốn hét lên, nhưng hiện tại Lạc Ngạo Thực cần nghỉ ngơi: "Tôi là vợ của anh ấy, Tạp Tư, Quan Tĩnh đều có thể chứng minh, hơn nữa tôi còn có giấy đăng ký kết hôn!"

Vừa dứt lời, tất cả trưởng bối của Lạc gia đều ngây ngẩn cả người. Cái gì? Chẳng lẽ bọn nó còn chưa ly hôn?

Bùi Tạp Tư không thể không lên tiếng làm chứng cho Vũ Nghê: "Đúng vậy, Lạc Ngạo Thực và Phó Vũ Nghê vẫn còn là vợ chồng"

"Không đúng, chúng tôi không công nhận, đúng không chị dâu!" Lạc Bình lớn tiếng nói!

"Đúng vậy!"

Bị các bậc trưởng bối của Lạc gia chối bỏ, khiến cho Vũ Nghê càng thêm đả kích. Đúng lúc cô muốn dựa vào đạo lý để bảo vệ quyền lợi của mình...

"Các người ồn ào quá, thật phiền phức, nhất là hai người, phiền muốn chết!" Lạc Ngạo Thực chỉ vào mặt mẹ và cô của mình, giống như một đứa con nít phiền não quát tháo.
Bình Luận (0)
Comment