Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 313

"Anh hai, anh thật quá đáng" Lâm Dương tức giận nói, sau đó lao ra khỏi PUB.

Lạc Ngạo Thực vẫn ngồi im trên ghế không hề nhúc nhích, rót rượu vào hai chiếc ly, sau đó đưa một ly tới cho Lâm Hiên.

Lâm Hiên khẽ thở dài, ngồi xuống ghế salon, nhận ly rượu từ tay Lạc Ngạo Thực, ngửa đầu uống cạn một hơi. "Ừ, em có chuyện này muốn nói với anh" Lâm Hiên lau lau khóe miệng, nhìn về phía Lạc Ngạo Thực.

Anh khẽ nhưởng mày, không chút ngại ngùng, hỏi: "Nói về Lâm Dương? .... Cô ấy là một cô gái tốt, tôi rất thích"

"Nó là người đã có chồng, đâu đáng giá để cho anh thích?" Thân làm anh trai, lại hạ thấp điều kiện và sức hấp dẫn của em gái.

"Ha ha, cậu khiêm tốn quá? Lâm Dương không phải là loại phụ nữ bình thường, những biểu hiện của cô ấy ở trên thương trường luôn luôn suất sắc, hơn nữa khối tài sản riêng cũng khiến người ta thèm thuồng" Lạc Ngạo Thực thay đổi dáng ngồi, ánh mắt dừng lại trên ly rượu đỏ trong tay.

Lâm Hiên nheo mắt, đánh giá vẻ mặt của Lạc Ngạo Thực: "Không phải anh... muốn nghe theo lời đề nghị của nó đấy chứ? Chẳng lẽ anh định ly hôn?" Những lời này vừa rồi anh đã nghe thấy.

"Có gì không thể? Hiện giờ tôi vẫn chưa tìm ra lý do từ chối" Lạc ngạo thực dang hai tay hỏi.

"Anh đã có vợ, có con! Vũ Nghê rất yêu anh, không phải anh cũng rất yêu cô ấy sao?" Lâm Hiên vội vàng chuyển sang nhân vật quan trọng, muốn thuyết phục Lạc Ngạo Thực.

"Vũ Nghê..." Anh nhẹ nhàng gọi tên vợ mình.

Lâm Hiên ngồi dịch về phía Lạc Ngạo Thực, nói: "Anh còn do dự gì nữa? Vũ Nghê là người tốt, cô ấy yêu anh, làm sao anh có thể không yêu cô ấy? Đúng, em và Vũ Nghê quả thật đã từng hồ đồ, nhưng tất cả những chuyện đó đều ngoài ý muốn, cô ấy chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội anh..."

Đôi mắt của Lạc Ngạo Thực khẽ nheo lại, một tia sắc bén đột nhiên dừng lại trên người Lâm Hiên: "Hình như cậu rất lo lắng, rất quan tâm tới Vũ Nghê?"

Theo bản năng ánh mắt của Lâm Hiên liền thay đổi, nhìn xuống tay mình nói: "Em... tất nhiên em lo lắng cho cô ấy rồi, vì em nên cô ấy mới khổ sở như vậy. Nếu không có em, hai người sẽ không phải xa nhau nhiều năm như vậy"

"Trước đây, vì chuyện này mà tôi rất hận cậu, hận tới mức không thể giết chết cậu" Lạc Ngạo Thực nắm chặt chiếc ly trong tay, căn răng nghiến lợi nói.

"Em biết, là Tư Vũ đã cứu em! Nếu như không có Tư Vũ, chắc chắn bây giờ em đã không còn ngồi đây" Lâm Hiên khổ sở nói, vì anh ta đang cúi đầu nên không nhìn thấy nét mặt của Lạc Ngạo Thực hiện giờ.

"Ha ha..." Lạc Ngạo Thực đột nhiên bật cười: "Nhưng mà bây giờ tôi rất cảm ơn cậu, vì cậu đã cho tôi lý do để nghe theo lời Lâm Dương"

"Không . . . không phải là anh muốn ly hôn đấy chứ?" Sắc mặt Lâm Hiên trở nên trắng bệch.

Lạc Ngạo Thực để chân xuống, duỗi hai tay đặt lên vai Lâm Hiên: "Làm đàn ông tất nhiên phải lấy sự nghiệp làm đầu, sự nghiệp mới là quan trọng, những thứ khác đều chỉ là phụ thu. Lâm Hiên, tôi hiểu suy nghĩ của cậu, thân là anh trai, chắc chắn cậu không muốn nhìn thấy em gái mình ly hôn. Nhưng tôi yêu cô ấy, cũng yêu tiền bạc, hơn nữa tôi khá là có tình cảm với cô ấy, dáng người chuẩn, gương mặt xinh, tôi nghĩ tôi và cô ấy sẽ có nhiều tiếng nói chung hơn! Cho nên, cậu đừng ngăn cản"

"Tại sao anh lại có thể như vậy" Lâm Hiên ra sức lắc đầu.

"Phiền cậu đừng trách mắng cô ấy! Đợi mấy ngày nữa giải quyết xong chuyện, tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy cô gái xinh đẹp, cậu và Tư Vũ ly hôn lâu như vậy, cũng nên quen biêt vài cô gái đi, thành gia lập nghiệp mới đúng" Lạc Ngạo Thực đứng lên, giống như một người anh trai vỗ vai Lâm Hiên: "Thôi, tôi phải đi đây, cậu ở chơi tiếp đi"

Nói xong, anh lấy ví rút mười tờ tiền màu đỏ, ném vào trong khay!

Lo lắng đứng ngồi không yên, Lâm Hiên cầm ly rượu lên, uống ừng ực một hơi.

***

"Lạc tổng, anh đang ở đâu? Em đang ở khách sạn XXX phòng 3707, anh có thể tới đây không?" Lâm Dương khóc lóc trong điện thoại hỏi.

"Em bình tĩnh đi, anh sẽ không khiến cho em hối hận" Lạc Ngạo Thực ngồi trong chiếc xe màu trắng lái tới cổng chính biệt thự! Anh đã về tới nhà, nguyên tắc sẽ không lái xe ra ngoài.

"Chẳng lẽ anh không tin em, không tin tình cảm của em?"

".... Em nên biết rằng, tuy xung quanh anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng anh chưa bao giờ đụng vào phụ nữ có chồng. Nếu em thật sự muốn ở cùng anh, vậy trước mắt hãy giải quyết cuộc hôn nhân của mình đi" Dứt lời, anh ngáp một cái thật lớn! "Ừm ~ Buồn ngủ rồi!"

"Được, em sẽ lập tức ly hôn"

Lạc Ngạo Thực vô cùng bối rối, chớp chớp mắt: "Nếu em ly hôn, chắc chắn em sẽ mất nhiều tài sản, em không muốn suy nghĩ lại sao? Tuyệt đối không được xúc động nhất thời"

"Không, em không xúc động nhất thời, những lời nói này đều là chân tình"

"Lâm Dương, em nghe cho kỹ, anh không muốn em ly hôn, hoặc làm bất cứ điều gì vì anh! Chúng ta tốt nhất chỉ nên làm bạn, là đối tác trên thương trường!" Anh dùng giọng nói nhẹ nhàng, thong thả nói với cô.

"Nhưng em muốn anh, không muốn vì cuộc hôn nhân này lại trở thành gánh nặng giữa hai chúng ta! Em nói rồi, tiền không quan trọng, chỉ cần được ở bên cạnh người đàn ông em yêu"

"Anh rất bay bướm, cho dù chúng ta ở chung, anh cũng sẽ không chung tình với em"

"Những chuyện đó đều không quan trọng, Lạc tổng, anh đừng khuyên em, nếu như có một ngày anh không còn cần em nữa, em cũng sẽ không trách anh!" Nói xong, Lâm Dương liền cúp điện thoại.

Vừa ngắt điện thoại, tiếng chuông lại vang lên lần nữa. Trên màn hình hiện lên tấm ảnh chân dung, anh liền nở nụ cười bí hiểm: "Alô, alô, địa chỉ của tôi là đường XX, biệt thự Úy Lam, vẫn chưa tìm thấy sao? Tôi đã tắm xong rồi!"

"Lạc Ngạo Thực, anh đang nói chuyện điện thoại với ai đấy? Ai muốn đến nhà riêng của anh?" Vũ Nghê kiềm chế, tức giận nói.

"Ôi, thì ra là bà xã đại nhân? Không có ai đâu, em đừng suy nghĩ lung tung!" Lạc Ngạo Thực lập tức trấn an.

"Anh lừa em, nhất định anh dẫn người khác về nhà, anh lại muốn làm chuyện có lỗi với em sao?"

"Ài, cũng không có cách nào, ở một mình rất cô đơn! Đêm khuya quá dài, bên cạnh lại không có ai nằm cùng, điều này khiến anh ngủ không yên giấc" Lạc Ngạo Thực buồn bã than thở.

"Nếu như anh dám làm chuyện có lỗi với em, em .... em sẽ lập tức cắt đứt 'tiểu đệ' của anh" Vũ Nghê phẫn nộ nói.

"Ha ha.... Vậy niềm hạnh phúc sau này của em thì sao? Có khi còn đau khổ hơn chết!" Lạc Ngạo Thực cất giọng khẽ cười.
Bình Luận (0)
Comment