Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 307

"Cái gì?" Lạc Ngạo Kiệt kinh ngạc hỏi.

"Lạc Ngạo Kiệt, anh biết tôi có thể chịu đựng được bất kỳ việc gì, chỉ duy nhất một việc không thể chấp nhận, là sự phản bội. Bảy năm trước tôi không trói buộc anh vì cho rằng anh không yêu tôi, là chính tôi dù chết cũng không muốn gả cho anh, lúc đó tôi không có tư cách quản anh. Nhưng bây giờ hoàn cảnh không giống như vậy, anh đã nói yêu tôi, bảo vệ tôi, tại sao anh còn lén lút vụng trộm ở bên ngoài" Vừa dứt lời, Vũ Nghê ấm ức khóc lóc.

Tiếng khóc như đứt ruột đứt gan, khiến người nào đó vô cùng đau lòng.

Cô là người ít rơi nước mắt, chuyện khóc lóc này đến người nghe cũng cảm thấy đau lòng là lần đầu tiên.

Chuyện này đủ để Lạc Ngạo Kiệt luống cuống chân tay. Anh không quan tâm đến những nắm đấm rơi xuống người mình, kéo chăn xuống, thò đầu ra.

Vũ Nghê vẫn giống như một người điên, không ngừng đánh vào người anh.

Cũng may, Lạc Ngạo Kiệt phản ứng nhanh nhẹn, bất chợt tóm lấy hai tay cô. "Bà xã, em đừng khóc nữa, em khóc như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe" Điều anh sợ nhất là phải nhìn thấy cô khóc, anh muốn cô vui vẻ nhất là thời kỳ cô đang mang thai.

"Anh cho rằng tự nhiên tôi muốn khóc sao? Tại sao anh lại làm tổn thương tôi, tại sao làm chuyện có lỗi với tôi?" Đôi mắt ướt át của cô trở nên sưng đỏ, bên trong chất chứa bi thương. Cô muốn khóc sao? Hiện giờ cô đang có thai, sợ nhất chính là khóc! Hồi mang thai Lạc Dật chính vì cô khóc nhiều quá, mới khiến đứa bé yếu ớt như vậy, từng trải bài học kinh nghiệm đau đớn sâu sắc đó, làm sao cô có thể muốn con không khỏe mạnh?

Lạc Ngạo Kiệt vội vàng lấy khăn giấy, lau nước mắt cho cô, "Vậy thì đừng khóc...."

"Nói dễ nghe thật, anh cho rằng mắt tôi là vòi nước sao? Nói khóc là khóc, nói không là ngừng ngay được? Nói cho anh biết, chính vì nơi này của tôi bị tổn thương, nơi này vô cùng đau đớn, nên nước mắt mới chảy ra" Cô chỉ chỉ lên ngực mình, sau đó giơ tay tiếp tục đánh anh.

Nếu như cô bình tĩnh nói chuyện với anh, chắc chắn anh có thể dễ dàng đối phó, nhưng hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của cô, khiến anh luống cuống tay chân, chỉ hận không tìm ra cách làm cô ngừng khóc. 

Vừa rồi cô ấy nói cái gì nhỉ? Cô ấy nói cô ấy đau lòng, anh đã tổn thương đến trái tim cô? Anh giống như một quả trứng gà thối không ngừng lăn qua lăn lại cố gắng nhớ lại, đúng rồi, vừa rồi đúng là cô ấy đã nói như vậy.

Lạc Ngạo Kiệt một tay ôm cô vào lòng, một tay khẽ vuốt tóc cô, dùng giọng nói cầu khẩn hỏi, "Ngoan, nói cho anh biết, anh làm tổn thương em ở đâu, anh sẽ sửa...."

Nước mắt cô càng chảy nhiều hơn, tổn thương ở đâu, bây giờ anh còn hỏi câu đó?"Anh làm tổn thương tôi ở đâu, anh vẫn còn chưa biết sao?" 

Trong khoảng khắc nhìn thấy cô khóc, đầu óc anh trở nên hoảng loạn, chỉ biết tìm cách để khiến cô ngừng khóc, cô khóc sẽ không tốt cho sức khỏe, không tốt cho đứa bé. Nếu muốn cô ngừng khóc thì chính là thái độ của anh, có lỗi cần phải nhận lỗi"Bà xã, nói cho anh biết, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì? Nếu em nói anh có lỗi, anh lập tức thừa nhận!"

"Anh thừa nhận rồi sao?" Cô đau lòng lạnh giọng hỏi, giờ phút này cô thật sự hy vọng anh sẽ nói dối, không cần thành thật như vậy

Anh thật thà gật đầu, bà xã là lớn nhất, cho dù cô có nói anh giết người, anh cũng có thể thừa nhận!

Nước mắt Vũ Nghê ngừng rơi, trái tim như bị dao cứa, cô dùng sức gật đầu, "Được, anh thừa nhận, tốt lắm"

Lạc Ngạo Kiệt thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng nín khóc "Bà xã nói cái gì chính là cái đó, anh chỉ muốn em được vui"

Đây rõ ràng là câu tuyên ngôn tình yêu của người làm chồng, cưng chiều vợ mình. Bà xã là người quan trọng nhất thế giới, nhất nhất nghe lời bà xã, vốn có thể khiến cho toàn bộ phụ nữ trên thế giới này cảm động đến khóc lóc. Nhưng hiện giờ lọt vào tai Vũ Nghê lại chính là sự khiêu khích, là sự trở mặt, là đã phong lưu bên ngoài còn không buồn che giấu. "Lạc Ngạo Kiệt, coi như anh lợi hại, anh đi đi"

"Hả? Đi? Đi đâu bây giờ? Trời còn chưa sáng mà?" Hơn nữa em còn chưa nói với anh là em đang có thai?

Vũ Nghê tiện tay nhặt chiếc gối, dùng sức đập vào đầu anh "Anh coi cái nhà này là gì? Nhà trọ sao? Còn muốn chờ tới sáng? Có phải còn muốn chờ tới ăn xong bữa sáng?" Vũ Nghê châm chọc.

Lạc Ngạo Kiệt giật chiếc gối mềm mại trên đầu xuống, cả mái tóc bị rối tung, vô cùng nghiêm túc và thành thẩn trả lời: "Công việc ở tổng công ty thật sự rất bận, sau khi ăn bữa sáng xong anh định lập tức trở về...." thời gian hai người gặp nhau, thật sự rất ít.

"Anh còn định ăn bữa sáng? Được, anh ở lại ăn đi, anh không phải đi, tôi đi! Phải ở chung dù chỉ một giây với người đàn ông phong lưu như anh, đối với tôi là sự sỉ nhục lớn nhất" Dứt lời, cô dùng sức vung chiếc chăn bông trong tay xuống.

Xoay người muốn đi!

Cái gì? cái gì?

Giờ phút này Lạc Ngạo Kiệt mới phát hiện mình sai ở đâu, mặc dù bây giờ cô đã ngừng khóc, nhưng hình như còn đau lòng hơn, tức giận hơn, tâm trạng nặng nề đến chết lặng! Hơn nữa cô còn nói anh là người phong lưu?

Sự mờ mịt của anh dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Lạc Ngạo Kiệt đang quỳ gối trên giường, nhấc gối về phía Vũ Nghê, ôm cô thật chặt từ phía sau, "Bà xã, nhất định là em hiểu lầm rồi, anh không phải là người đàn ông như thế, từ trước tới giờ anh vẫn luôn chung tình, cũng chưa hề phong lưu! Anh thề với em, nếu như anh làm nửa chuyện có lỗi với em, ngày mai công ty của anh sẽ phá sản"

"Vậy sao? Vậy hôm nay chúng ta phải đi công chứng tài sản rồi, tôi không muốn đem tiền riêng của mình cho đi cùng anh" Ha, cô còn phải nuôi hai đứa con nữa chứ!

Lạc Ngạo Kiệt lòng nóng như lửa đốt, nghe cô nói vậy không nhịn được bật cười,"Làm sao em mới tin anh? Anh thực sự không làm chuyện có lỗi với em, chuyện trên báo chỉ đưa tin đồn bậy ba. Bản thân em cũng là người làm truyền thông, loại tin tức này chắc em hiểu rõ"

Trước đó cô còn vô cùng tức giận, nhưng khi bị anh ôm chặt vào lòng, một lần nữa sự đau đớn trong lòng lại trỗi dậy, nước mắt ướt mi, "Không riêng gì giới truyền thông đưa tin, chủ yếu là do thái độ của anh đối với tôi đã thay đổi"

"Như vậy cũng tốt, là do anh khiến em cảm thấy hoài nghi, bây giờ anh sẽ bồi thường" Sau khi đình công, sự thông minh của Lạc Ngạo Kiệt cũng hoạt động trở lại.

"Không được, đã không còn tình cảm nữa rồi" Nước mắt cô lại tuôn rơi.

"Không còn tình cảm? Anh không còn tình cảm với em bao giờ? Chuyện này anh không thừa nhận" Anh nắm chặt tay cô, đưa vào giữa hai chân mình, để cô khắc sâu cảm giác hưng phấn rõ rệt của anh, "Bà xã, em chạm vào chưa?"

Rất cứng, rất to, hơn nữa còn có cảm giác mạch máu giật giật, cô có thể cảm nhận được sự căng trướng của anh!
Bình Luận (0)
Comment