Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 320

Tin tức nữ doanh nhân Lâm Dương bị giết chết ở trong nhà riêng đang là tin chấn động nhất Trung Quốc, thậm chí còn lan tỏa tới các nước châu Á lân cận. Không chỉ vì cô ta có tiền, mà cô ta còn bị giết rất thảm, không rõ nguyên nhân người này hận thù cô ta sâu đậm thế nào!

Nơi cổ bị cắt đứt một nửa, gần vị trí xương cột sống, động tác vô cùng chính xác, nếu không đầu sẽ lìa khỏi thân! Cả khuôn mặt đều bị vẽ vời tràn lan, không khác gì một mạng nhện! Những cánh nhà báo lúc tiến vào hiện trường, đều nhao nhao giật thót vì chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng khủng khiếp như vậy !

Vì cô ta là người có thân phận hiển hách, cộng với tình trạng án mạng hiện tại, cảnh sát lập tức triển khai điều tra! Trong nhà người chết tìm được một mớ tóc dài trên ghế sa lon, vân tay trên ly thủy tinh, ngoài ra móng tay của người chết vẫn dính một chút sợi mô của hung thủ.

Sau khi kiểm tra tổng thể đã có thể xác thực vân tay trên ly thủy tinh kia thuộc về ...

Trải qua một cuộc hành trình dài mệt mỏi, cuối cùng Vũ Nghê cũng trở lại thành phố phía Bắc.

Chết tiệt, ngày đó không biết là ai bất ngờ đánh lén cô, sau còn nhốt cô ở trong khách sạn, những tưởng là có người tính hãm hại, nhưng lại không ngờ ngày hôm sau cô đã được thả ra! Kỳ lạ, chuyện này vốn rất kỳ lạ! Trong bụng đói lả, chuyện này mình không muốn nghĩ tới nữa, giờ phải tìm chút gì để ăn đã.

Cô muốn về nhà thật nhanh, sau đó đi vào nhà bếp, nhanh tay làm cho mình một đĩa thịt bò sốt cà, cô bây giờ chỉ muốn ăn thật nhiều! Mấy ngày trước ở trên xe lửa cô nuốt không trôi, phần là sợ đồ ăn không hợp vệ sinh, phần là lo lắng cho đứa bé trong bụng, lỡ như ăn nhầm thứ đồ không hay, khác nào cô tự làm tổn thương bảo bối trong bụng?

Bây giờ thì tốt rồi, taxi đã chở cô về đến nơi!

"Cô à, là nơi này sao?" Tài xế theo như địa chỉ dừng xe, sau đó tò mò nhìn xuyên qua những chiếc cửa màu đen, hướng vào bên trong biệt thự!

"Đúng vậy, tiền của anh!" Vũ Nghê đem tiền đưa cho tài xế xe taxi, sau đó đi xuống xe!

Cô như con ngựa không vó, chạy nhanh đến trước cửa đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Nếu như hiện tại không có tương thịt bò, một ít bánh bao sữa tươi với lạp xưởng cũng tốt!

"Bà Vương, tôi về rồi ——" Vũ Nghê đẩy cửa ra, không ngừng hô to từ phòng nghỉ! Mới vừa bước vào trong phòng, nhìn thấy những người trước mặt thì không khỏi ngẩn ngơ! "Các người ——"

Bà Vương nhanh chóng tiến tới cạnh Vũ Nghê, ân cần nói. "Cô chủ, hai vị này là cảnh sát ——"

"Cảnh sát? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Vũ Nghê không hiểu rõ nhìn quay quắt trong phòng, tra xét xem có phải thiếu mất cái gì hay không. "Trong nhà của chúng ta có ăn trộm ư? Có mất vật gì không?"

"Xin chào cô Phó Vũ Nghê, có một vụ án giết người chúng tôi cần cô hiệp trợ điều tra, mong cô cùng chúng tôi trở về đồn cảnh sát một chuyến!" Một vị cảnh sát già lưu loát nói.

Tác phong của hắn vô cùng lưu loát, nhưng lại khiến Vũ Nghê không hiểu, không rõ nhìn bọn họ. "Các người đang nói cái gì, giết người? Tôi không hiểu, tôi mới từ thành phố khác trở về, hiện tại rất, rất đói bụng, tôi muốn ăn cơm!" Thật đáng ghét, cái gì mà vụ án giết người?

Vũ Nghê cũng không thèm để ý đến đám cảnh sát này, nhìn về phía quản gia. "Bà Vương, tôi muốn ăn ——"

"Phó Vũ Nghê, đừng quên cô là người có thân phận địa vị, mong cô phối hợp cùng chúng tôi!" Vị cảnh sát trẻ đột nhiên lên tiếng, không nhịn được cảnh cáo!

Thái độ cùng với giọng nói khó chịu của tên cảnh sát càng chọc cho Vũ Nghê giận dữ, hắn tại sao lại có thái độ hung tợn như vậy? Đám người này đều ngạo mạn như vậy, danh xưng là sống vì dân, nhưng chẳng khác nào kẻ cướp. Hừ, người dân bất bình bình luận đầy rẫy những lời đàm tiếu về bọn họ, chẳng biết bọn họ có biết hay không!

"Nghe cho kỹ, các người muốn tôi hiệp trợ công việc của các người, có thể! Nhưng là, bây giờ tôi muốn ăn cơm, tôi hiện tại rất ——" Hai mắt cô mở sáng, cằm giơ thật cao!

Bà Vương thấy Vũ Nghê tức giận, vội vàng tiến lên khuyên nhủ. "Hai vị cảnh sát đại nhân, phu nhân nhà chúng tôi hiện tại đang có thai, coi như tôi xin hai vị, bất kể là có chuyện gì, trước hết để cho cô ấy ăn cơm cái đã!"

Vị cảnh sát già khẽ gật đầu một cái, hướng thủ hạ nháy mắt. "Được rồi, vậy cho cô ấy ăn cơm, dù sao đứa bé vẫn quan trọng hơn!"

Lời nói của vị cảnh sát già coi như là trấn an tính khí của Vũ Nghê, hướng bọn họ gật đầu. "Các người uống trà thong thả, tôi đi nghỉ ngơi một chút, ăn cơm xong tôi sẽ cùng nhau hiệp trợ!" Nói xong, cô mệt mỏi hướng về phía cầu thang!

Căn phòng lớn tráng lệ giống như cung điện, cao nhã quý phái, khiến người đứng trong đó cũng cảm thấy đè nén cảm xúc bội phần, vị cảnh sát trẻ xem vẻ mệt mỏi của Vũ Nghê biến thành ngạo mạn, nhỏ giọng bất phẫn nói. "Bớt làm trò đi, đều bị tình nghi là nghi phạm giết người rồi, còn tỏ vẻ ta đây? Đợi đến đồn cảnh sát trình bày không rõ ràng, xem cô tỏ vẻ thế nào!"

"Này, chuyện còn chưa xác định, chớ nói lung tung!" Vị cảnh sát già trợn mắt nhìn anh cảnh sát trẻ một cái.

Đi tới một bên cầu thang, Vũ Nghê đột nhiên xoay người, mở to hai mắt hỏi, mới vừa rồi cô vẫn chưa nghe rõ. "Anh nói ai là nghi phạm giết người?"

Vị cảnh sát trẻ lập tức đem lời hỏi thăm của Vũ Nghê biến thành chất vấn. "Chẳng lẽ cô không biết sao? Lâm Dương bị mưu sát rồi, Lâm Dương, cô không phải không biết cô ta chứ?"

Trong nháy mắt Vũ Nghê trợn to hai mắt, khiếp sợ há to miệng. Lâm Dương chết sao? Lâm Dương? Mấy ngày trước không phải mình còn gặp mặt cô ta sao, một người phụ nữ khí thế hung hăng như cô ta, một người phụ nữ tuyên chiến muốn cướp đi chồng của mình, chết rồi ư ? Không, không đúng ——

Vũ Nghê dùng sức lắc đầu. "Các người đang gạt tôi sao? Cô ấy không thể nào chết ——"

"Ha ha, không tin, cô có thể mở ti vi lên, xem tin tức trên đó!"

Vũ Nghê nửa tin nửa ngờ cầm hộp điều khiển tivi lên, nhấn chốt mở ——

". . . . . . Nữ tỷ phú Lâm Dương bị giết hại, cảnh sát đã bước đầu xác định được nghi can, nhưng bởi vì tin tức này là tính đặc thù, cho nên không thể công khai ngay được ——"

Một nhóm người xuất hiện trước mặt ống kính, Vũ Nghê lại không dám tin tưởng cũng phải tiếp nhận.

Nhưng mà ——

Cô vẫn không hiểu nhìn về phía cảnh sát. "Chuyện này, với tôi có quan hệ gì sao?"

"Từ trong nhà của người bị hại, chúng tôi phát hiện vân tay của cô, Phó Vũ Nghê, cô và người bị hại từng có tiếp xúc, đúng không?" Vị cảnh sát già đứng lên, trầm ổn hỏi!

"Các người —— các người hoài nghi là tôi giết Lâm Dương?" Đầu cô vang lên hai tiếng ong ong, trong nháy mắt biến thành trống rỗng!
Bình Luận (0)
Comment