Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 296

Edit: Socnau

Tiết Tư Viễn ngồi bên cạnh, vội vàng nghiêng người ra xa, rất sợ cô sẽ phun thứ gì đó ghê tởm lên người mình! Cơ thể anh ta nghiêng về phía trước, giống như muốn tránh thật xa.

Một đống bầy nhầy giống như bánh mì, và lòng đỏ trứng gà, ';đáp cánh'; xuống chiếc quần tây màu đen trông rất kinh tởm. Vũ Nghê nhắm chặt hai mắt, ngay cả chính cô cũng không dám nhìn. Nôn mửa. . . thật sự rất bẩn thỉu.

"Xin lỗi! xin lỗi, tôi.... ọe...." Lúc mở miệng, cô may mắn kìm được, sợ lại nôn lên người anh ta, vội vàng đưa tay bịt miệng.

"Trời ạ? Cách ăn mặc hôm nay của tôi khiến cô ghét đến vậy sao? Tại sao vừa nhìn thấy tôi cô lại buồn nôn thế này?" Tiết Tư Viễn nhìn đám bầy nhầy trên đùi của mình, vội vàng khoa chân múa tay làm hình chữ thập "Amen.... cô có sao không?!"

Thấy cô lại muốn nôn, anh ta vội vàng lấy ra chiếc túi ny lon, đưa sát miệng cô.

Vũ Nghê nhanh chóng nhận túi nylon, nôn ra một đống chất lỏng trong suốt, đến cả dạ dạy cũng muốn nôn ra, sau cùng cô mới cảm thấy đỡ chút! Máy bay lúc này cũng đã ổn định, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Thật sự xin lỗi, để tôi lau giúp anh"

"A, không cần, tôi tự làm được rồi" Hiện giờ Tiết Tư Viễn cũng không dám lộn xộn, vì chỉ cần anh hơi cử động, đống bầy nhầy này sẽ lập tức chảy xuống, khiến chiếc quần càng bẩn hơn.

"Để tôi" Vũ Nghê vội vàng gọi tiếp viên hàng không, lấy giấy vệ sinh và khăn lông, lau cho anh ta!

"Cô khách sáo quá, để một người đẹp phục vụ cho mình, tôi thật không đành lòng" Tiết Tư Viễn bị nôn lên người lại xin lỗi ngược lại, dùng cách trêu chọc làm giảm bớt sự lúng túng.

Vũ Nghê nhanh chân nhanh tay lau sạch chiếc quần của anh ta, tất nhiên là không lau sạch được, chỉ có thể lau hết những thứ dính trên quần xuống: "Hì hì, anh thật vui tính, bị tôi nôn đến mức này, mà vẫn còn tâm trạng nói đùa!"... Cuối cùng cũng được lau sạch.

"Ha ha, bây giờ cô là ';thần tượng'; của tôi, làm sao có thể không vui?"

Bị giọng điệu hài hước của Tiết Tư Viễn trêu chọc, cô muốn dở khóc dở cười.

Vì sợ lát nữa lại buồn nôn nên cô quyết định xin thuốc chống say từ tiếp viên hàng không.

Nhìn động tác của Vũ Nghê, Tiết Tư Viễn không khỏi nhíu mày, nói bằng tiếng trung: "Đừng uống thuốc lung tung như vậy, nhỡ cô có thai thì sao? Uống thuốc sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi"

"Hả?" Mang thai? Ai mang thai? Vũ Nghê nhất thời không phản ứng kịp.

"Chẳng lẽ cô không biết? Phụ nữ mang thai không được uống thuốc" Tiết Tư Viễn cẩn thận lặp lại lần nữa, sau đó còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn người phụ nữ trước mắt, giống như đang nói, ngay cả điều này cũng không biết, đúng là quá ngu ngốc.

Trong đầu Vũ Nghê đột nhiên "chấn động", hoàn toàn trống rỗng, sau đó xuất hiện năm chữ.... Mang thai, mang thai rồi.

Đúng không?

Không đúng, cô lập tức bác bỏ khả năng này.

Cơ thể cô rất khó mang thai trở lại? Vừa nãy cô nôn chẳng qua là vì máy bay cất cánh, khiến cô không kịp thích ứng.

Kinh nguyệt? Vũ Nghê lập tức nhớ lại kỳ kinh nguyệt tháng trước. Trời ạ, cô không nhớ chính xác tháng trước đến ngày nào rồi.

Nhưng... chuyện này cũng không thể chứng minh là cô mang thai, từ trước tới giờ kinh nguyệt của cô không đều!

Tim cô đập mạnh, không ngừng phủ nhận khả năng mang thai. Không, không, cô không muốn có con nữa, Lạc Dật phải là cục cưng duy nhất của cô!

Trong lòng không chắc chắn, cô cũng không dám uống thuốc, vội vàng ném viên thuốc vào trong sọt rác.

"Chúc mừng cô, sắp làm mẹ rồi"

Vũ Nghê ngẩng đầu, nở nụ cười lễ phép với anh ta: "Không, tôi không có thai. Tôi quăng thuốc đi vì tôi cảm thấy khỏe hơn rồi"

****

Vừa xuống máy bay, cô liền gọi điện cho Lạc Ngạo Thực. Vừa mới mở miệng một câu "Em đến..." Anh liền "Ừ" một tiếng, sau đó nói mình rất bận, rồi cúp điện thoại ngay.

Khi cô gọi điện thoại lại, đều là trợ lý Lưu tiếp nhận, nói tổng giám đốc đang họp.

Rõ ràng là đang nói dối cô, cúp điện thoại, gọi lại lần nữa, hai cuộc điện thoại cách nhau chưa tới hai mươi giây! Đúng là một người đàn ông nhỏ mọn.

Giày vò cô cả đêm hôm qua, chẳng lẽ vẫn chưa khiến anh nguôi giận sao?

Hơn nữa, cô trở về cũng là thuận tiện cho việc chăm sóc con trai, hừm, đàn ông ích kỷ, đàn ông tồi, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ tới con trai!

Ra khỏi sân bay liền nhìn thấy chú Vương tài xế có vẻ đã đợi khá lâu. Không cần hỏi cũng biết, nhất định là anh gọi điện thoại bảo người tới đón cô.

"Cô chủ, mời cô lên xe, sáng sớm cậu chủ đã gọi điện thoại về, bảo tôi tới đón cô" Không để cô phải lên tiếng, người tài xế chủ động mở miệng.

"Chú Vương, dạo này mọi người trong nhà có khỏe không, vẫn ổn chứ?"

Khi chú Vương xách hành lý bỏ vào cốp xe sau, Vũ Nghê quan tâm hỏi.

"Chúng tôi đều khỏe, trong nhà vẫn ổn...."

Chú Vương rất vui tính, luôn tươi cười. Vũ Nghê nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, cảm thấy hoàn toàn đối lập với cha cô. Cả đời cha cô đều theo đuổi những vật chất bề ngoài, mặc dù giàu có, nhưng cô nghĩ ông đã bao giờ vui vẻ chưa?

Trở về quê hương, cô cũng muốn đến thăm ba mình, nhưng sau bảy năm cô vẫn nhìn thấy vẻ mặt hám lợi của ông ta, điều này khiến cô nản lòng.

"Haiz...." Thở dài một cái, như trút hết những lo lắng trong lòng mình vào trong.

Chú Vương đang lái xe, quay đầu lại nhìn cô: "Cô chủ, cô đang lo lắng cho sức khỏe của cậu chủ sao? Có thể qua được kiếp nạn lần này, chắc chắn từ nay về sau hai người sẽ gặp phúc lớn"

"Cháu không cần phúc lớn, chỉ cần được bình an" Vũ Nghê thu hồi ánh mắt đang nhìn bên ngoài xe, nói: "Chú vương, Quan Tĩnh đã đưa Lạc Dật và Hoan Hoan về nhà chưa?"

"Dạ, lúc sáng cô ấy đã đưa về rồi"

"Ừm, vậy chú chạy thẳng về nhà đi...."

Xe vừa chạy vào cổng chính, liền nhìn thấy hai đứa bé ăn mặc giống nhau, chạy ra.

"Mẹ...."

"Mẹ..."

Vũ Nghê nhanh chóng xuống xe, ôm hai đứa bé vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn cả hai: "Hai đứa chơi ở ngoài bao lâu rồi, nhìn các con xem, mặt đứa nào cũng lạnh ngắt rồi! Không được, vào nhà mau, nếu không sẽ bị cảm đấy" Mỗi tay dắt một đứa trẻ, đi vào trong biệt thự.

Không giống với sự lạnh lẽo bên ngoài, vừa vào tới cửa, không khí ấm áp liền phả vào người, nóng và lạnh gặp nhau, khiến khuôn mặt cô như có hơi nước, một cảm giác rất quen thuộc.

"Hắt xì...." Lạc Dật xoa xoa mũi, hắt hơi một cái.

"Nhìn xem, ở bên ngoài lâu quá nên bị cảm rồi đó?" Chưa kịp cởi áo khoác, Vũ Nghê vội vàng ngồi xổm xuống, áp tay lên trán con trai: "Để mẹ xem, có sốt không?"

"Mẹ, chỉ là hắt hơi thôi mà, không cần lo lắng quá đâu" Lạc Dật lùi lại phía sau một bước, né tránh sự lo lắng thái quá của mẹ mình. Cậu là đàn ông, không phải trẻ con hay khóc nhè: "Hoan Hoan, đi thôi, chúng ta chơi tiếp đi! Không lát nữa tối, chúng ta sẽ không làm xong nhiệm vụ đâu"

Vừa nói, Lạc Dật vừa kéo tay Hoan Hoan, chuẩn bị chạy ra ngoài.

Hoan Hoan bị cậu bé kéo tay, xoay người nói xin lỗi với cô: "Mẹ, lát nữa con vào chơi với mẹ nhé"

"Lạc Dật, không được ra ngoài chơi nữa" Vũ Nghê giả vờ trở nên nghiêm túc, lớn tiếng nói với con trai: "Sức đề kháng của con rất thấp, rất dễ bị cảm"

"Mẹ, không sao đâu, trước đây ba từng nói, sức khỏe con rất tốt, phải thường xuyên vận động bên ngoài, tăng sức đề kháng" Lạc Dật cười hì hì nhắc lại lời dặn dò của ba mình. "Mẹ, con chỉ làm theo lời ba mà thôi.... ba muốn con làm người tuyết, nếu làm đẹp, sẽ mua cho con đồ chơi mới nhất"

"Cái gì?" Vũ Nghê không tin, không hiểu sao Lạc Ngạo Thực lại nói ra những câu kỳ lạ đó.

"Con nói thật mà, mẹ không tin thì đi hỏi ba đi"

Nói xong, hai tiểu tử kia liền chạy ra khỏi phòng, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Sức khỏe Lạc Dật rất tốt, nên vận động nhiều ở bên ngoài? Lạc Ngạo Thực sẽ không nói những điều kỳ quái đó, anh sẽ không lấy sức khỏe của con trai ra đùa giỡn như vậy.

Trừ phi....

"Cô chủ, cô đã về, tôi vừa mới dọn dẹp lại căn phòng trên lầu" Bà Vương ôm ga giường và vỏ chăn đi từ trên lầu xuống, trong lòng thầm nói: "Ông trời phù hộ, chuyện xấu đã qua, chuyện tốt sẽ đến"

"Ừm, chắc chắn sẽ như vậy. Không phải có câu đại nạn không chết, tất có phúc lớn đó sao"

"Nhất định có phúc, cô xem, bệnh của Lạc Dật chỉ là do sự nhầm lẫn của bệnh viện, cậu bé rất khỏe mạnh, hì hì....Đây đúng là tin tốt, đúng không cô chủ?" Bà Vương kích động đến chảy nước mắt, dùng tay áo lau nước mắt.

Vì vậy, bà không chú ý tới Vũ Nghê đứng sững người, đôi mắt đờ đẫn....

"Lạc Dật không bị bệnh, mọi người đều gặp đại cát đại lợi, cô chủ thấy tôi nói có đúng không? Cho nên từ nay về sau gia đình cô chủ nhất định sẽ may mắn hạnh phúc hơn nhiều" Bà Vương tiếp tục rơi lệ nói.

Vũ Nghê như tỉnh lại từ trong cơn mê, bước tới nắm chặt vai bà Vương, mở to mắt hỏi: "Bà Vương, đó có phải là sự thật không? Bà mau nói cho tôi biết, bà nói Lạc Dật không bị nhiễm HIV là sự thật...." Cô nói từ ';HIV'; rất nhẹ rất nhẹ....

"Là thật!" Lần này bà Vương có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Cô có nhớ cách đây không lâu Lạc Dật bị rắn cắn không? Sau khi tới bệnh viện xét nghiệm, kết quả Lạc Dật không hế bị nhiễm căn bệnh kia, cậu chủ liền đưa Lạc Dật tới một bệnh viện khác kiểm tra, cuối cùng kết quả vẫn y chang"

"Vậy, anh ấy nói sao?" Vũ Nghê kích động đến toàn thân tê liệt, giọng nói cũng khẽ run run.

"Đúng vậy, cô không biết lúc đó cậu chủ vui mừng cỡ nào đâu"

Những giọt nước mắt vui mừng rơi ra từ trong đôi mắt hạnh của Vũ Nghê, khẽ chớp đôi mắt ướt đẫm nước mắt "Tại sao chuyện lớn như vậy mà anh ấy không nói với tôi, bà Vương, Lạc Ngạo Thực thật đáng ghét...." Vũ Nghê vừa khóc vừa cười lớn tiếng.

"Hả? Là tại tôi nhiều chuyện, chắc cậu chủ có lý do gì đó nên mới không nói cho cô chủ nghe" Lúc này bà thật muốn vả vào miệng mình mấy cái, hỏng rồi, bây giờ bà mới nhớ, cậu chủ đã từng dặn bà phải giữ bí mật với cô!

Bình Luận (0)
Comment